Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 5509 chữ

Q2 – CHƯƠNG 13

Kỳ nghỉ luôn ngắn ngủi, chớp mắt một cái đã kết thúc mùa hè. Bọn nhỏ đều nhận được thư liệt kê sách cần học cho năm mới, ngay cả Ginny cũng đã nhận được thư nhập học. Cả nhà Weasley vây quanh cô công chúa nhỏ nhà mình, ríu rít không ngừng, Draco nhìn một đám tóc đỏ loạn qua loạn lại trước mắt, làm hắn có ảo giác mình chắc chắn bị hoa mắt mất rồi. Sau đó, Draco tự nhiên nhớ tới kiếp trước, Hermione luôn bất đắc dĩ, nói mỗi ngày phải đối mặt với màu bạch kim làm cô từ đấy miễn dịch với mấy món đồ sáng long lanh, vì suy cho cùng làm gì có thứ nào lóa mắt bằng mái đầu của nhà Malfoy cơ chứ. Còn Harry nhìn Ginny hưng phấn, lại nhớ tới Luna Lovegood, cô gái luôn bị người ta chỉ trỏ gọi là “đồ điên” kia là một cô gái tốt, năm nay Luna cũng nhập học với Ginny, có lẽ khi đến Hẻm Xéo mua đồ có thể gặp được cô.

“<>... Tất thối Merlin, tại sao lão Ong Mật lại thuê ông ta?!” Nhìn tờ giấy đề tên sách mới, Draco hoàn toàn vứt bỏ phong độ quý tộc, nghiến răng nghiến lợi than, tưởng tượng đến năm tới phải đối mặt với gương mặt tươi cười ngu ngốc của Gilderoy Lockhart, chưa kể Harry sẽ giống kiếp trước, bị ông ta kéo lên bồi biểu diễn, Draco thật sự không thể nào đè nén lửa giận của mình.

Harry kéo kéo Draco, thấp giọng nhắc nhở hắn đừng tạo ra lý do khiến các cô gái, bác gái tấn công: “Draco, nhỏ giọng chút, nếu bồ không muốn bị bao phủ bởi một loạt tiếng thét chói tai của phái nữ.”

“Harry nói đúng đấy, bồ nên cẩn thận đi. Bồ không biết mình chỉ mới nói một câu nụ cười của ông ta trông giống đồ ngu mà mình đã bị mẹ dùng chảo uy hiếp phải câm miệng.” Weasley cẩn thận giấu bản thân vào một góc phòng khách, đè thấp giọng phụ họa với Harry, khóe mắt còn không ngừng dòm đám con gái đang hưng phấn hừng hực kia. “Mình có dự cảm, năm nay Hogwarts sẽ tràn ngập các cô gái điên cuồng cùng nụ cười ngu ngốc. Còn tiết Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám của chúng ta vẫn sẽ là bi kịch.”

“Nụ cười của Lockhart đúng thật trông rất ngu, nhưng bản thân ông ta thì chưa chắc là đồ ngu đâu.” Harry nhỏ giọng nói thầm, chỉ có Draco đứng cạnh cậu mới nghe được. Nhớ tới kiếp trước, khi chiến tranh còn chưa bùng nổ, Lockhart đã biến mất khỏi bệnh viện Thánh Mungo, mãi đến khi kết thúc chiến tranh mới xuất hiện lại lần nữa, kỳ thật Harry cảm thấy cậu chưa từng hiểu rõ con người này. Thậm chí có một lần, Harry còn hoài nghi cả toàn bộ Giới Phù Thủy chẳng có người nào thật sự hiểu Lockhart, hay biết ông ta rốt cuộc là dạng người gì.

---

“Không, Sirius, mình không đi Hẻm Xéo đâu. Trong khoảng thời gian ngắn sắp tới, mình tuyệt đối sẽ không thay cậu đi kiểm tra sản nghiệp của nhà Black nữa, mình thà ngồi trong phòng đọc sách đối mặt với sổ sách còn hơn đi ra ngoài. Năm nay, cậu giúp Harry đi mua sắm đi, mình ở nhà.”

“Remus, được rồi Remus, vì sao đột nhiên cậu không muốn ra ngoài thế? Được, được, đừng suốt ngày trốn trong phòng đọc sách, Remus.”

Trong lúc đám trẻ con đã chuẩn bị xong, chuẩn bị đi Hẻm Xéo, lầu hai truyền ra tiếng cãi cọ giữa Sirius với Remus. Harry rất bất ngờ, chuyện này không phù hợp với tính tình của Remus, nên biết muốn chú Người Sói hiền hòa này ngoan cố như thế không phải chuyện dễ dàng gì. Cậu kinh ngạc nhìn Sirius đứng trên hành lang lầu hai dỗ Remus mở cửa, nhưng Người Sói trốn trong phòng đọc sách chẳng chịu ừ à gì.

