Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần Đầu Mới Gặp Đầy Kịch Tính/ Lần Gặp Lại Định Mệnh

Tiểu thuyết gốc · 3928 chữ
  • “Khi nhìn em, anh cảm giác tim anh đang loạn nhịp.”*

---

“Giống như người ta không thể biết được trong tương lai mình sẽ gặp người như thế nào, gặp phải chuyện gì, cũng vĩnh viễn không biết được vận mệnh khi nào sẽ thay đổi. Có lúc, chỉ một ánh mắt vô tâm, một cuộc gặp gỡ tình cờ, cũng có thể thay đổi cả cuộc đời một con người cũng không chừng.”

---

“Này!” Có ai đó hét lên, ả thoái hóa quay đầu nhìn qua hàng rào, gầm gừ đe dọa, nước dãi chảy từ hàm răng thối rữa chảy xuống cằm. Qua bờ vai xương xẩu của con quái vật, Sean mơ hồ thấy có một bóng người ở phía bên kia hàng rào. Một chàng trai, cũng có thể là một người đàn ông trưởng thành – con hẻm quá tối mà trời còn chưa sáng nữa, cho nên anh không thể thấy rõ, mà giờ có thấy rõ thì anh cũng không rảnh quan tâm – mặc một bộ đồ hiphop sẫm màu, khuôn mặt nhợt nhạt nằm khuất dưới cái mũ trùm đầu hoodie.

Con quái vật lại gầm gừ cảnh cáo người kia, một tay nó chuyển hướng, tay kia vẫn siết chặt cổ chân của Sean. Sean nhận ra đây là một cơ hội tốt để thoát thân. Anh đá mạnh vào ngực ả bằng cái chân tự do.

“Xoẹt!”

Cô ta ngã ra phía sau, móng vuốt xé rách mất một mảnh quần jean của anh. Bình thường Sean rất ga lăng, lịch sự với mọi người, đặc biệt là với phái đẹp. Tuy nhiên, khi đứng giữa ranh giới sống và chết, anh không cho rằng mình nên nhẹ nhàng làm cái gì. Trước khi bị tấn công, cô ta là phụ nữ, còn giờ thì cô ta chỉ là một con quái vật đang nhăm nhe cắn nuốt linh hồn của anh, anh không cần thiết phải nhân từ với cô ta.

“Người mày muốn không phải anh ấy. Người mày muốn là tao!” Tiếng kim loại vang lên lách cách, Sean nhận ra người kia đang trèo rào qua đây. Và cậu ta trèo rất nhanh. Đồ ngốc! Giờ phút này không phải nên gọi cho Giáo Hội để họ mang thầy trừ tà tới sao? Một mình mà dám leo qua đây để chết chung à?

Sean lồm cồm bò dậy, tính vớ đại cái gì đó để tấn công con quái vật, đáng tiếc ả nhanh hơn anh rất nhiều. Ả túm lấy cổ chân anh và kéo mạnh xuống lần nữa. Sean ngã sấp xuống, lăn lộn đấm đá lung tung. Anh đá mạnh vào bụng, vai và cổ ả nhưng ả vẫn điềm nhiên bình thản kéo anh đi như kéo một con mồi đã chết.

Trong quá trình bị kéo đi, áo khoác và áo sơ-mi của Sean bị xốc lên, mặt đường bê tông thô ráp cào nát lưng anh. Anh nắm chặt tay, đấm thẳng vào mặt ả thoái hóa. Anh giãy giụa, đẩy cô ta ra, nhưng dưới sức mạnh khủng bố phi nhân loại kia, mọi nỗ lực gần như vô vọng. Tiếng hàng rào rung vang lên liên tục, lần này nó kêu sát bên phải anh. Con quái vật gầm gừ trên người Sean, bộ hàm biến dạng của ả chỉ cách anh có vài cm khi anh dồn hết sức vào cánh tay để ả ta ra, khuỷu tay của anh cong xuống dưới sức mạnh vô lý của ả.

“Này!” Tên ngốc kia lại hô lớn.

Huỵch!

Tiếng động báo cho Sean biết đồ ngốc kia đã đáp xuống hàng rào bên anh, chỉ cách anh có vài bước chân. Cánh tay của cậu ta mơ hồ lúc ẩn lúc hiện trong bóng tối.

“Grừ!!!”

