Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

『Không thể・Rời mắt khỏi・Xác chết』

7063 chữ

Buổi sáng nhàm chán tệ hại lại đến. Kaiser, vị chỉ huy trực chiến, đang lên kế hoạch đột kích cabin khi mặt trời vừa ló rạng.

Lão ngồi trên một chiếc ghế đơn giản và chẳng lúc nào rời mắt khỏi hiện trường trong khi thực hiện một cuộc họp chiến lược với cấp dưới của mình.

Không thể phó thác cho đám cấp dưới gà gật đó được. Dây thần kinh của lão lên gân còn biểu hiện thì sắc nét.

Bầu trời phía đông hửng sáng và chuyển màu vàng. Mặt trời đang ngoi lên từ mặt biển. Gió thổi vỗ vào má.

Mí mắt lão đang dần trĩu nặng vì không ngủ được.

Sớm thôi mọi thứ sẽ kết thúc. Vả lại, dọn dẹp xong đống tài liệu là lão có thể ngủ được rồi.

Ngừng lại việc phân tán quân lực quí giá, chiến lược tấn công bằng quân pháp sư để bịt miệng đối thủ hẳn sẽ thành công.

Chỉ còn lại đúng một quân trong đơn vị, nên trong đêm lão đã mang thêm mười người tới.

Mặc dù chỉ toàn là những cá nhân rệu rã hiện không có nhiệm vụ vội vã phi ngựa tới, có thể nói lão đã làm hết sức của mình.

Kế hoạch đưa ra là một loạt các đòn tấn công bằng phép như thôi miên ru ngủ, tê liệt, nổ choáng…

Có ba lựa chọn đó là hiến kẻ địch ngủ gục hoặc tê liệt, hoặc che khuất tầm nhìn bằng bóng tối, mỗi thứ đều có tác dụng của nó, và lỡ trúng phải đứa con gái ngốc nghếch kia thì cũng chẳng vấn đề gì.

Vẫn có những đề xuất do dự về việc sử dụng ma thuật diện rộng không hạn chế mục tiêu, nhưng lão không thể phàn nàn mấy chuyện cỏn con được.

Mười người trong trang phục khác thường là áo choàng quân phục đỏ thẫm đang đứng thành một vòng tròn quanh cabin. Họ đang chờ lệnh để xung phong khai cuộc.

「Xông lên! 」

Phép chú được thi triển nhất loạt.

Gần như là hòa âm trong điệp khúc bởi về cơ bản thì tông của ma thuật đã được quyết định.

Đối với những loại pháp sư khác biệt như Holly, hoặc trong trường hợp cấp A hoặc cao hơn, tính nguyên bản cần thiết tùy thuộc vào hình thức biểu hiện mong muốn, nhưng hiện tại thì chúng giống nhau phần nhiều. Cũng có thể nói rằng giống nhau là ổn định.

「…Ựa! 」

「Uoaa! 」

「Kục! 」

Một vài pháp sư khuỵu gối xuống đất với biểu hiện đau đớn và mất ý thức. Trán Kaiser nhăn lại trước những thuộc hạ gục ngã.

「Chuyện gì vậy!?」

Một pháp sư còn giữ được ý thức trước giọng nói tức giận vội vã lết tới sau đó sửa lại tư thế của mình.

「Cho tôi gửi lời xin lỗi sâu sắc. Chúng tôi đã bị đánh bại」

「Báo cáo rõ ràng đi! 」

Bị choáng váng trước giọng nói giận dữ gã ta bèn hóp má và đáp.

「S-Số là… nói tóm lại, phản ứng… mà không, là một thất bại」

「Hả… kẻ địch là một pháp sư bẩn thỉu sao? 」

「Ế, à, vâng」

「Mẹ kiếp, chúng ta lại quay trở về điểm xuất phát à!? Ta đã chờ lũ ngu các ngươi lâu lắm rồi đấy! 」

「Hắn không có phẩm giá, nhưng chắc chắn hắn mạnh hơn chúng tôi」

「À, thế à. Giờ thì ta hiểu lũ các ngươi vô dụng rồi. Giờ thì tránh ra một bên đến khi ta nguôi giận đi! 」

Lão tức tối dậm một chân xuống đất, Kaiser lườm phía cabin với đôi mắt đỏ ngầu. Lão gãi đầu và nghiến răng kèn kẹt.

Mẹ cái thằng chó chết này kiểu gì cũng làm người ta bực được là sao? Hay là cho mẹ lính đột kích tràn vào dí chết mẹ nó đi cho rồi? Lỡ con tin xảy ra chuyện gì thì cứ làm như tai nạn ngoài ý muốn là được mà phải không? Làm khiên thịt cho từng cabin thì chắc là ổn.

Bình tĩnh nào―― không phải ý tưởng tốt.

Một giọng nói bình tĩnh khuyên nhủ lão ở một góc tâm trí. Ngay cả khi lão trở nên tuyệt vọng và tạm thời thấy tốt hơn hết địa ngục chờ mình ở phía trước. Ngay cả khi lão cấm cấp dưới của mình lên tiếng, lời khuyên nhủ chắc chắn sẽ xuất hiện.

Liệu có vinh quang gì không khi lão để mất vị trí của mình bởi những điều nhỏ nhặt như vậy?

Trong lúc lão còn đang chìm đắm trong suy nghĩ, một âm thanh ồn ào khó chịu vang lên. Đến cả giọng nói của quỷ địa ngục hẳn cũng còn nhẹ nhàng hơn chút đỉnh.