“Chú Sirius, chuyện gì thế? Chú chọc chú Remus giận à?”

Sirius ủ rũ cụp đuôi xuống lầu, mắt trông mong nhìn con đỡ đầu nhà mình. “Harry, sao chú dám chọc Remus giận được? Mà cho dù chú chọc cậu ấy giận thì cậu ấy cũng sẽ không trốn trong phòng đọc sách. Chú cũng không biết chuyện gì đang xảy ra đây, mấy ngày nay nói gì thì Remus cũng không chịu ra ngoài, càng không muốn đến mấy cửa hàng trong Hẻm Xéo. Chú đã hỏi mấy công nhân, trong tiệm không có nảy sinh chuyện gì làm Remus giận cả. Harry, con đỡ đầu thân ái của chú, Remus thà xem mấy cuốn sổ sách kia còn hơn đi mua sắm với chúng ta. Đôi cha con đỡ đầu chúng ta đã bị Remus vô tình vứt bỏ rồi, chú đau lòng quá.”

Sirius Black hiếm khi dùng giọng kéo dài đặc trưng của quý tộc, còn ôm ngực như thể đau lòng muốn chết, thành công làm mọi người trong phòng khách hiện đầy sọc đen trên đầu. Harry nhìn cha đỡ đầu nhà mình chơi đến nghiện, khóe miệng, khóe mắt cùng run rẩy, cậu im lặng thầm niệm trong lòng “Mình không tức giận, không tức giận”, miễn cho nhất thời lỡ tay phóng Bùa Khóa Lưỡi hoặc bùa gì khác lên người cha đỡ đầu. Bình tĩnh lên lầu đến trước cửa phòng đọc sách, Harry quyết định vẫn nên tự mình hỏi thăm Remus.

“Chú Remus, con là Harry, chú mở cửa được không?”

Qua khoảng vài phút, Harry mới nghe thấy tiếng bước chân ở trong phòng đọc sách, sau đó, cửa mở. Sắc mặt của Remus rất tệ, trong mắt tràn ngập đau khổ đè nén. Bước vào phòng đọc sách, thuận tay đóng cửa lại rồi ếm Bùa Khóa, Harry thừa biết cha đỡ đầu sẽ không thành thật ngồi chờ.

“Chú Remus, xảy ra chuyện gì à? Sắc mặt của chú trông rất tệ.”

“Không có gì đâu, Harry, chú không sao hết.” Miễn cưỡng cong khóe miệng lên, muốn nở nụ cười với Harry, đáng tiếc thất bại, ngay cả bản thân Remus cũng nhận ra nụ cười này cứng đờ biết bao. “Chỉ là có chút phiền toái nhỏ thôi, chú sắp giải quyết xong rồi, cháu không cần lo đâu.”

Nếu chỉ là phiền toái nhỏ, vậy sao trong mắt chú lại đầy đau khổ thế kia? Harry chửi thầm, cậu rất muốn chọc thủng cái cớ vụng về của Remus, nhưng lại lo nếu làm trực tiếp quá sẽ khiến đối phương càng khổ sở hơn nữa. “Chú Remus, không phải phiền toái nhỏ, đúng không? Có phải gần đây chú Sirius luôn biến mất khiến chú một mình quá vất vả? Không sao, cháu sẽ giúp chú, chú có cần một cái xích chó xích chú Sirius lại ở nhà không? Dù sao chú ấy cũng thích biến thành chó, chú có thể dắt chú ấy đi làm việc cùng, bên Muggle gọi đó là dắt chó đi dạo.”

“Phốc... Không cần đâu, Harry, cháu thừa biết sức lực của Sirius lớn đến đâu, dắt cậu ấy mệt lắm. Không phải vấn đề liên quan đến Sirius, chú chỉ là... Gặp phải một vấn đề mà trước kia chưa từng đụng tới, cho nên có chút không khống chế được bản thân mà thôi. Cứ để chú một mình đi, một hồi là tốt à. Xin lỗi, Harry, không thể dẫn cháu đi mua đồ được. Hẻm Xẻo sẽ rất đông, các cháu phải cẩn thận, mấy tên vượt ngục còn chưa bị bắt đâu.”

Hoài nghi nhìn Remus, Harry bất đắc dĩ gật đầu thỏa hiệp. Tuy Remus luôn rất hiền, nhưng ông cũng là người cực kỳ cố chấp. Xem ra chỉ có thể xuống tay với những nơi Remus thường đến và những người ông tiếp xúc gần đây nhất, vấn đề có thể làm ông phiền não và đau khổ, chắc chắn không phải việc nhỏ gì.