Kẻ thoái hóa chỉ kịp gầm lên một tiếng rồi bị lôi ra khỏi người anh.

Thật...khỏe!

Thật...không khoa học!

Rõ ràng anh dùng hết sức còn chẳng thể khiến nó xê dịch, làm thế nào mà cậu ta chỉ kéo một cái là kéo luôn con quái vật đi?

Sean lồm cồm lùi lại phía sau, loạng choạng đứng lên, quần jean trên người rách rưới và dính đầy đất cát. Người anh bầm tím khắp nơi, tay thì run rẩy, lưng bỏng rát, làn da đã bị mặt đường xây xát trầy khắp người. Trông anh thảm y như dân chạy nạn vậy, tuy nhiên, thảm thì thảm thật, nhưng vẫn may là còn sống và chưa mất miếng thịt nào. So với những nạn nhân bị người thoái hóa tấn công trước đây, làm gì có ai may mắn được như anh đâu?

Một chùm sáng chói lòa đột nhiên xuất hiện làm Sean muốn mù cả hai mắt, sau một giây, khi tầm nhìn của anh quay trở lại, anh thấy vô số bóng đen thậm chí còn tối hơn cả bóng đêm trong cái hẻm này mơ hồ tràn đến đây. Một trong những cái bóng dị dạng đó quấn chặt lấy kẻ thoái hóa, còn cái người vừa cứu anh kia quỳ một chân, ngồi xổm xuống, đặt bàn tay lên xương ức của cô ta, đột nhiên lòng bàn tay của cậu ta tỏa ra những tia sáng kỳ lạ. Sean ngơ ngác nhìn kẻ thoái hóa kia giãy giụa dữ dội, một làn khói đen thui nặng nề bay ra khỏi người ả, làn khói này trông như khói bình thường, chỉ có điều có phần nặng hơn, sau đó làn khói dần dần hiện ra một gương mặt quái dị đến kinh tởm, nó phát ra một tiếng hét thảm thiết rồi tan biến. Cùng lúc đó, ánh sáng kỳ lạ kia mờ đi, ả thoái hóa đã tắt thở.

Cái quái gì thế này?

Cậu ta là thầy trừ tà?

Một thầy trừ tà mặc đồ hiphop và áo hoodie? Không phải các thầy trừ tà đều mặc cassock màu đen sao? Cây thánh giá và nước thánh của cậu ta đâu rồi? Phong thái nghiêm trang đáng sợ của cậu ta ở chỗ nào thế? Sao cậu ta chẳng có chỗ nào giống với thầy trừ tà trong lời đồn vậy? Làm anh chả thấy người này có chỗ nào đáng tin, mặc dù anh vừa tận mắt thấy cậu ta đã cứu anh.

Sean sững sờ quan sát, chùm sáng đó giờ đã tắt hẳn, con hẻm cũng trở về nguyên trạng của nó.

Chàng trai đứng dậy, chà chà tay vào quần đầy ghét bỏ, nửa khuôn mặt vẫn bị che khuất dưới cái mũ trùm đầu. Ả thoái hóa nằm bất động trên mặt đất, dù Sean chắc chắn ả đã chết nhưng trông ả vẫn ghê rợn không kém gì hồi còn sống, giờ đây, khi chùm sáng kỳ lạ dữ dội kia biến mất khỏi tầm nhìn của Sean, anh mới nhận ra bóng tối trong hẻm đang nhạt dần đi. Mặt trời đã mọc rồi.

Dù Sean không thể thấy rõ gương mặt của cậu bé kia dưới bóng mũ trùm, nhưng anh biết cậu ta đang nhìn anh, anh theo phản xạ cảnh giác lùi lại.

“Tôi... Tôi...” Sean lắp bắp, anh muốn cảm ơn nhưng chẳng biết có phải cơn sợ hãi đang tác quái không mà tự dưng mọi lời nói đều quay cuồng nghẹn lại trong cổ họng, khiến anh không biết mở lời thế nào.

“LỬA ĐẠI NGỤC THẦN THÁNH!”

Một tiếng hét lạ lẫm vang lên. Cả hai người quay đầu lại thì phát hiện không biết tự khi nào, anh nhân viên bán hàng ở B’s Mark đang đứng cuối con hẻm, dưới ánh đèn hắt ngược từ bãi đậu xe, nhìn chằm chằm vào cả hai người họ. Phía xa xa, tiếng còi hú reo gần đây, và trong phút chốc, Sean nhận ra ba chuyện quan trọng:

Một, anh nhân viên đã nghe hoặc đã thấy cuộc tấn công này nên đã gọi báo cáo, Giáo Hội đang trên đường tới đây.