「Ê, vừa làm cái đéo gì đấy! Niệm phép kiểu đéo gì mà nghe bẩn bẩn ngu ngu đéo tả được vậy」

「Lễ cầu siêu cho ngươi đấy! Nhảy cẫng lên mà cảm thấy biết ơn đi thằng mặt lờ chó chết」

「Ôi vui vãi cả l-n ấy! Mà đến giờ mấy người để tôi cùng đồng bọn tẩu thoát bằng xe ngựa rồi đấy! Rồi tôi sẽ thả một hai đứa con gái cho! 」

「Bộ ngươi nghĩ cứ ra lệnh như ông hoàng thế là được chấp nhận sao! 」

「Ta cũng sẽ đưa ra số thuốc hồi phục các ngươi muốn! Thấy thế nào? Dỏng tai lên mà nghe xem nó có đáng hay không đi! 」

Kaiser rúng động thoáng chốc. Lão không muốn đẻ lộ ra suy nghĩ nên bền vội vã đáp.

「Chỉ vì ngươi mà biết bao binh sĩ đã nằm xuống! 」

「Khi giết được ta và giả như mọi chuyện kết thúc, thì ngươi cũng đi đời mà thôi! 」

Đáng suy ngẫm―― Hắn không có ý định tự mình tẩu thoát, mà để đối phương hành động trước để tạo tiền đề.

Cứ tiếp tục làm con rùa rụt cổ mãi thì cũng không xong. Lão không thể chờ đợi đến khi hắn ta lại lên tiếng, càng không có thì giờ để quan tâm đến cabin.

Lão cũng đã nhận được lệnh phải giải quyết nhanh chóng.

Chẳng có gì dễ dàng hơn là càn quét bằng súng một lượt, song lão vẫn không thể bỏ quên sự tồn tại của con tin.

「Ta sẽ chuẩn bị! Ngươi sẽ giữ lời hứa phải không? 」

「Cái tước hiệu quân đội mạ vàng đính trên vai ngươi không phải để trang trí đâu, thỉnh thoảng nên dùng thử thì hơn đấy」

Lão cũng có thể bắn tỉa hắn từ xa nếu thấy mặt. Kaiser suy tính cẩn thận và cho gọi các trợ lí đến đối mặt mình.

Ta sẽ thổi bay đầu thằng khốn đó như một quả dưa hấu rồi quẳng nó xuống cống rãnh.

Quyết tâm của lão đã trở nên chắc nịch hơn.

△ ▼ △

「Ê… Ổn chứ? 」

Phải chăng do trước đó đã ngâm mình trong nước nóng, mà chỗ cổ tay Holly, rộm lên màu đỏ như thể bị viêm, và hơi nước đang bốc ra từ làn da sưng tấy.

Cô đứng ở chính giữa căn phòng như để dõi theo luồng không khí, cô nhún vai làm bộ không quan tâm và đút bàn tay bị bỏng vào túi quần.

「Không sao đâu. Tôi tự tin mình sẽ phá được vòng vây, nhưng quân địch quá đông」

「Xin lỗi」

「Được anh quan tâm mà cảm thấy kì kì sao á. Tôi sẽ hợp tác để trốn thoát nhưng mà… Nếu là giao chiến thì không đời nào đâu nhé」

Holly ngồi lún xuống ghế sô pha cạnh tường chớp chớp mắt làm biểu hiện mệt mỏi.

Shouji liền vớ lấy cái bình trên bàn, hớp một ngụm nước chanh rồi chìa nó ra cho cô.

Sau đó, cậu rỏng tai lắng nghe bức vách. Ngoài mặt cậu đã chấp nhận chỉ thị, nhưng trong tâm thì chẳng biết lúc nào mình sẽ bị trở mặt.

Để cho chắc, cậu lắng nghe xem có kẻ xâm nhập nào đang tiếp cận hay tiếng bước chân ai đó không.

「Tôi nợ cô một lần」

「Miễn có ngày trả là được」

「Khi vụ này xong, cứ nói điều cô muốn. Tôi sẽ ám sát kẻ thù chính trị của cô」

「Không, cảm ơn… Nếu được thì, tôi muốn thứ khác」

「Thứ gì cũng được, nói chung tôi sẽ trả món nợ của mình」

Holly đặt ngón tay lên môi ra chiều thích thú như một vị nữ hoàng vừa có vụ thu hoạch bất ngờ.

Cô ngập ngừng một lát, rồi đưa ra ý tưởng nghe chừng không thể tưởng.

「À phải rồi, cha đã lệnh cho tôi phải tham dự Lễ Hội Mùa Thu thủ đô hoàng gia lần thứ 10.000. Hãy tham dự cùng tôi 」

「Hộ tống á? Đừng có thấy người ta lịch sự mà bắt làm nô lệ luôn chứ」

「Tiệc cho quý tộc phải được tham dự theo cặp nam và nữ. Tôi gặp rắc rối vì không có đối tác để mời」

「Cứ cho là vậy đi, lẽ thường mà. Nhưng, phải có sự cho phép từ người mẹ thì mới có thể mời con gái nhà quý tộc. Tôi không thể vượt qua bài kiểm tra được đâu. 」

「Mẹ tôi đã qua đời rồi, và tôi là con gái út. Cha tôi luôn cho tôi là một đứa con gái đã kết hôn với giấy mực」

「Có rất nhiều người ở thủ đô biết mặt tôi. Ở đó không có nhiều sự tìm kiếm, nhưng chắc chắn đám bằng hữu thời chiến sẽ nghĩ tôi đến để trả thù. 」

「Trả thù, sao… Tại sao anh không làm vậy nếu như anh có ác cảm với ai đó? 」

Đó là một câu hỏi khó lường trước.

Khi Shouji có được danh dự của một yuusha, tương lai đã rộng mở để cậu bước đi trên con đường công thành danh toại.

Tên quý tộc cướp đi tương lai của cậu vốn đã bị chôn vùi dưới nấm mồ và mối hận thù thì vẫn còn đó dành cho những kẻ nhúng tay vào việc đẩy cậu xuống bờ vực.

Nếu chẳng có gì biến mất, lẽ ra cậu nên trả thù bằng cách giết chúng để cảm thấy tốt hơn.