“Sao rồi? Remus vẫn không muốn ra ngoài sao?” Vừa thấy Harry xuống lầu, Sirius đã vội vàng chạy như bay tới bên con đỡ đầu, hai mắt sáng long lanh nhìn cậu.

“Đừng ép chú ấy, chú Remus muốn ở một mình một lúc. Chú cháu mình cứ đi Hẻm Xéo mua đồ trước đi, thuận tiện mua vài món chú Remus thích ăn.”

Vừa tới Hẻm Xéo, Harry và Draco không hẹn mà cùng thở dài nhìn đám nữ phù thủy xếp thành hàng dài kia. Sao họ lại quên mất hôm nay là ngày Lockhart ký tên bán sách cơ chứ? Phu nhân Molly đã dẫn Hermione, Pansy và Ginny xếp hàng ở tiệm sách Phú Quý và Cơ Hàn, để lại Sirius mang đám con trai đi mua những thứ khác. Dưới ánh mắt uy hiếp của Hermione và Pansy, các cậu bé không thể không đi mua hộ luôn phần cho các cô gái, bởi vì các cô cần thời gian gặp thần tượng.

Harry nhạy bén phát hiện trong Hẻm Xéo có rất nhiều Thần Sáng đang ẩn núp, trong đó còn có vài gương mặt cậu quen biết. Có điều, hiện tại còn chưa thể đi chào hỏi, vì “người quen” kia thuộc về kiếp trước, trước khi biết nhau một lần nữa, Harry chỉ có thể giả làm người xa lạ. Rất nhiều nơi dán lệnh truy nã đám Bellatrix, Harry cạn lời oán giận Bộ Pháp Thuật quá cứng nhắc, chẳng lẽ bọn chúng không biết dùng Thuốc Đa Dịch để ra ngoài sao? Mấy kẻ vượt ngục là Tử Thần Thực Tử, không phải mấy tên ngu, dù có điên cuồng đến đâu cũng sẽ không có chuyện dùng tướng mạo sẵn có lắc lư ở nơi dán đầy ảnh chụp của mình.

Neville âm trầm nhìn ảnh chụp vợ chồng Lestrange in trên lệnh truy nã. Draco vỗ vỗ vai cậu an ủi, rồi chuyển hướng sang mấy loài cây mới ra trên thị trường để dời lực chú ý cậu đi. Sirius và Blaise đều biết, cha mẹ của Neville chính bị đôi vợ chồng điên kia liên tục dùng Crucio tra tấn, đến mức phải nằm trong bệnh viện Mungo nhiều năm, cho nên họ đều rất cẩn thận không nhắc tới chuyện gì liên quan đến lũ vượt ngục. Còn Harry lại lướt mắt qua đám người chen chúc trong Hẻm Xéo, đầu lại hướng về một tòa nhà màu trắng nho nhỏ đứng sừng sững trong ngõ. Harry không biết Voldemort đã biết bao nhiêu về chuyện Trường Sinh Linh Giá bị tiêu hủy, cũng không biết mấy tên vượt ngục có thay hồn chính đi kiểm tra các nơi cất giấu Trường Sinh Linh Giá, càng không biết tên điên kia có mặc kệ bản thân đang bị thương, tiếp tục chế tạo Trường Sinh Linh Giá hay không. Ai cũng không thể hiểu suy nghĩ của một kẻ điên, trừ phi chính bạn cũng điên theo.

Sau khi mua đồ xong, các quý ông đi đến cửa tiệm Phú Quý và Cơ Hàn, chờ nhóm quý cô quý bà xong việc. Trên đường, Sirius có đi đến cửa hàng nhà mình, mấy công nhân ở đó đều là người quen, Remus cũng không có mâu thuẫn với người xa lạ nào cả. Đứng ở cửa tiệm Phú Quý và Cơ Hàn, Harry nhìn vào bên trong, mơ hồ thấy được mái tóc màu vàng kia, cậu lại sửa sang lại toàn bộ ký ức liên quan đến Lockhart mà mình có. Harry nhớ rất rõ, sau chiến tranh, Lockhart lại xuất hiện, ông đã đến tìm cậu, cho cậu một khoản tiền lớn, ủng hộ xây dựng lại Hogwarts. Cậu đã hỏi ông làm thế vì điều gì, đó cũng là lần đầu tiên Lockhart không tươi cười ngu ngốc, chỉ rất nghiêm túc trả lời: “Tôi thích hợp làm một minh tinh, nhưng lại không hợp làm một chiến sĩ, bởi vì tôi không có dũng cảm gánh vác hậu quả. Nhưng Hogwarts là nhà của toàn bộ phù thủy nước Anh, tôi không ngờ rằng ngay cả trường học mà Voldemort cũng không buông tha. Có lẽ làm thần tượng vẫn có chỗ có ích, ít nhất tôi vẫn có đủ tiền để cống hiến chút sức lực cho Hogwarts, đây cũng là việc duy nhất tôi có thể làm.”