Hai, anh ta chắc chắn đã nhìn ra đây không đơn giản chỉ là một cuộc ẩu đả trong con hẻm vắng.

Ba, cái túi đồ mà anh mua vẫn đang ở bên kia hàng rào, tức là anh còn đang sở hữu những bộ quần áo được mượn/ bị ăn cắp. Và vì anh là nạn nhân đầu tiên sau hơn một thập kỷ bị người thoái hóa tấn công trong thị trấn nói riêng và ở đại lục Hy Vọng nói chung, cho nên Giáo Hội chắc chắn sẽ muốn hỏi chuyện, hay nói thẳng ra là thẩm vấn anh nếu họ biết anh là ai.

Sean không thể để chuyện đó xảy ra.

“Đó là?” Anh nhân viên nhìn chằm chằm vào xác kẻ thoái hóa, nhìn rõ tứ chi thon dài kỳ quặc và bộ hàm biến dạng của cô ta. Sean nhân cơ hội này núp sâu vào trong bóng tối. Đến khi anh ta ngẩng đầu lên nhìn vào mặt Sean, thứ anh ta thấy được chỉ là bóng đêm còn sót lại trong hẻm. Anh ta không thể thấy rõ gương mặt anh nhưng lại quá sợ hãi, không dám lại gần họ để nhìn cho rõ. Thế là anh ta chuyển trọng tâm vào chàng trai đang đứng cạnh xác kẻ thoái hóa, nheo mắt lại nhìn cho kỹ hơn. “Có phải cậu?”

Vụt!

Người kia như một cơn gió, chạy vòng ra sau lưng Sean rồi đột nhiên một tay ôm lấy eo anh, tay kia bịt chặt miệng anh lại.

“Đừng cử động, cũng đừng lên tiếng!”

Cậu ta không hét lên hay có hành động đe dọa gì. Cậu ta chỉ ôm chặt anh bằng cánh tay vững chắc, dùng giọng nói chắc nịch đầy uy quyền thì thào vào tai anh. Thật kỳ lạ! Rõ ràng cậu ta thấp hơn anh, nghe giọng rõ ràng người này còn rất trẻ, có khi còn nhỏ tuổi hơn cả anh nữa, rõ ràng họ chỉ mới gặp nhau cùng lắm 15 phút, anh thậm chí vẫn chưa được thấy mặt cậu ta, và cả hai người đều chưa biết tên đối phương. Nhưng bằng sự kỳ diệu nào đó, Sean chợt cảm thấy an tâm lạ thường.

Sean thấy anh nhân viên kia hoảng hốt quay đầu qua lại như thể không thấy họ đâu cả. Một phút sau, anh ta hét lên một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy. Đợi người đi rồi, Sean huých nhẹ ra hiệu cho cậu bé kia thả anh ra. Cậu ta khẽ siết nhẹ eo anh một cái, rồi buông hai tay xuống.

Sean: ??? Anh... Có phải anh vừa bị sàm sỡ không???

“Anh không sao chứ?”

Cậu bé đút tay vào túi áo hoodie màu đen, lùi về phía sau một bước. Sean xoay người lại nhìn kỹ người vừa cứu sống anh. Đúng như anh đã đoán, cậu ta vẫn là một cậu bé, có lẽ bằng tuổi em gái anh, nếu cậu ta không giống anh có một gương mặt lừa tình. Cậu ấy vẫn luôn cúi đầu nên Sean không thể thấy mắt hay cả khuôn mặt của cậu ta, nhưng giờ, với khoảng cách gần gũi thế này, anh đã có thể thấy rõ hai má của cậu bé kia. Chúng trơn bóng, không có vết sẹo gì. Không có dấu hiệu của Giáo Hội, cũng chẳng có dấu hiệu ngọn lửa thiêng.

Kiểu thầy trừ tà nào mà lại có đôi má sữa mịn màng và mặc đồ hiphop như dân chơi?