Tại sao cậu lại không làm ? Có lí do mà cậu rất hiểu.

Cho dù hiểu được nó, tâm trí cậu quá rối bời đến mức cậu không muốn nói ra. Phải chăng là vì tình bạn cậu đã mất―― Cậu không muốn nói ra ngay cả khi trước lúc chết.

Thấy cậu không đáp, Holly cười thầm châm chọc cậu.

「Ai cũng thích bất ngờ mà. Tôi đang tìm kiếm sự ngạc nhiên và phấn khích theo cách thanh lịch đây. Bí mật nhé, nhưng nói thật là tôi mệt mỏi việc găm đạn súng săn vào chân kẻ khác lắm rồi」

「…Thôi được rồi. Thế tôi sẽ mua một bộ nhung cốt dọc, bốt mành đen với cả một cái quần trong lòi đầu gối nữa」

「Mà tiện thể đội luôn quả tóc Khá Bảnh nhé, em năn nỉ ngài đấy, Ngài Lỗi Thời」

Holly mường tượng khung cảnh ấy và thấy vui vẻ, rồi cô nhỏ giọng và bật cười. Cô một tay chống đầu gối còn tay kia khó khăn bịt miệng lại.

Shouji thở dài.

Dù có nói gì đi chăng nữa, thì ấy cũng chỉ là mộng tưởng.

Cả hai người đều ưa sự phấn khích có chừng mực, chẳng cần ở đây thì khi bắt gặp người ta cũng có thể biết ngay đó là một thằng hề cải trang.

Cậu bước lui lại vài bước, bao kí ức cay đắng về những nơi lấp lánh tuyệt đẹp ùa về bất kể cậu có né tránh chúng bao nhiêu lần đi chăng nữa.

Để tham dự bữa tiệc của giới thượng lưu, không những cần tiền mà còn phải có đôi có cặp.

Lời mời của Holly là một món ăn ngọt ngào như miệng lưỡi kẻ dối trá, nó lố bịch và thú vị, nhưng cậu hiểu rằng mình không cảm thấy muốn nhận ra điều đó.

Cậu không có cảm giác mình sống một sống dễ chịu như mong đợi khi tay trong tay với người con gái ấy đêm qua.

Cho dù hiện tại xúc cảm có đê mê, thì rồi cũng sẽ thay đổi.

Chẳng đời nào có chuyện cô ấy muốn dính líu mãi lấy một con người phụ bạc.

「Nè Quik, đám bạn anh đang được đưa ra xe ngựa kìa」

「À… Tôi thấy rồi」

Ba con người trước còn chống cự nay điên đảo đã được đám lính xếp lên xe ngựa như hành lí trong khi cả tay lẫn chân đều bị trói.

Gã nào gã nấy thở thoi thóp như côn trùng, cho dù có lành vết thương đi chăng nữa, không nghi ngờ gì trong cơ thể họ chẳng còn tí sức lực nào.

Cục tức trào dâng trong họng cậu. Thường thì sẽ chẳng ai thấy. Cậu còn chẳng biết sợ. Cậu đã quen với cô đơn, và chẳng thèm nghĩ đến chuyện có bạn đồng hạnh.

Thế nhưng, Shouji thích sự tốt bụng thô thiển của đám bạn mình.

Đó là thứ duy nhất đáng từng đồng từng cắc.

「Họ là loại bạn thế nào? 」

「Đứa nào cũng thích thuốc hồi phục」

「Cảm ơn vì đã giải thích dễ hiểu」

Holly làm bộ ghê tởm đám nghiện ngập, cô ngó đầu qua vai Shouji và quan sát tình hình.

Thông thường, những kẻ nghiện thuốc hồi phục nói chung đều rơi vào tình trạng sa đọa. Còn nghiện rượu thì thuộc vào loại nghiêm trọng.

Được nửa chừng, Holly nhận thấy ngực mình tràn ra từ khe rách để mở đang chạm vào vai cậu liền hoảng hốt lùi lại.

Cô dùng tay che ngực đầy xấu hổ.

「Cô đang trở thành thứ con gái phức tạp đấy」

「Đ-Đừng có chọc tôi…」

Bị trêu chọc, cô ngượng ngùng ngoảnh mặt đi, nhưng hình như tự dưng nhớ ra điều gì đó lại hỏi cậu.

「M-Mà nè Quik, anh thích loại con gái như nào vậy? Giả sử là anh sắp cưới」

「Để xem… Ở thế giới này, từ thời cổ đại chúng ta đã luôn tìm kiếm ở người phụ nữ ba điều kiện để lấy làm vợ, mặc dù tôi chưa thấy cô gái nào đạt cả ba hết」

「Hơ, là loại con gái như nào vậy? 」

Biết rằng đó là một chủ đề kích thích sự tò mò, Shouji liền chụm ngón tay lại giống như lúc cậu khoe khoang một câu truyện ngắn ở quầy rượu.

Cậu làm mặt nghiêm trọng, vì không thể để bị hiểu lầm là trò đùa được.

「Một là nhan sắc, thứ hai là phải có phong thái tốt… khó nhất là cái cuối」

「…Có lẽ cô gái phải giàu chăng? 」

Khi nghe Holly thắc mắc hỏi, Shouji liền đặt tay lên cằm và suy ngẫm, nhưng rồi cậu phủ nhận.

「Không, là dị ứng kim loại」

「Cái gì cơ? Vậy tức là cô gái còn không thể cầm được chảo rán à? Lí do gì vậy? 」

「Tức là tôi không phải mua nhẫn và dây chuyền」

△ ▼ △

Cỗ xe hai ngựa dừng lại cách cabin một quãng. Dây cương vẫn được giữ chứ chưa thả. Kaiser chờ cho đội bắn tỉa hoàn thành sắp xếp.

Có phương tiện nào trong tay thì cứ dùng thôi. Mà cũng hơi bực khi để một tên tội phạm dắt mũi như vậy.