Lockhart không phải đồ ngu, Harry biết rõ. Kẻ ngu không thể nào thấy rõ thế cục trước khi Voldemort còn chưa sống lại, cũng sẽ không trăm phương ngàn kể đẩy bản thân vào bệnh viện Mungo – nơi vĩnh viễn trung lập, càng sẽ không biến mất ngay khi chiến tranh vừa mới bùng nổ. Kẻ ngốc cũng sẽ không cần một ngôi nhà có thể phó thác linh hồn, đương nhiên cũng sẽ không hiểu một khoản tiền có ý nghĩa thế nào với Hogwarts trong thời kỳ xây dựng lại. Không thể nói Lockhart là kẻ nhát gan, ai cũng có quyền chọn tham gia hay không tham gia chiến tranh, ai cũng có quyền rời xa nguy hiểm. Nhưng cũng không thể nào đồng ý với cách làm của ông, cho dù vào lúc rất nhiều phù thủy lần lượt rời khỏi nước Anh, ông lại mang tiền về ủng hộ sửa chữa lại đống đổ nát.

“Tôi đã thấy ảnh của anh, anh biết không, rất nhiều cô gái tốt bụng đã rớt nước mắt vì chuyện đã xảy ra với anh. Tôi cũng đã từng viết một lá thư cho Bộ Pháp Thuật, hy vọng có thể giúp anh sớm ngày lấy lại vinh dự anh đáng được hưởng.”

Trong lúc Harry mất hồn, Lockhart không biết vì lý do gì lại bước ra khỏi hiệu sách, còn trò chuyện với Sirius nữa. Cậu dùng ánh mắt dò hỏi Draco, lại nhận được vẻ mặt nghi hoặc y chang mình. Trong trí nhớ, Lockhart và Sirius chưa từng gặp nhau hay có quan hệ dây mơ rễ má gì với nhau bao giờ, chẳng lẽ sau khi sống lại, ngay cả chuyện này cũng thay đổi?

“Anh Black, thật ra tôi cũng không có ý gì khác. Chỉ là tôi biết anh Remus Lupin là bạn tốt của anh, mấy ngày nay tôi chưa được gặp anh ấy, rất nhớ anh ấy. Tôi rất muốn đi thăm anh ấy nhưng lại không biết địa chỉ.” Không phải nụ cười ngu ngốc bình thường của ông, giờ phút này Lockhart chỉ mỉm cười thôi, nhưng nụ cười đó rất chân thành, đối với hình tượng thường bày ra ngoài của ông ấy mà nói.

Sirius đang rất hoang mang, Remus chưa từng nói mình quen Lockhart, thậm chí sau khi xem danh sách mua sách của Harry, cậu ấy cũng không hề nhắc tới. Nhưng Lockhart lại nói mấy ngày nay chưa gặp Remus, trùng hợp ở chỗ Remus cũng không chịu ra ngoài suốt mấy ngày qua? Chẳng lẽ nguyên nhân khiến Remus không vui chính là vì anh chàng thần tượng này? “Rất xin lỗi, cậu Lockhart, Remus chưa từng nói cậu ấy biết cậu. Cho nên, tôi nghĩ trước khi được bạn đồng ý, tôi không nên tùy tiện tiết lộ địa chỉ của cậu ấy, cậu nói đúng không. Nhưng tôi sẽ thay cậu về hỏi cậu ấy, nếu cậu ấy đồng ý nói cho cậu biết, tôi sẽ mau chóng liên lạc với cậu, được chứ?”

“Cái gì? Anh ấy nói chưa từng quen biết tôi?” Lockhart cao giọng trong kinh ngạc, dẫn tới đám fan hướng ánh mắt sáng như tuyết về phía bên này. “Ôi Merlin, chẳng lẽ Remus vẫn không chịu tin tôi sao? Anh Black, nhờ anh chuyển lại lời của tôi cho Remus, tôi nói tôi yêu anh ấy từ cái nhìn đầu tiên là thật, tôi, Gilderoy Lockhart, xin thề với Merlin!”