“Đó là một người thoái hóa.” Sean chỉ mơ màng nhận ra mình vừa thốt lên một điều hiển nhiên đến ngu ngốc. Giờ đầu anh đang bị bao phủ bởi vô số câu hỏi. Anh vừa bị một con quái vật tấn công. Anh không thể làm gì được nó và cũng chẳng thể cứu được cô gái xấu số kia. Làm thế nào mà tà ma vào được thị trấn và tấn công cô gái này?

“Ừ.” Cậu bé kia trả lời, ngập ngừng nhìn anh như có chuyện muốn nhờ, “Anh... Anh có thể...đừng nói cho ai biết tôi đã làm gì không?”

Sean cau mày. Lại thêm một câu hỏi mới xuất hiện. Sau cậu ta lại không muốn được ghi công? Giáo Hội có thể đàn áp nhiều người, nhưng với những người có khả năng giết người thoái hóa, họ luôn rất hào phóng. Dù rằng mục đích có lẽ là để dụ dỗ người ta phục vụ cho họ, để Giáo Hội có thể giữ vững quyền lực hiện tại. Mà khoan! Nói đến đây mới nhớ, cậu bé này có thể là một thầy trừ tà, suy ra cậu ta rõ ràng đã được Giáo Hội đào tạo, nhưng sao cậu ấy lại không mang dấu hiệu hay mặc cassock? Chẳng lẽ...con ông cháu cha? Nhưng nếu là con ông cháu cha thì việc gì phải nhờ anh dấu diếm sự thật?

“Làm ơn. Chỉ cần... Đừng nhắc đến tôi trong lời khai của anh, có được không?”

Cậu bé mất tự nhiên xoay đầu nhìn về phía đông. Lúc này mặt trời đã dần lên cao, những cái bóng khuất dần trượt khỏi cái cằm vuông vức của cậu ấy, thay vào đó là những tông màu vàng cam sáng nhè nhẹ. Trông cậu giống như một thiên sứ, à không, là Venus mới phải, dù Sean vẫn chưa thấy rõ toàn mặt của cậu. Anh ngơ ngẩn ngắm nhìn cảnh đẹp trước mắt, trái tim tự dưng nổi lên rung động. Anh nghĩ...anh đã tìm được người mẫu cho tâm hồn khao khát nghệ thuật của anh rồi.

Đúng lúc này, tiếng còi báo động càng lúc càng lớn. Sean thu hồi tâm tư, quyết định khi nào rảnh, anh sẽ vẽ lại cảnh tượng xinh đẹp vừa rồi kia làm kỷ niệm. Liếc nhìn xa xa, Sean có thể thấy ánh đèn đặc trưng của các xe cảnh sát, đồng thời dường như bầu trời cũng đang sáng dần lên theo từng giây.

Đã đến lúc anh phải đi rồi.

“OK.” Sean nắm lấy thanh hàng rào, bắt đầu leo lên. Anh sẽ không đến Nhà Thờ khai báo cho Giáo Hội. May thay, anh nhân viên trực đêm kia cũng không nhận ra hay thấy rõ anh. “Mà tôi cũng sẽ không đi khai báo đâu.”

“Anh không phải là?”

Sean mơ hồ nghe thấy câu hỏi của cậu ta, nhưng không thể thấy khuôn mặt người đó vì anh đã leo đến nửa hàng rào rồi.

“Cảm ơn vì điều đó.” Sean thả một tay ra, cúi đầu xuống chỉ vào cái xác thoái hóa nằm sõng soài ở bên dưới. Sau đó, anh leo nhanh hơn và thò một chân qua đỉnh hàng rào.

“Chờ chút!” Khi Sean an toàn đáp xuống mặt đất, cậu bé kia lên tiếng hỏi. “Anh là ai?”

“Tôi là ai?” Cậu thiếu niên trừ tà, lưu manh, không đáng tin này muốn biết anh là ai ư? Sean nổi lên cảnh giác. Phải! Cậu ta có vẻ không phải người của Giáo Hội nhưng chưa chắc suy đoán của anh là đúng. Không có bằng chứng gì chứng minh rõ ràng. “Thế cậu là ai?”

“Tôi...” Cậu ta không trả lời, chỉ lảng sang chuyện khác, “Tôi chỉ đang cố giúp anh mà thôi. Tại sao nó lại theo dõi anh?”

Sean đã định đi, nhưng nghe vậy lập tức dừng chân, quay đầu lại, ánh mắt hiện lên sắc bén, hỏi, “Ý cậu là gì?”

