Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

『Tai nạn giao thông・Và・Tình huống tại ngôi nhà giả kim thuật』

5341 chữ

Thú nhân Barcass run mình trong sung sướng khi nhận được lệnh giết anh hùng của loài người từ Biển Cung. Tuy nó chỉ là một lá thư chỉ dẫn, và nội dung thì được viết sơ sài, hắn vẫn quỳ gối xuống và cầu nguyện. Hắn dành cả đêm như dâng hiến một cái gì đó trong thế phủ phục trước bệ thờ thần thú. Điều ấy chứng tỏ cho sự trung thành và khao khát đối với thú vương của hắn.

Cho dù thế hệ sau có tiếp nối thế hệ trước, thì chỉ duy một điều vẫn sẽ không đổi. Tương tự như ở chốn hoang dã, thú nhân quy phục kẻ mạnh. Miễn là bị đánh bại một cách sòng phẳng, thì sẽ chẳng có ai phàn nàn gì cả.

Barcass là một thú nhân cá sấu vốn thuộc về một phụ tộc trong giới thú nhân. Mà thực ra, nếu không vì đống vảy xanh lá cây thì trông hắn cũng chả khác gì con người. Hàm răng lởm chởm được giấu trong miệng, nhưng nhãn cầu sọc vàng của hắn thì không. Hắn thường mặc hoodie để che đi những lớp vảy kể cả là vào mùa hè, cả bộ gồm áo jacket dài tay và quần da chèn lên tất dài.

Hắn cũng thích những màu không quá nổi bật chẳng hạn như xanh sậm, nâu và đen cơ bản, và hắn biết cách sống trong xã hội loài người.

Cũng là để tránh khỏi những định kiến và phân biệt đối xử. Hắn tự tin vì có cơ thể cường tráng, nhưng một cái đầu đủ lạnh để xét đoán bằng duy lí.

“Oi, có nghe gì không thế? Tao có một con dao găm thép mythril lấy từ công chúa nè. Nhìn mà xem, thật không thể cưỡng lại đúng không?”

Gã có cánh lên tiếng trong lúc bay lượn lờ. Tiếng cánh gã vỗ phần phật thành tiếng. Barcass ngán ngẩm chịu đựng với vẻ mặt chán nản.

Luck, một thuộc hạ của thú vương làm ra vẻ ngầu, gã cuộn vành mũ homburg lên vài phân rồi tớn môi lên khoe thanh kiếm báu trong tay. Gã không ngừng tự hỏi nếu bán cái món phần thưởng này đi thì sẽ được bao nhiêu tiền.

Hắn không chịu nổi nữa đành cất lời, mà thì thăm dò nhiệm vụ cũng là điều tự nhiên, và thời gian rảnh chờ đợi mục tiêu trong đám đông cũng là một phần của công việc.

“Vô ích thôi. Chừng nào chưa xong việc thì mày chẳng nhận được gì từ Điện Hạ đâu.”

Hắn uốn những nanh vuốt sắc của mình, đồng thời nghĩ không biết có nên giết quách cái thằng đồng nghiệp ồn ào này đi không.

Nanh và vuốt của Barcass là nguồn gốc của dịch bệnh. Tay và nanh động của hắn ngấm đủ loại độc dược. Thiết kế này dựa trên khả năng miễn dịch độc nhất của cá nhân. Thậm chí chỉ bằng một vết xước nó cũng có thể kết liễu con mồi.

――Thú nhân càng thuộc cấp bậc cao thì càng có xu hướng gắn bó với khả năng riêng của mình.

Hắn nghe nói phong cách chiến đấu của Shouji Quik『Dũng Giả・Anh Hùng・SS』cũng là đánh bằng tay không, tiện hắn cũng không đồng tình với gợi ý tấn công bất ngờ của Luck.

Nếu đối thủ đã muốn chơi thật, thì ta không thể chọn những cách thức bẩn thỉu. Tuy hơi lưỡng lự khi dùng bàn tay độc của mình, độc vốn là một thứ đã quen thuộc với hắn kể từ khi còn nhỏ, và nó không độc cho hắn.