“Remus là ai?” “Merlin, anh Lockhart đã có người trong lòng!” “Là ai đã trộm trái tim của anh Lockhart!”

Câu nói của Lockhart như ném bom vào đám đông, tiếng cảm thán kinh ngạc, tiếng thét chói tai hết đợt này đến đợt khác xuất hiện làm tai của Harry như muốn điếc luôn, có không ít fan té xỉu ngay tại chỗ, còn có rất nhiều nữ phù thủy bật khóc ngay ven đường. Sirius hoàn toàn ngơ ngẩn, Harry và Draco cũng hóa đá, bọn họ gần như há hốc miệng. Gilderoy Lockhart yêu Remus ngay từ cái nhìn đầu tiên?! Gặp quỷ! Thề không có chuyện gì làm người ta giật mình hơn chuyện này!

Cơn xôn xao làm Lockhart ý thức được lời mình vừa nói, ông xoay người lại, đối mặt với đám fan hỗn loạn, giơ tay lên cao trấn an các cô gái, bác gái. “Rất xin lỗi, các cô gái, tôi biết các cô đang rất khiếp sợ, đồng thời tôi cũng biết mình đã làm tan nát trái tim của rất nhiều người. Nhưng tôi hy vọng mọi người có thể hiểu cho tôi, khoan dung với người đàn ông mà tôi yêu tha thiết. Đương nhiên, tôi hy vọng các cô sẽ không quấy rầy cuộc sống bình yên của Remus, anh ấy cũng không tổn thương đến ai, tôi tin các cô gái tốt bụng sẽ hiểu, phải không? Remus hay thẹn thùng, nếu để anh ấy biết chuyện xảy ra ngày hôm nay, có lẽ anh ấy sẽ ngại đến mức trốn đi. Các cô gái, các cô sẽ không nhẫn tâm nhìn tôi không được gặp người trong lòng, đúng không nào?”

“Harry, con cho rằng chuyện này có thể là thật hay không?” Trong lúc Lockhart giao lưu với fan, Sirius luống cuống tay chân nhìn con đỡ đầu nhà mình, hy vọng có thể nhận được sự trợ giúp. Tuy Sirius vẫn luôn biết Remus sẽ có gia đình của riêng mình, nhưng nghĩ thế nào cũng không ngờ một thần tượng công chúng lại trở thành người theo đuổi Remus, hơn nữa còn nói là yêu từ cái nhìn đầu tiên!

“Con không biết, chú Sirius. Nhưng con cảm thấy chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không đợi lát nữa, chú sẽ bị đám fan kia dìm chết đấy.”

---

“Remus, cậu mau ra đây! Người anh em tốt, đừng trốn nữa!”

Cả đám gần như chạy nạn chạy từ Hẻm Xéo về nhà cũ Black, vừa vào cửa Sirius đã lớn tiếng gọi tên Remus. Ông cảm thấy bản thân đã phải chịu kinh hách, là kinh hách tuyệt đối. Ở trong tưởng tượng của ông, bạn đời của Remus nên là một cô gái dịu dàng tốt bụng, chứ không phải một thần tượng dùng nụ cười mua vui cho các cô gái.

“Mọi người về rồi?” Remus ra khỏi phòng đọc sách, vừa mới xuống lầu đã bị mười mấy đôi mắt nhìn chằm chằm. Mấy ánh mắt lóe sáng đó làm Remus lạnh hết cả lưng, lông tơ dựng đứng lên hết, hại ông nhịn không được lui về phía sau nửa bước.

Sirius nhào vào Remus, treo cả người vào vai Người Sói, vô cùng đáng thương mở miệng hỏi: “Remus, có phải mình đã làm sai cái gì rồi không, nên cậu mới không coi mình là anh em?”

“Nói bậy bạ gì thế, Sirius, mình không coi cậu là anh em bao giờ?”

“Thế sao cậu không nói cho mình biết cậu có người theo đuổi! Cậu thừa biết mình vẫn luôn hy vọng được tham gia hôn lễ của cậu, James với Lily cũng thế. Tuy cái người theo đuổi kia có chút khác biệt so với bạn đời trong trí tưởng tượng của mình, nhưng nếu cậu ta thật lòng, cậu cũng nguyện ý tiếp nhận người ta thì mình sẽ không ngăn cản. Remus, vì sao không nói cho mình biết? Cho dù cậu không muốn nói với mình thì cũng có thể nói với Harry mà.”

Remus choáng váng, sao bọn họ mới ra ngoài có một chuyến mà đã biết chuyện Lockhart theo đuổi ông rồi? Rõ ràng công nhân trong tiệm cũng không biết, bọn họ nghe được từ chỗ nào?