Các thành viên trong đội lần lượt đến báo cáo. Quyết định cho đội được đưa ra bởi lực lượng chỉ huy, nhưng họ đang chờ gió lặng.

Làn gió nhẹ từ hướng đông nam suy yếu. Chẳng mấy chốc nó sẽ lặng hẳn.

Họ tản ra theo đội hình bình thường, và bao quanh bờ biển để đọc được gió càng nhiều càng tốt.

「Được rồi, đi thôi! 」

Tiếng kéo ngựa vang lên, rồi nó băng qua chỗ cabin.

Cần có một màn mào đầu để tấn công khi hắn lên xe. Ai nấy đều nín thở quan sát nhất cử nhất động.

Một tiếng động vang lên và cánh cửa cabin đang được mở―― Tình hình bên trong dần trở nên rõ nét, nhưng không ai bước ra cả.

Vài phút đồng hồ trôi qua trong lúc cả đám suy nghĩ đầy nghi hoặc. Không một ai mất tập trung, nhưng một quân lính được cắt cử dọc theo bức tường sát biển la lớn.

「Thuyền trưởng! Phát hiện hai chiếc bóng trên vách, chúng đang bỏ chạy! 」

「Haa―― tất cả đuổi theo! Lũ khốn nạn! 」

Tại sao lão lại không nghĩ đến cơ chứ.

Lẽ ra lão đã phải lường trước việc hắn dùng bạn mình làm mồi nhử và bỏ chạy. Lão đã bị qua mặt bởi một thằng khốn tâm địa thối nát.

Đám lính cùng toán bắn tỉa tràn qua bờ đê theo từng tốp, và đặt chân lên những gờ vách lởm chởm của con dốc gần như dựng đứng.

Một vài mất thăng bằng và ngã, trong khi một số chĩa súng về phía mục tiêu. Đạn rơi đạn nổ đùng đoàng xuống chỗ gần hai cái bóng đội mũ.

Kaiser bị rúng động trước nỗi kinh hãi và mặt lão xanh xao như bộ quân phục đang mặc trên người.

Bởi lẽ hai chiếc bóng đã khuất mặt hoàn toàn trong bộ trang phục lính gác, lão chẳng biết ai là ai nên không thể nhắm mắt giết bừa được.

「Lũ đần độn! Đừng có bắn! Gô cổ cái thằng khốn nạn này lại cho ta ngay! 」

Đám lính vặn vẹo tụt khỏi vách đá và vội vã đuổi theo mấy cái bóng.

Có người đi theo con đường ngoằn nghèo bẩn thỉu, nhưng cũng có người nổi bật hơn nhảy qua những con dốc mà không đi trên đường.

Một vị sĩ quan tự tin nhất vào thể lực của mình còn cõng cả đồng đội của mình đuổi theo mấy cái bóng. Nói gì thì nói, phía bên kia vách đá là một vùng biển gồ ghề.

Nếu chúng bơi để chạy, thì quá đúng như ý gã. Chẳng có gì ngu ngốc hơn là thi bơi với thủy quân.

Gã thấy hài lòng vì có thể cải thiện ấn tượng của mình trong mắt thuyền trưởng.

Ngay khi chỉ còn cách ba mét, gã vừa chạy vừa rút ra thanh kiếm bóng cạnh. Gã áp sát một cái bóng và tóm lấy chiếc mũ.

「Không được di chuyển! 」

Mấy cái bóng liền dừng lại. Cả hai cái đều dừng vì một lí do gì đó.

Tấm mạng che mặt lộ ra―― Bên trong chẳng có gì.

Chẳng có ai ở đó. Một cái cổ mà không có đầu.

Hai cái bóng loạng choạng đổ ra nền đất. Chỉ còn sót lại quần áo, những kẻ đang chạy thì mất tăm. Mà không, một nhóm vi sinh vật nhỏ đang rung rinh trên tấm vải chùm đầu, song không ai để ý tới.

Bị bất ngờ, viên sĩ quan quay mặt về phía thuyền trưởng vừa trèo lên bờ đê.

「Đây là mồi nhử! 」

「C-Cái…」

Kaiser nhìn lại về phía cabin. Tiếng vó ngựa vang lên, và cỗ xe ngựa bắt đầu chạy.

Shouji ngồi ở ghế lái giơ hai ngón tay lên vẫy vẫy. Rồi cậu nhếch mép cười.

Kaiser ngay lập tức rút ra một khẩu lục treo trên thắt lưng và bắn. Không hề do dự. Khi viên đạn bay ra từ họng súng, cổ Shouji bị thổi bay ngược ra đằng sau.

Cú ngắm bắn đỉnh nhất trong cuộc đời lão―― Lời đáp lại đầy cảm thán là một cái lỗ thông gió toác ra trên mặt Shouji―― Viên đạn được cậu giữ chắc bằng cả hai hàm răng. Khuôn mặt khoái chí vẫn không đổi sắc.

Một cảnh tượng vượt xa so với lĩ lẽ thông thường. Đoạn, cậu nhổ viên đạn qua một bên, rồi vẫy tay như một đứa trẻ nói lời chào tạm biệt.

Sự phẫn nộ như ngọn lửa bùng cháy khiến mặc Kaiser đỏ như gấc.

「Đuổi theo! Có chết cũng không được để chúng thoát! 」

Hai con ngựa màu nâu hạt dẻ phi nước đại. Mặc cho mảng mồ hôi trắng trên cổ, nhịp độ của chúng vẫn không bị xáo trộn.

Tiếng móng móng ngựa đạp trên nền đất khô vang dội.

Những chiếc bánh của cỗ xe ngựa lọc cọc. Cắt đuôi không dễ. Dường như họ không thể thoát khỏi những kẻ truy đuổi.

Shouji liếc nhìn『Nhà Máy Hóa Chất Sóng』ở đằng xa. Cậu không muốn đi vào một dãy nhà tụ lại với nhau như một hàng đá tảng.