Thế nhưng, sự không sòng phẳng vẫn văng vẳng trong đầu hắn như cục ghèn trong mắt. Chí ít thì, hắn cũng không nên giết hẳn cho đến khi kẻ thù có trong tay vũ khí hay gì đó. Thế thì hay hơn. Nếu là vậy, hắn có thể đưa dao găm mythril cho đối phương.

Cùng với đó là cả khao khát hoàn thành nhiệm vụ. Hắn không được phép thất bại.

Nếu như hắn không được toại nguyện―― Barcass khoanh tay và gạt đi tiếng ồn để thoát khỏi những suy nghĩ lẩn quẩn. Hắn coi tiếng nói xàm của Luck như một cái loa hỏng, và tâm hắn trở nên tĩnh lặng như mặt hồ.

“Oi, đến rồi.”

“……A.”

Kẻ hành khất, bước ra từ phía bên kia đám đông, sống ở một căn phòng thuê tại một khách sạn rẻ mạt.

Khó mà lần ra được hắn ta, có lẽ bởi vì hắn không có nhà cố định nên thường ở ké nhà bạn, ngủ tạm trên một con tàu mục ở cảng, hoặc thu gom củi khô và cắm trại trên núi.

Ngay cả vậy, hắn ta luôn xuất hiện ở guild ngầm vào những cuối tuần trước kỉ nghỉ lễ.

Quy phục quái vật theo yêu cầu, đi kiếm đồ từ dungeon, hay thương thảo với các băng khác đó là cuộc sống hàng ngày của hắn.

Lúc này, Shouji đang vừa đi vừa gặm bánh mì lúa mạch mua ở lò bánh mà chẳng hay biết gì. Trông cậu như kiểu đang ăn sáng trong lúc phê cần.

Hít vào một hơi, Barcass thình lình xuất hiện ngay trước con đường gạch.

Xung quanh hắn được bao phủ bởi làn sương xám mỏng. Không khí lạnh làm ướt vẩy của Barcass. Nhưng ngôi nhà xếp hàng thành khối có đường nét và màu sắc mờ ảo, và tầm nhìn thì kém. Cho dù náo động có xảy ra, thì cũng chẳng làm phiền đến ai.

“Tên tao là Barcass. Tao đến từ Nhà Wazz. Còn mày là Quik, nhỉ……. Mm.”

Barcass chặn giữa đường, nhưng Shouji không ngừng bước. Không tránh khỏi, hai người va vào nhau. Barcass không tránh ra, nhưng hơi chút ngạc nhiên, hắn giang tay và thả lỏng thế đứng.

――Rồi.

Cách chừng vài xen-ti, Shouji đột nhiên dừng lại, cậu đập vào má trái Barcass như phẩy một con ruồi. Cậu không dồn tí lực nào, và bên hông cũng chẳng giắt gì, song ―― Ngay cả vậy, cú đập như lốc xoáy thấm đòn và vang lên âm thanh khô khốc.

Barcass lảo đảo và lẩm bẩm như đang gặp nguy hiểm trong lúc trụ chân xuống rồi bước lùi trở lại chỗ đường chở hàng ở giữa đường.

Hắn nhận ra mình đang không được bên còn lại đếm xỉa tới và nổi giận vì xấu hổ. Hắn nổi đóa vì bị nhục nhã. Hắn xé rách cái mũ trùm áo paca mở tầm mắt ra, rồi phồng mũi và chĩa thẳng tay về phía trước.

“Thằng khốn! Danh dự chiến binh của mày đâu――”

Đột nhiên, một cỗ xe bốn bánh ẩn trong sương mù xuất hiện sau lưng Barcass. Tài xế râu ria bị choáng trước bóng hình xuất hiện trên đường và bẻ dây cương sang bên, nhưng đã quá muộn.