“Chú Sirius, chú thả chú Remus ra để chú ấy ngồi xuống trước đi, chú không biết là chú rất nặng sao?” Harry thấy sắc mặt Remus hơi trắng bệch, liền nhẹ giọng giải vây. “Chú Remus, hôm nay tụi con đụng phải Gilderoy Lockhart đang ký tên bán sách, chú ấy nhận ra chú Sirius, biết hai chú là bạn bè. Cho nên, chú ấy đã hỏi xin chú Sirius địa chỉ của chú, yên tâm đi, chú Sirius chưa nói. Sau đó, chú ấy ở ven đường thông báo yêu chú từ cái nhìn đầu tiên, còn nói có thể thề với Merlin là chú ấy thật lòng.”

Remus đột nhiên đứng lên, không dám tin nhìn tất cả mọi người trong phòng khách, phát hiện vẻ mặt của mỗi người đều chứng minh lời Harry nói là thật. Người Sói cao lớn lập tức như mất hết sức lực, khuôn mặt trở nên tái nhợt, người lung lay quay về phòng. Sirius nhìn bóng dáng bạn tốt, đột nhiên hiểu ra lý do gần đây trong mắt Remus thỉnh thoảng xuất hiện đau khổ và giãy giụa. Huyết thống Người Sói khiến Remus luôn làm việc cẩn thận, suốt ngày lo sẽ làm ai đó bị thương, cho nên cậu ấy chưa từng có ý định kết hôn, mặc kệ ông nói thế nào cũng vô dụng. Rõ ràng Người Sói sẽ không ảnh hưởng đến con cái thông qua di truyền, nhưng Remus trước sau vẫn không mở rộng lòng được. Đùng một cái, có một thần tượng được người người hoan nghênh nói yêu cậu ấy từ cái nhìn đầu tiên, chỉ sợ Remus căn bản không tin, thậm chí chỉ muốn chạy trốn. Không liên quan chuyện thích hay không thích, mà chỉ vì cái thân phận Người Sói này.

Thấy không có trò hay để xem, sau khi chia đồ mua được xong, Blaise, Pansy và Neville trở về nhà mình, Sirius cũng đưa Hermione về nhà. Draco bồi Harry ngồi trầm mặc trong phòng, Molly mang theo Ginny vào phòng bếp, giúp Gia Tinh chuẩn bị bữa tối. Remus vẫn luôn ở trong phòng, không phát ra bất kỳ tiếng động gì, đến bữa tối cũng không đi ra ăn.

Đêm khuya, nhà cũ Black khôi phục lại yên tĩnh. Sirius ngồi một mình một người trong phòng khách, chỉ bật mỗi cái đèn bàn nho nhỏ, im lặng uống bia. Ở trên bàn, trước mặt ông đặt một tấm ảnh chụp chung của Nhóm Đạo Tặc năm ấy. Vị trí của Peter đã bị cắt bỏ. Sirius nhìn bản thân khí phách hăng hái trong ảnh, nhìn tươi cười bừng bừng sức sống của James, lại nhìn nụ cười nhàn nhạt nhưng lại chân thật của Remus, nước mắt bên khóe mắt chảy xuống. Hồi còn trẻ cứ luôn cho rằng họ có thể làm bạn bè suốt đời, cả đời cùng nhau vui vui vẻ vẻ chơi khăm đủ trò, lại không hiểu sau hạnh phúc ngắn ngủi luôn là đau khổ lâu dài thay thế. James và Lily đã mất, Peter phản bội, Remus lang bạc khắp nơi và ông tuyệt vọng trong Azkaban, dường như chỉ trong nháy mắt, hạnh phúc đã biến thành một bức ảnh chụp khiếm khuyết.

Số mệnh luôn không công bằng, rồi lại công bằng đến tàn nhẫn. Nhớ tới những ngày đối đầu gay gắt giữa Nhóm Đạo Tặc với Snape ngày xưa, giờ mờ ảo như thể đấy là chuyện của người khác. Những tổn thương, nhục nhã từng gây ra cho Snape, cuối cùng từng người một trong nhóm đều gặp phải báo ứng. James đã mất, Remus một mình đi xa, chính ông sống không bằng chết trong Azkaban, Peter cũng chỉ có thể biến thành chuột sống những ngày tháng trốn tránh. So với Snape, không thể nói rõ được cuộc đời của ai thảm hại hơn ai, tất cả đều đau khổ nhưng vẫn phải giãy giụa để sống tiếp. Có lẽ Snape chưa từng tha thứ cho ông, James và Remus, chẳng qua chỉ vì tìm được điểm đột phá, dùng nó để phát tiết đau khổ và thù hận không thể nói. Mà ông, cũng phải thông qua những lần đấu trí đấu dũng với Snape để tạm quên những vết thương đan xen trong lòng. Lợi dụng lẫn nhau, hận thù lẫn nhau, nhưng đều không có cách giải thoát cho mỗi người.