Mặc dù kẻ chạy thì có lợi thế hơn, những có vẻ chẳng mấy chốc kẻ đuổi sẽ theo kịp. Tốc độ của một cỗ xe kéo bởi mấy con ngựa già thì chẳng thể sánh với xe kéo bởi ngựa non.

Cậu gò dây cương về phía khu vực rừng rậm ở phía đông so với trung tâm Thị Trấn Error Knife. Thế chí ít sẽ gây cản trở được đôi chút.

Cỗ xe ngựa chạy dọc theo con đường đất cát trong khu rừng những hàng cây trải dài hai bên. Vẫn chưa thấy bóng dáng những kẻ đuổi theo đâu cả.

「Ê, để tao xử lí cho」

Bando ngỏ ý muốn cầm dây cương với vẻ mặt mất bình tĩnh. Shouji lo ngại, nhưng quyết định giao lại cho gã. Trong trường hợp khẩn cấp thì chỉ có gã mới gánh được cả bọn thôi.

Cậu đặt chân lên chắn song của phần nối trong khi xe ngựa đang chạy, rồi đưa dây cương ra.

Bando lên giọng trước cơn gió thổi tới làm vung vẩy tay áo gã.

「Nè Shouji, con bé đó tin được không? 」

「Nói là bạn thì không phải, nhưng mông thì ngon hết chỗ chê đấy」

「Thế cơ à? Trong lúc bọn tao hôn đất thì có vẻ là mày đang vui vẻ ha」

「À thì, bọn tao có hứa sắp tới đi tiệc cùng nhau rồi. Ngon lành nhất là cô ta lại còn giàu nữa. Có khi làm nhà tài trợ được đấy」

「Tao xin chân thành cảm tạ sự khôn ngoan của mày」

Shouji dùng tay mở tấm rèm bên trong ra, rồi bước vào. Đằng sau có một cửa sổ nhỏ, Stark đang ngồi trên tấm ghế gắn chặt vào tường. Doldo đang nằm thõng tay và vẫn chưa hồi phục từ vết súng bắn.

Căn buồng gỗ đơn sơ nhỏ bé, nhưng trần thì cao, có thể đứng và đi lại được.

Doldo vẫn còn ý thức, nhưng gã đang khổ sở, và Stark thì đang chăm sóc chân tay của gã trong lúc uống nước từ bi-đông.

Những vết dây trói còn hằn lại, nó đã chà vào tay họ mạnh đến mức bật cả máu.

Holly thì chán nản, cô bắt chéo chân và khoanh tay.

「Đừng có đối xử với người ta như kiểu nguồn vốn như thế」

「Tôi không cần tiền. Được đầu tư một chút là tôi sẽ ổn thôi」

「Đây không có dễ dãi nhé」

「Tôi đang mong đợi vào lòng tốt của em đấy, Em Yêu ạ」

Ngọ nguậy vẻ nghịch ngợm, Holly đặt tay lên đầu gối và thì thầm một cách ngọt ngào đoạn lưỡng lự đưa ra đề xuất với một bên mắt nhắm.

「Xin lỗi, nhưng mà… Tiền tiêu vặt của tôi chỉ có 10 triệu thôi」

Stark đang uống nước, thì bị sặc còn Doldo thì rướn cổ lên và quay đầu lại nhìn Shouji vẻ kinh tởm như thể gã thù ghét cả thế giới.

Shouji chạm vào vai Holly và ngồi xuống, trong lúc cảm thấy có phần thất vọng trước sự khác biệt trong cách nhìn nhận của giới thượng lưu và người bình thường.

「Holly, hãy nói chuyện đó sau nhé. Chúng ta phải xử lí mối nguy trước mắt cái đã」

「Nói thật là, mấy người vô vọng rồi. Họ sẽ truy đuổi bằng bất kì phương tiện nào họ có, và cho dù mấy người có thoát được thì cũng bị đưa vào danh sách truy nã thôi. Tốt hơn hết là ra khỏi Error Knife và đi đến đất nước láng giềng」

「Gượm đã, Ojou-san. Bọn tôi chỉ bắt cóc và ăn cắp thôi mà. Họ không nhất thiết phải làm đến vậy chứ 」

「Bạn của anh đây đã giết bảy người lính rồi đấy. Chưa kể, đồ bị ăn cắp có liên quan đến bí mật quân sự. Không rõ có phải bắt nguồn từ Bộ Hải Quân hay không, nhưng dù sao mạng của mấy kẻ du côn thì cũng chẳng đáng đếm xỉa」

「……Chúng tôi có bạn ở Đảo Waldhard. Ấy là một nơi dễ chịu để ở cho đến khi hỗn loạn lắng xuống. Chúng ta có thể ăn cá hồi ngon tuyệt, và còn có những người đam mê rượu chè nữa」

Stark gợi ý vượt biển chạy tới Đảo Quốc, nhưng lời gã nói không có trọng lượng.

「Tôi sẽ chuẩn bị một phương án khác. Đấy là nếu mấy người tin tôi」

Chiến lược được đặt ra bởi Holly phụ thuộc vào cô ấy, và nếu cô phản bội thì họ sẽ khó mà thoát được.

Stark, người không thân quen cô mấy điềm nhiên tỏ ra không tán thành, Shouji cũng lo ngại về tính đơn giản của nó và đang nghi ngại.

Vừa nghe xong Stark liền đặt tay lên đầu gối, gã vốn phản đối ngay từ đầu.