Con ngựa ré lên không nghe theo yêu cầu vô lí, và cứ thế lao tới, thế là Barcass bị giẫm đạp đến chết bởi một con ngựa. Móng ngựa nặng chừng trăm cân đạp vào đầu hắn. Sọ hắn vỡ nát, và hắn chết tức tưởi trong lúc từ tai lòi ra cả não. Tất cả còn lại chỉ là một cái xác thảm hại, gã phu xe nhìn cái xác một lúc, nhưng sợ gặp rắc rối và chọn cách tẩu thoát.

Shouji, người thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn Barcass, phát hiện ra Luck đang quan sát tình hình phía bức tường bên giơ tay lên.

“Yoo, Luck đấy hả mày? Dạo này sao rồi?”

“Ồ-ờ.”

Hai người quen biết đủ để nói chuyện phiếm. Luck, kì cục giơ một tay lên, bởi gã thường làm cho bên khuân vác hành lí, cũng đã quen mặt Shouji rồi.

Ngành dịch vụ hàng không mang mục đích mở rộng mạng lưới thông tin, và cũng để cho những người vận chuyển kiếm thêm chút đỉnh.

Gã đã không mong đợi sẽ lại được chào bởi kẻ mình có ý định ám sát, cơ mà nếu Shouji phát hiện ra thì cái chết sẽ là không tránh khỏi.

“Éo gì, trông mặt mày chán vậy men. Sao thế?”

“K-không sao, tao tràn đầy năng lượng mà.”

Má gã đang co giật. Luck đang cố giữ lấy cái mạng quèn bằng cách tỏ ra cứng. Thứ trước mặt gã là một con quỷ giết người tùy theo tâm trạng. Đến cả quỷ dữ có khi còn nghĩ ngợi và ngập ngừng nhiều hơn trước khi xuống tay giết chóc.

“Có vẻ bên mày sắp sửa khó rồi đây.”

“À, không, không hẳn, là vậy đâu.”

“Có vẻ là Vua chết rồi mà, phải không? Chuẩn, cái lão Hall Totnakun 『Bất Khả Xâm Phạm』. Từ xưaaa lắm rồi, tao từng được ông ấy chăm sóc nên thực sự cũng muốn qua chào một tiếng.”

Luck không tài nào giải mã được thứ cảm xúc gì đang cuộn trào từ gương mặt niềm nở của hắn. Gã chỉ cảm thấy ớn lạnh. Shouji trông có vẻ muốn trả thù, nhưng cũng dường như thực sự biết ơn. Mà Luck chả muốn biết nữa.

Cuộc đụng độ giữa Thú Vương của Triều Đình và Shouji, vốn chỉ là một gã du côn không thể nào được tưởng tượng ra bởi Luck một kẻ phụng sự triều đình hơn 10 năm trời. Cuộc chiến giữa con người và thú nhân là một câu chuyện đã có từ hơn 20 năm về trước rồi.

Cội nguồn của cái ác thì vẫn còn, ngay cả giờ lòng ham muốn báo thù cho cha mẹ và anh em thỉnh thoảng vẫn hiện lên, nhưng Luck không nghĩ kẻ trước mặt mình thuộc loại người đề cao tình cảm gia đình. Nếu mà hai phe chém giết, thì chắc chắn sẽ có chuyện để nói, nhưng nói chung một trong hai nên chết quách đi cho rồi.

“T-Thế hả? Mà mày biết đấy, đám tang đã xong xuôi rồi.”

“Đây, để tao gửi lời chia buồn. Cầm tiền đi. Chung mày làm tốt lắm.”

“Ơ-ờ.”

Cùng với đó gã nhận được tờ giấy tiền bạc màu, Luck vỗ cánh cất nó vào trong túi.

“Có tin đồn con gái lão ta sẽ kế thừa lão, nên sớm muộn họ cũng sẽ phải có lễ đăng quang thôi, đúng không? Kiểu một buổi lễ hoành tráng quy tụ hoa quả và tráng miệng từ khắp nơi trên thế giới. Mà nó có phải là lễ chuyển ngôi không?”