“Chú Sirius.”

Hai mắt Sirius đẫm lệ mê mang nhìn con đỡ đầu đang đứng ngay bên cạnh, ông ôm chặt lấy Harry, gào khóc như một đứa trẻ. Harry ở trong lòng cha đỡ đầu, âm thầm thở dài, khóe mắt nhìn thoáng qua bức ảnh trên bàn, đủ loại cảm xúc đan xen, dồn nén vào nơi yếu ớt nhất trong tim. Đôi cha con đỡ đầu cứ như vậy trong phòng khách đêm khuya tĩnh lạnh, phu nhân Walburga ở trong khung ảnh, lẳng lặng nhìn bọn họ, không ngừng rơi nước mắt.

“Chú Sirius, không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên. Tin con đi, cha đỡ đầu, tất cả rồi sẽ tốt hơn.” Harry lẩm bẩm, cậu không biết mình đang an ủi cha đỡ đầu hay là đang an ủi cho chính bản thân mình. Đúng vậy, có rất nhiều chuyện đã thay đổi, thoạt nhìn đều là hướng tốt. Nhưng số mệnh luôn đá bạn tỉnh ngay lúc bạn không phòng bị nhất, ai cũng không biết ngày mai rốt cuộc sẽ thế nào.

“Nếu Lockhart thật lòng thích Remus, chú sẽ chúc phúc cho bọn họ. Nhưng nếu cậu ta dám lừa gạt, thậm chí dám đùa bỡn Remus, chú sẽ cho cậu ta biết chọc giận Black thì phải trả cái giá lớn thế nào.” Cuối cùng cũng ngừng khóc, sâu thẳm trong đôi mắt của Sirius phát ra ánh sáng sâu xa. “Còn con, Harry, đừng gánh hết tất cả như thế, cha đỡ đầu là dùng để làm nũng với dựa vào. Mặc kệ tuổi tác hay thực lực, con vĩnh viễn là đứa bé mà các chú yêu nhất. Chỉ cần con hạnh phúc, các chú cũng sẽ thấy hạnh phúc.”

Harry gật đầu, gác cằm lên trên vai Sirius, ngẩng đầu lên cố không để nước mắt trượt xuống. Thật ra cậu vẫn luôn hiểu, nếu cậu đau khổ, người thân và bạn bè bên cạnh cậu đều sẽ không thấy hạnh phúc. Ngược lại, chính cậu cũng thế. “Cha đỡ đầu, các chú phải sống thật tốt, có cuộc sống tự do hạnh phúc của riêng mình, như thế con mới thật sự hạnh phúc được.”

Bên lối rẽ lầu hai, Remus yên lặng chảy nước mắt, quan sát Sirius và Harry ở bên dưới. Ông nghe thấy rất rõ, bất luận là lời kiên quyết của Sirius hay nỗi lòng chờ đợi của Harry. Ông biết, chỉ cần có một người không hạnh phúc, mặc kệ đó là ai, thì hạnh phúc của những người khác sẽ giống như bị đánh chiết khấu. Ông vẫn luôn cảm thấy, chỉ cần được sống yên bình, nhìn bạn tốt kết hôn sinh con, nhìn Harry trưởng thành, đó đã là hạnh phúc rồi. Tình yêu gì đó, đối với một Người Sói mà nói, nó gần như là một hy vọng xa vời. Cho nên ngay từ thời học sinh, ông đã chủ động tránh các cô gái, không cho phép bản thân ôm ảo tưởng. Cho dù mấy cô gái kia đã từng mê muội hay thích bạn đến đâu, một khi đã biết bạn là Người Sói, họ nháy mắt sẽ thay đổi sắc mặt và thái độ, châm chọc biết bao. Đã sớm biết rõ như thế rồi, không phải sao? Nhưng vì sao sau khi nghe thấy lời của Sirius và Harry, ông lại có chút mong đợi và dũng khí cơ chứ?