Cậu bé kia trông có vẻ ngạc nhiên hỏi lại anh, “Anh không biết con quỷ tấn công cô gái này thật ra đã theo anh ngay từ đầu sao? Tôi đoán mục tiêu của nó là anh chứ không phải cô ấy.”

Cho nên, linh cảm có người theo dõi khi mới bước ra khỏi club của anh đã đúng? Da gà bắt đầu nổi đầy trên tay Sean, và anh biết nó chẳng liên quan gì đến thời tiết giữa đông hiện tại cả.

“Tôi nghĩ chắc tại linh hồn của tôi có mùi ngon.” Hoặc vì anh là một bữa ăn khá tiện, cái này có khả năng hơn nhiều, suy cho cùng thì chẳng mấy ai lại dám lon ton ở ngoài vào sáng sớm như thế này. Anh cố đè cảm giác ớn lạnh chạy rần rần khắp người xuống, cúi người nhặt túi đồ sém bị vứt bỏ kia lên. Đến khi đứng thẳng người lại, xoay người qua tính chào tạm biệt, anh thấy cậu bé đấy đang quan sát anh, hai tay nắm lấy thanh sắt hàng rào, thứ đang ngăn cách hai người.

Lúc này, tiếng còi cảnh sát đang réo rắt, mặt trời đã gần lên hẳn. Anh biết mình cần phải đi. Nhưng trước khi đi, anh muốn thấy...

Sean tạm thả cái túi xuống, thò tay qua hàng rào, với lấy cái mũ trùm đầu của cậu. Cậu ấy giật mình buông tay ra lùi lại, nhưng sau đó lại tới gần hơn. Sean đẩy cái mũ trùm ra khỏi đầu cậu ấy, ánh mắt ngắm nhìn từng làn sóng dày màu đen khi anh lướt ngón tay qua chúng.

Và rồi, Sean thấy đôi mắt của cậu ta. Đồng tử màu nâu đậm, bao quanh một vòng đen sâu thăm thẳm, xung quanh lốm đốm vài đốm sáng lấp lánh màu nhạt. Anh nhìn thấy trong đôi mắt đấy xuất hiện những vòng xoáy màu sắc thần kỳ. Và chẳng hiểu sao, chỉ cần nhìn vào các vòng xoáy đầy sắc màu đó, anh có thể đoán được tâm trạng hiện tại của đối phương: cậu ấy đang hồi hộp, lo lắng và có cả chờ mong nữa. Chờ mong? Cậu ấy đang chờ mong cái gì? Sean nhìn sâu vào mắt cậu. Rồi đột nhiên các vòng xoáy tự dưng bùng nổ, đốm đen kia như Trái Đất, còn các dải màu sáng lấp lánh kia như các vì sao xoay chung quanh nó như Thiên Hà rực rỡ. Sean không có cách nào dứt ra khỏi Thiên Hà đầy màu sắc đó, điểm đen sâu hun hút kia như muốn nuốt chửng lấy anh, như muốn kéo anh đến một nơi xa lạ nào đó mà anh không chắc mình đã sẵn sàng tới hay chưa. Sean thậm chí còn cảm nhận được tim mình đang run rẩy, sâu thẳm trong con người anh, thứ tạo nên anh – linh hồn của anh – đang hân hoan ca hát nhảy múa trong lòng. Có liên kết gì đó đang được hình thành...

Đáng tiếc thời gian không chờ người. Tiếng còi báo động in ỏi xuyên qua con hẻm được sơn thành những mảng màu xanh đỏ, tiến thẳng vào suy nghĩ của anh. Sean giật mình, chớp mắt liên hồi. Liên kết gì đó bị chặt đứt. Anh cảm nhận được linh hồn anh đang kêu gào bất mãn, cụp mắt nhìn xuống, anh thấy cậu bé kia đang mím môi, sắc mặt đầy mất mát. Hiển nhiên, cậu ta cũng cảm nhận được điều mà anh đã và đang cảm nhận. Sean rất muốn hỏi chuyện gì vừa xảy ra, cảm giác hân hoan như hàng vạn con bướm tung bay trên bầu trời vừa nãy là cái gì. Nhưng có vẻ hôm nay đúng không phải là một ngày may mắn với Sean, tiếng còi xe cảnh sát đã rất gần. Giáo Hội đã tới.