“Mày cũng biết nhiều phết nhỉ. Ừa… Tao nghĩ chắc họ sẽ làm.”

Lễ chuyển ngôi sẽ được tiến hành ngay khi nó sẵn sàng.

Đám già dơ―― Hiện tại, không ai nhận ra Biển Cung trừ khi họ đến nói chuyện với kẻ thông thái của rừng già, ở tình hình hiện tại, nó chỉ như kiểu một ông vua tạm thời.

“Cho tao đi cùng với. Tao muốn thỏa thích ăn đồ ăn ngon. Chứ không phải mấy cái như này.”

Shouji năn nỉ trong lúc cắn miếng bánh mì khô khốc. Để lộ ra răng nanh như thú, cậu cắn miếng bánh mì vẻ khó chịu.

Đến cả Luck cũng lấy làm ngạc nhiên khi có một thằng ngu lại muốn chui vào giữa lòng địch. Ấy là một buổi lễ quy tụ hàng chục ngàn thú nhận từ bốn phương tám hướng.

Nhân loại―― nếu tụi bây dám xâm lược, thì bị giết là còn nhẹ chán đấy. Cái kiểu tâm lí gì thế này? Gã chẳng muốn biết nữa.

“Oi, oi, mày ghét thú nhân mà, phải không?”

“Tất nhiên là có. Nhưng mà, vào mấy kiểu lễ tưởng niệm với sự kiện tốt lành thì tao sẽ im lặng. Ngày nào cũng ghét có mà mệt thấy bà nội.”

Dường như không hề có chút dối trá nào trong những lời đáng ngưỡng mộ của cậu, đến nỗi làm Luck phải cất lời “Ê”

“Tao cũng muốn mời cả mày nữa, cơ mà không may thay…… Trừ khi là thú nhân, mày không thể vào được Cổ Thành Lara Pazard. Có một lá chắn được các anh hùng xưa tạo nên để trở thành cột chống người.”

“Thế thì, tao đập nát cái lá chắn đó là được, phải không?”

“Đừng nói như kiểu đơn giản thế. Mà, nó không thể vỡ được đâu. Người ta đồn cái lá chắn đó chẳng hề hấn gì cho dù Đại Hỏa Long có tấn công đấy, biết không. Có dốc toàn lực mày cũng chẳng phá được đâu.”

Shouji gật đầu trước lời phản biện của Luck. Có lẽ cậu hơi hiểu được rằng nó sẽ không vỡ cho dù có phá bằng gậy phá cổng. Cậu giơ một tay lên và tỏ vẻ chán nản.

“……Thế hiểu rồi. Vậy nhớ mang tao quà lưu niệm nhé.”

“Ừa, chào nhé thằng khốn Nóng Nảy.”

Sau khi Shouji trông thất vọng nhún vai rời khỏi, Luck dựa lưng vào tường, nhìn cái xác trên đường. Gã cố hết sức để không nhìn, nhưng gã phải chôn nó. Ngoài ra, có thể gã đã hơi nhận ra. Ấy là một tưởng tượng kinh hoàng, nhưng có lẽ lí do hắn ta muốn đến buổi lễ là để lấy đầu ông trùm.

Mà không――hắn không thể liều lĩnh như thế được. Còn có cả khía cạnh tính toán cao nữa.

“Mình phải sử dụng biện pháp phù hợp thôi……”

Luck một tay giữ mũ một tay cầm điếu xì gà. Gã vô thức dùng hơi nhiều lực và lỡ cắn nát nó, nên đành tức tối quẳng đi.

Doanh thu tại cửa hàng giả kim, được điều hành trực tiếp bởi hãng Dược Phẩm Surupo, đã hơi giảm sút. Gã không thể phớt lờ sức ảnh hưởng của Thuốc Hồi Phục Hoàn Hảo mà tên khốn kia tuồn vào từ cửa sau. Nó đang ăn mòn doanh thu từng tí từng tí một.