Từ ngày gặp phải Lockhart, nhà cũ Black liên tục lâm vào áp suất thấp. Không phải Sirius và Harry không muốn kiểm soát cảm xúc mà là do không ai ngờ Lockhart sẽ làm ra chuyện điên cuồng đến thế. Bởi vì không biết địa chỉ của Remus, Lockhart dứt khoát mua một mục trên <>, mỗi ngày đăng thư theo đuổi của ông dành cho Remus, biểu đạt nỗi lòng chờ đợi nóng bỏng muốn được gặp Remus. Theo Lucius và Arthur, Bộ Pháp Thuật sắp bị chìm trong đống thư do đám fan của Lockhart gửi tới rồi. Có người muốn biết thông tin cá nhân của Remus, có người muốn gửi thư sấm cho ông, có người thì tuyên bố vĩnh viễn ủng hộ Lockhart. Đương nhiên, cũng có người viết thư cho rằng Lockhart đang lòe thiên hạ, hơn nữa còn đang tổn hại đến danh dự của Remus.

Rita Skeeter, mụ bọ cánh cứng không chỗ nào không xâm nhập vào được kia, chẳng biết lấy được tình báo từ đâu, biết được toàn bộ chuyện từ lúc Remus sinh ra đến giờ, ngay cả mấy cô gái từng yêu thầm Remus thời học sinh cũng đã bị bà ta điều tra ra hết. Ngoại trừ những nhiệm vụ bí mật mà Remus chấp hành sau khi gia nhập Hội Phượng Hoàng, có thể nói hiện tại Rita Skeeter là người có được tư liệu hoàn chỉnh nhất về Remus. Nhận được tin của Lucius, Harry tức giận đến mức suýt chút nữa bạo động phép thuật, ma áp thô bạo làm người trong nhà lần đầu chứng kiến mặt lạnh lùng mạnh mẽ đến đáng sợ của Harry. Dù sao Remus cũng là thành viên của Hội Phượng Hoàng, tình báo của ông tất nhiên sẽ liên lụy đến các thành viên khác, thậm chí có thể sẽ lộ ra vài chuyện tuyệt mật, nếu mấy tình báo này bị Voldemort biết được, đó nhất định sẽ trở thành cơn ác mộng của Hội Phượng Hoàng. Harry phẫn nộ nhờ Draco phái đám Gia Tinh trong gia tộc Malfoy bắt con mụ bọ cánh cứng kia, dùng Triết Tâm Trí Thuật tìm ra địa điểm cất chứa tư liệu và cách lấy chúng, sau đó ếm Bùa Tẩy Não mạnh nhất lên người bà ta. Draco dựa theo một quyển sách trong thư viện của gia tộc Malfoy, ếm một bùa định vị lên người mụ bọ, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được người đàn bà thích gây chuyện thị phi này.

Có lẽ Remus là người bình tĩnh nhất trong nhà, mặc kệ là thư tỏ tình của Lockhart hay lời uy hiếp của Rita Skeeter, đều không thể ép ông ra nhà cũ một bước. Thậm chí mỗi ngày, sau khi báo được đưa tới, Remus luôn là người đầu tiên mở báo ra, đọc nội dung trên báo cho mọi người nghe. Sirius lại rất hoảng loạn, ông cảm thấy Remus quá bình tĩnh, đến mức quỷ dị, hơn nữa tươi cười của Remus quá khủng bố. Ngoại trừ Harry và Draco ra, nhóm động vật con trong giây lát phát hiện, thì ra người càng hiền khi giận thì càng đáng sợ, y như Remus vậy. Hermione và Pansy vốn mê mẩn Lockhart giờ mỗi ngày đều nguyền rủa cái tên cười ngu kia, cầu nguyện Merlin có thể nhanh chóng mang Remus hiền hòa trở về với bọn họ.

Đến khi Remus thu dọn hành lý, tất cả mọi người đều hoảng sợ, tưởng Remus muốn tìm một chỗ trốn đi. Nhưng Remus lại cười tủm tỉm tuyên bố, Dumbledore đã phê chuẩn đơn xin làm trợ giáo cho giáo sư Độc Dược của ông, ông sẽ cùng mọi người vượt qua năm học mới ở Hogwarts. Nhìn Remus tiêu sái bước vào lò sưởi trong tường, Sirius lau mồ hôi lạnh, nói hy vọng Lockhart còn mạng rời khỏi Hogwarts, ít nhất đừng hại Remus phải vào Azkaban. Cặp song sinh lại vỗ ngực đảm bảo sẽ phối hợp hành động với Remus, để Lockhart học được bản lĩnh chơi khăm của cao thủ hai đời Gryffindor. Harry cảm thấy quá xui xẻo, cho dù không có Tử Xà thì năm 2 cũng sẽ không trôi qua bình tĩnh được.

Bạn đang đọc (Fanfic Harry Potter) Sau Khi Ván Cờ Lại Bắt Đầu Lần Nữa (Dịch) của Tô MayS
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi GaHapSotOt
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.