「Tôi không tin Ojou-san. Bởi vì, cô và chúng tôi không có gì giống nhau cả. Cô, một người mặc quần áo ấm và ăn hoa quả không chứa sâu bệnh, với chúng tôi, những kẻ ăn cá ươn tới tận xương chỉ để lấp đầy cái bụng rỗng, so với nhau phải nói là quá khác biệt 」

「Nè Stark… Nếu không có ai nghe ai, thì tao đành phải quay lại và giết sạch các nhân chứng của chúng ta vậy」

「Đừng đẫm máu quá nhé. Mà có được không vậy? 」

「Cảm giác không khó lắm. Còn lại bảy mươi lăm thằng. Tụi nó chưa được huấn luyện cẩn thận còn đám pháp sư thì không ăn nổi Holly. Đáng lo ở chỗ là lỡ có vài thằng lỉnh mất thôi. Tao không định để đứa nào còn sống trở lại đâu」

「Còn có hai khẩu súng mày thó được. Bando và tao sẽ yểm trợ và ngắm bắn mấy thằng bỏ trốn. Chúng sắp sửa chết đến nơi rồi. Giết sạch thôi. 」

Stark, đoạn đứng dậy, vớ chặt lấy khẩu súng ngắm trong góc xe. Gã bị choáng ngợp trước cảm giác vũ khí mạnh mang lại, rồi bỏ tấm thép khóa nòng ra và cười gian ác.

Gã quay cái đầu hói lại phía cửa sổ nhỏ đằng sau. Tinh thần chiến đấu của gã bùng cháy trước sự hiện diện của kẻ thù không thấy mặt.

Holly thì đang nhắm tịt mắt khi nghe ý tưởng độc ác ấy.

Chẳng có luật lệ nào dành cho những kẻ ngoài vòng pháp luật, còn đề xuất của Holly thì có lẽ là chưa đủ nhanh.

Thế nhưng,

Một giọng nói yếu ớt vang vọng trong cỗ xe ngựa.

「Tao… Tao… Không muốn làm điều đó. Tụi mày kì nhỉ… vốn dĩ chỉ là kiếm tiền thôi mà. Chứ không phải để trở thành kẻ sát nhân khét tiếng…」

Tiếng rên ảo não của Doldo khiến im lặng bao trùm một lúc. Gã đã bỏ quên mục đích ban đầu, và quá mải miết với những chuyện xảy ra.

Stark, trông như bị suy sụp, hạ súng với vẻ mặt khó khăn.

Holly không phải là người duy nhất thấy tội lỗi với việc giết chóc, Stark người đang dẩu môi trong lúc che giấu biểu hiện cũng vẫn còn chút tính người.

Gã nhún vai chỉ để nói rằng quyết định cuối cùng thuộc về Shouji.

「Quik. Mày nghĩ chúng ta nên làm gì?」

「Lúc này thì, hãy theo kế hoạch của Holly đi. Dù có thất bại, thì tình hình tại cũng sẽ không thay đổi đâu」

「Mày tin một con bé vừa mới gặp hôm qua ư? 」

「Đừng có om xòm về “con bé” nữa Stark. Tuy là gái, nhưng cô ấy là bạn tạo. Mày không muốn tin thì cứ việc」

「Cá-? 」

Holly hắng giọng hết sức buồn cười, nhưng Stark gật đầu dứt khoát như thể đã hết kiên nhẫn.

「…Chậc, thôi được rồi. Nếu mày đã nói thế, thì mau vào vấn đề đi」

「Không phải tôi không muốn làm bạn, cơ mà ― ―Nếu được thì, gọi là ng-, ng-ng-ng người yêu cũng được」

「Holly, không còn thời gian đâu. Đến lúc vào việc rồi」

「Trông cậy cả vào cô đấy, Ojou-chan」

Không hề để bụng mấy lời từ chối lúc đầu, Holly nghĩ ấy chỉ là sự tách biệt trong thoáng chốc, nhưng sau cùng cô bị cuốn theo và đồng ý.

Cô là kiểu người dễ bị đàn ông lừa dối.

Kaiser quất roi con ngựa lạ băng qua cánh rừng.

Vốn dĩ lão ta không thích ngựa. Chúng có nhiều mặt nhút nhát, và cũng không có tinh thần chiến đấu để mà ra trận như con người.

Đồng thời cũng là nguyên nhân chính dẫn đến việc lộn xộn khi lập đội hình.

Lão không thực sự thích cái việc cầm dây cương nhưng lại không thể nói ra.

Lão chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài từ bỏ việc truy đuổi do đã mất dấu và lần theo vết xe của đám người đi trước.

Lão muốn tự tay mình bóp chết chúng, nhưng không thể làm được. Thời gian vốn đã tốn quá nhiều so với dự tính.

Cứ thế này, chuyện gì sẽ xảy ra nếu lão không mang lại kết quả?

Nếu mà để chúng thoát được, thì lão mất mặt là cái chắc.

Lão chỉ vừa mới xây một dinh thự ở trung tâm thành phố cho hợp với gu thẩm mĩ của bà vợ, cũng như đã tốn quá nhiều tiền và móc nối để đưa thằng con trai thất nghiệp vào cơ sở liên bang.

Sắp tới lão còn phải tham dự bữa tiệc thứ hai với bao nhiêu là tay to mặt lớn.

Lão chỉ muốn có ai đó ghi nhận và khen lão cho những thành quả này dù chỉ một chút.

Khó mà chịu được cái cảm giác khó dễ cứ cuộn lên trong lòng này. Lão ho cho thông cái họng nghẹt. Chợt dấy lên một cảm giác luyến tiếc khó tả, về cái thời độc thân vô tư lự của lão.

Khao khát trốn tránh thực tại khiến lão chợt nhận ra bầu trời vốn luôn trong xanh đến nhường nào. Ta không thể vứt bỏ những thứ mình quan tâm. Dẫu nó có mang lại niềm vui hay đau đớn.

Quãng thời gian băn khoăn sớm kết thúc. Khi mà thuộc cấp của lão trở lại báo cáo rằng đã tìm thấy xe ngựa của địch và xác nhận đứa con gái, lão tin rằng ấy là sự cứu rỗi từ thiên đàng.