“Tôi phải đi.” Sean vội vàng rút tay về, do rút về quá nhanh, dẫn đến mép hàng rào chưa được mài kỹ sượt nhẹ lên cánh tay.

“Khoan đã! Chúng ta còn chưa nói xong mà.” Cậu chàng tiếc nuối gọi anh lại.

“Xin lỗi, không còn thời gian nữa rồi. Cảm ơn cậu lần nữa... Cậu biết mà. Con quỷ giết người.” Sean cúi xuống cầm túi quần áo lên, sau đó bỏ chạy.

Đợi chạy đến đầu hẻm, Sean có ngoảnh đầu nhìn lại, nhưng cậu bé kia đã biến mất. Như chưa từng xuất hiện.

Bình thường bãi đậu xe của B’s Mark vốn đã sống động nhờ mấy cái đèn neon nhấp nháy, nhưng hôm nay nó càng sống động hơn khi hàng loạt cảnh sát trong bộ đồ cassock màu xanh nước biển dài đến mắt cá chân, đầu đội mũ vành cứng ập đến. Anh nhân viên kia đứng giữa đám hỗn loạn, dứt khoát chỉ vào phía trong con hẻm, trong lúc đó, ba cảnh sát khác đang cố gắng ghi lại lời khai của anh ta. Một phút sau, hai trong ba người đó cất sổ ghi chép vào túi và đi vào con hẻm, bóng tối cuối cùng trong hẻm bị xé nát dưới chùm sáng từ đèn pin của họ.

Một người ngồi xổm xuống xem xét xác người phụ nữ thoái hóa kia, trong khi người còn lại hướng đèn pin vào sâu hẻm. Lúc này, Sean chưa thể chạy ra ngoài được, với bộ dạng hiện tại, anh vừa ra thì sẽ bị nhận ra ngay lập tức. Sean kịp thời ngồi xuống, co mình vào một góc tránh ánh đèn, trong giây lát, anh chỉ ngồi im ở đó, ôm chặt lấy túi đồ vào trong ngực, cố gắng bỏ qua cảm giác bỏng rát trên lưng và sự hụt hẫng từ sâu trong linh hồn để lấy lại lý trí của mình, suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra.

Một người thoái hóa ở Hy Vọng.

Một thầy trừ tà lưu manh không đáng tin với đôi mắt nâu đen tuyệt đẹp cùng sợi dây liên kết linh hồn kỳ quái gì đó.

Một bãi đậu xe đầy cảnh sát.

Và họ đều đang đi tìm anh.

À mà khoan! Sao cậu bé kia lại biết con quỷ đấy đã theo anh ngay từ đầu? Và cả cảm giác vui vẻ kỳ lạ kia nữa? Vô vàn câu hỏi quấn quít chiếm đầy bộ não đã mệt mỏi của anh.

Chờ một hồi lâu, đợi đám người kia dần rút đi, Sean lén lút chạy về nhà. Bình minh đã chính thức gõ cửa khi anh băng qua cái sân đổ nát và bước vào phòng bếp nhà mình, mặc dù mặt trời vẫn chưa hiện trên các bức tường phía đông của thị trấn. Tim anh vẫn còn đập thình thịch. Tiếng còi hú kéo dài suốt mấy dãy nhà. Khi anh nhắm mắt lại, anh vẫn nhớ như in con quái vật kia lù lù trèo lên người anh, há bộ hàm to đến mức vô lý và chỉ cách mũi anh có vài cm. Anh bật mở hai mắt, cố xua đi hình ảnh kinh dị đó, nhẹ nhàng đóng cửa sau lại, đặt cái túi bên cạnh chậu đồ bẩn đang ngâm của anh và em anh.

Nhân viên bán hàng không thể xác định được anh. Thầy trừ tà kia không biết tên anh. Giáo Hội sẽ không đến gõ cửa nhà anh.

Sean âm thầm lặp đi lặp lại điều đó, nhưng anh vẫn thấy khó tin vì những chuyện vừa xảy ra. Và đến tận bây giờ, anh cũng không thể nào quên được cảm giác hụt hẫng khi phải dứt mình ra khỏi đôi mắt phượng nâu đen xinh đẹp kia.

Bạn đang đọc (Fanfic Bác Quân Nhất Tiêu) Những Vì Sao Le Lói sáng tác bởi GaHapSotOt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GaHapSotOt
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.