Ngay cả khi nước mắt trực ứa ra, lão vẫn tỏ ra bình thản trước mặt tên thuộc hạ trong lúc nghe báo cáo.

「Đám người đó có vẻ định tự sát rồi. Nếu ngài tận mắt ra xem thì thật là tốt」

「Tự sát…? Không thể nào, ngươi đang nói cái lũ gián ấy hả」

Lão không thể tin, nên bèn lao tới hiện trường.

Lão chợt hiểu, thì ra một cái rãnh sâu đã được để lại khi làm một đường cua gấp trên mặt đất hoàng thổ.

Ấy là bằng chứng của việc đi xe kiểu zíc-zắc. Ấy là dấu hiệu cho thấy trọng tâm đã dồn về một bên và không thể kiểm soát cương ngựa. Nếu điều này xảy ra, chúng phải dừng lại để chỉnh đốn.

Chúng phải làm vậy.

Theo lão hình dung―― Cỗ xe ngựa đã văng ra khỏi đường rừng và đâm vào một cái cây lớn. Mũi bị nát còn thiệt hại lên bánh trước thì đáng kể.

Bản thân cỗ xe thì tan tành, gỗ văng tứ tán, và ngựa liền vào thì khẽ rên ư ử mà không bỏ chạy.

Người thiếu nữ trùm khăn tắm―― Kaiser xuống ngựa và lên tiếng khi tìm thấy Holly Detromix.

「Thứ lỗi, có phải là phu nhân đấy không? Tôi Kaizer Eutis đây. Lần này――」

「Tại sao… ngươi không giúp ta sớm hơn? Lẽ ra phải có cách chứ」

Giọng nói thô thiển, khiến cho lão phát cáu lên. Song Kaiser không nói gì cả.

Nhiều người đã phải bỏ mạng để giúp. Cô ta không có quyền nói một điều như vậy.

Không có nhưng mà―― Chỉ trích như vậy thì cũng không cự lại được. Sẽ là một sự xúc phạm, mà Kaiser thì vốn chỉ là thường dân. Lão nên cúi đầu cho đến khi cô ta hả giận.

Xét đến trái tim bị tổn thương của một người con gái sau khi bị kẻ gian bắt, nếu chỉ vì nhất thời mà lão vứt bỏ bao công sức tính đến giờ, vị trí của lão sẽ chỉ càng tệ hơn.

「Chúng tôi cũng đã cố, nhưng mà… lực bất tòng tâm」

「À không, xin lỗi. Chỉ là ta xúc động quá thôi. Cảm ơn nhé, Chỉ huy-dono. Ta sẽ không quên tên ngài. Để ta nói với cha về ngài sau nhé」

「Dạ không, tôi chỉ đang làm tròn bổn phận của mình, là điều hiển nhiên thôi ạ」

Lão đáp lại theo kiểu nghề nghiệp trong lúc kìm nén cảm giác mỉm cười và nhảy cẫng lên vì vui sướng.

Harry cha của cô ấy vẫn còn trong vòng chính trị mặc dù đã nghỉ hưu khỏi chức vụ bộ trưởng nội các.

Ông ấy hẳn phải là lãnh đạo vẫn còn trong nhóm cai trị, không lẫn vào đâu được.

Lão có thể thấy tương lai ngời sáng. Những thành quả được làm ở thời bình hiện tại sẽ được ghi công vào bản thông cáo hải quân vốn đang đói tin tức.

Tên của lão sẽ được mọi người trong Hải Quân biết đến. Tạm thời thôi, nhưng sẽ là thời của lão. Ấy là một vinh dự lớn lao.

Lão nắm chặt tay và bày tỏ một lòng hướng về công lí trong lúc quan sát đám người điều tra hiện trường.

「Tôi sẽ cho cái bọn đó bị treo cổ sớm thôi 」

「Chỉ huy-dono… Tôi muốn thuật lại bởi chính mắt tôi đã thấy」

「Rất xin lỗi. Nhưng nếu phu nhân không phiền」

Lão gọi người của mình và chuẩn bị một loại bàn ghế gấp. Rồi lão đun nước và tiện làm chút trà đen.

Cứ như thể mọi công việc đã được hoàn thành, ngoài mặt, trông Kaiser nhăn nhó có vẻ phiền muộn.

「Chúng bắt cóc tôi và bỏ chạy bằng xe ngựa. Chúng cười nói rằng đã làm ăn trót lọt và vừa nói rằng mấy người là lũ ngu vừa không ngừng phỉ báng」

Kaiser có thể hình dung ra khung cảnh một cách rõ ràng.

Những kẻ gian này đơn giản và đần độn. Chúng không có cảm quan và chẳng biết tính toán rõ ràng. Thế nên tay chúng mới nhúng chàm qua những việc làm xấu xa.

Cho dù việc trốn thoát là bất khả thi, nghĩ như vậy âu cũng là điều bình thường.

「Chúng mắc tội nghiện thuốc hồi phục và cũng có những lọ thuốc ăn trộm ở đó. Chúng không hiểu giá trị và có vẻ muốn bán nó đi, nhưng rút cục tự chúng lại uống hết」

「Vậy là đầu óc chúng quay cuồng rồi đâm xe phải không? 」

Lão choáng ngợp.

Lão thấy thật xấu hổ khi để bị lừa bởi những kẻ như vậy.

「Không, có điều bất thường đã xảy ra. Chúng quằn quại trong đau đớn và biến thành cát. Ấy là một loại thuốc hồi phục với tác dụng tôi chưa từng thấy」

「Hừm… Có cả thứ như vậy ư? 」

Lão từng uống thuốc hồi phục cho việc chữa trị, nhưng mà chẳng biết gì cả.

Có lẽ là một loại thuốc hồi phục được yêu cầu thu thập càng nhiều càng tốt. Nếu thế, thì tức là một hòn đá trúng hai con chim.

Khi lão cho gọi người của mình, quả nhiên có lời thuật lại rằng trong xe có rất nhiều cát. Cũng tìm thấy cả tàn dư của bao đựng thuốc hồi phục.

Và, cũng có cả quần áo của bốn người.

「Chỉ Huy-dono, tôi chẳng biết gì về thế giới này cả. Không đời nào có chuyện tôi đặt chân vào thế giới của lũ đàn ông ấy đâu… Tôi mệt mỏi cái sự kiện bi kich này lắm rồi. Rất mong ngài có thể đưa tôi về nhà」

「Tất nhiên, chắc chắn rồi. Ê! 」

Anh chàng hải quân bảnh trai nắm tay Holly và cẩn thận dẫn cô ra ngựa.

Quan hệ với Holly, thế này là đủ rồi. Tốt hơn hết là chia tay mà không bày tỏ sự vô lễ.

Thực lòng mà nói, lúc này Kaiser không nghĩ đám thủ phạm đã trở thành cát bụi và tan biến.

Đầu óc của nạn nhân bị hiếp trở nên điên cuồng vì sợ hãi cũng chẳng có gì là lạ.

Lão tìm xung quanh để cho chắc―― Sau khi đệ trình báo cáo, vấn đề này cuối cùng cũng đã được chốt lại sau khi chuyển qua sĩ quan cấp trên và ông ta tuyệt nhiên chẳng thể mong đợi gì ngoài thành tích.

Chúng đã đụng vào một thứ không nên đụng và chết.

Bốn người đang nằm trong vũng lầy được tạo ra bởi Ma Thuật Triệu Hồi của Holly.

Bùn được tạo ra từ việc vi sinh vật phá vỡ đất là một nơi có mùi nồng nặc, nhưng cũng là nơi mà đám lính đã đi qua.

Bề ngoài được che phủ bởi bùn lầy nâu, và thân hình của bốn người hòa lẫn vào cảnh vật.

Tất cả đều nín thở như đang giả chết, nhưng sau khi hoàng hôn buông xuống và tiếng bước chân của đám lính lệ đã biến mất, Bando mở mắt ra và buông lời chửi thề.

「Mẹ cái con mắc dịch ấy, nó nhìn hàng của tao xong bảo là “Nhỏ… quá”. Ông mày chưa cương lên nên nó mới thế thôi」

「Bình tĩnh đi, Ớt Nhỏ. Đàn ông quan trọng là ở cái tâm」

「Nè, còn phải nằm bao lâu nữa thế? Mấy chỗ bị thương đau muốn chết luôn rồi」

「Doldo, làm tí máu của tao không? Thánh huyết đấy」

Xì xào những lời trò chuyện, họ trao đổi trong lúc vẫn đang nằm xuống.

Đống cát là tập hợp của khoảng mười cái xác chuột chết, không đủ, nhưng đã được làm giả thêm bằng cách tạo hố trong xe như thể nó bị gió thổi bay đi.

Holly tin rằng cái chết của nghi phạm là cách có lợi nhất để giữ danh tiếng của quân đội.

Người ta nói rằng một trò bịp bợm có thể mang lại cảm giác làm lắng xuống và thanh tẩy mọi tội lỗi.

Ngay từ đầu, Hải Quân đã không hẳn là có ý định lùng soát trong ngoài Error Knife. Cho dù có thấy đám thủ phạm còn sống, họ cũng sẽ không nêu ra một vấn đề vốn đã được ấn định và để lộ sai phạm của mình.

Một chiến lược không tồi, và mọi thứ đều diễn ra tốt đẹp.

「Aaaa, lần này thất bại rồi, ể. Mẹ nó. Chúng ta mất hết tiền kiếm được rồi phải không? 」

「Đâu ra, tao còn ba triệu idol. Đây, nhìn đi」

Shouji nhấc một cái túi vải. Đống bùn nửa nhão rơi khỏi tay cậu. Cái túi có hơi bẩn, nhưng mà―― tuy không nhiều, bên trong có cả đống ngân phiếu.

Mắt cả ba người sáng lên, nhưng rồi lên tiếng như thể vừa nhớ về Stark.

「Chẳng phải thằng đó đã từ chối Ojou-chan sao? 」

「Biết sao được. Còn lâu mới phó mặc cho cái bờ mông tuyệt đẹp ấy 」

「Nhất mày rồi, Shouji. Đàn ông đích thực là phải như thế. Ngày mai đi làm tí rượu mạnh gái gú gì đi」

「Tao…Tao phải đến bệnh viện trước đã」

「Tất nhiên, chúng ta sẽ chia tiền. Trông cậy cả vào tụi mày cho nhiệm vụ tiếp theo đấy 」

Cả ba người lặng lẽ cười nham nhở, nhưng chẳng mấy chốc mỉm cười và bật cười thành tiếng.

「Lần sau đi cướp ngân hàng đi. Cái Văn Phòng Thuế hợm hĩnh ở bên tao cũng được lắm」

「Tao thì khuyến khích mấy dinh thự giàu có. Thế có khi dễ ăn hơn. Tao tự tin là mình phá được cả mấy cái khóa cài ma thuật」

「Cứ bán thuốc hồi phục bình thường thôi. Ổn định là trên hết」

Sau khi cả ba đưa ra quan điểm của mình, Shouji đề xuất một tuần nghỉ ngơi.

Ấy là một khoản tiền thừa thãi, nhưng nó sẽ có ích trong một thời gian.

Họ sẽ có mọi thứ mình muốn. Họ sẽ không để nó kết thúc như thế này. Chắc chắn họ sẽ nắm chắc một cơ hội trong tay.

Và rồi, họ sẽ sống mà chẳng phải lo bất tiện gì cả.

Ngay cả thế.

Hiện tại, họ chỉ muốn nghỉ ngơi cho thật thoải mái.

Bạn đang đọc Gang of Yuusha của Nanairo Kasuga
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Grinys
Phiên bản Convert
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.