Đám nghiện ngập, vốn bằng lòng với những món hàng làm sẵn có trên thị trường, thì nghe theo danh tiếng của bên gã và chủ yếu chọn bên đó. Xét tổng thể, nó chỉ là một thứ nhỏ nhặt, nhưng gã không thích điều đó.

Gã đã cử đi ba sát thủ, nhưng tất cả đều đã bị giết sạch. Cực kì nhẹ nhàng, tổn thất gây ra chẳng đáng là bao. Gã không thể đánh bại Shouji trừ khi tấn công hắn bằng nhiều lực hơn.

△ ▼ △

Percibell đang vừa hô lên “Hây-hô!” vừa đẩy cái xe hai bánh chứa đầy bình thuốc hồi phục. Hạn chuyển hàng được khoanh tròn trên lịch đã tới. Thuốc Hồi Phục Hoàn Hảo cần phải được chuyển tới cho Shouji ông trùm của cả băng.

Cô cảm thấy mệt mỏi, có lẽ do làm việc thâu đêm cho kịp chuyển hàng. Cô nhìn xuống bộ quần áo lấm lem than từ ấm nước của mình, quay người lại nhìn căn lều lụp xụp có mái hình tam giác, và thở dài.

“Onii-san, trừ công việc ra thì anh ấy chả đến thường xuyên tí nào.”

Cô phụng phịu và đặt ngón tay lên trước khuôn ngực nhỏ nhắn. Cô biết cơ thể mình không quá trưởng thành, và cô hiểu họ đối với nhau chỉ là đối tác làm ăn. Cô không oán than gì về công việc của mình cả. Cậu cũng đã mang đến được cho cô nước siêu tinh khiết như yêu cầu.

Vì lí do gì đó, tên người sở hữu và số se-ri ghi trên bình đựng hóa chất đã được xóa đi bởi một cái dũa, và cô hơi thắc mắc về chỗ máu lấm tấm ở phần nửa dưới, nhưng nhờ có nó mà quá trình sản xuất tạm thời diễn ra trôi chảy.

Cô nên làm gì nếu như nhận được tiền lời từ đợt chuyển hàng lần này? Cô cũng muốn mua mới thêm đống dụng cụ thí nghiệm và mua thêm hóa chất.

Hiện cô đang không trả nợ. Cô còn phải giữ mức đủ chi tiêu hàng ngày nữa―― Nhưng mà, sau này giàu thì đến cuối cùng cô cũng muốn hồi lại cửa hàng.

“Ủa có tiếng nứt… Ế, trông như bị méo kìa… Awawawaa!”

Khi cô nhận ra, cái chỗ cô đang ở bị méo mó một cách kì quặc. Cái mái nhọn đã trở thành đường xiên. Cô vừa nín khóc vừa nhìn. Nếu cái mái ngói mà sụp, thì Percibell chắc cũng chẳng trách ai được, nhưng rõ ràng không phải thế.

Cô quyết định đi ra sân sau trong lúc nghĩ tới một vài khả năng, đúng như mong đợi có những vết nứt ở dưới nền khô khốc.

Mặt đất bị lún xuống―― Những cái ống nối với cống trồi cả lên. Có một khúc bị mất, nước cống dần thấm vào đất vào nhuộm một màu đen vào khung cảnh xung quanh. Mùi phân hủy lẫn với kim loại làm mũi khóc chịu. Cô ngổi xổm xuống và nhìn vào khúc bị mất.

“Gnome, hử. Một loài tiên cao khoảng 30cm, chuyên đào bới và sống bằng cách hấp thụ ma pháp còn dư, mang hình dạng một đống cát và còn được gọi là người cát. Nói chung, là một con quái vật cát.”

“A, Onii-san.”

Khi cô quay về phía giọng nói và sự hiện diện ngay bên cạnh, Shouji đang ngồi xổm bên cạnh cô. Nét mặt cậu trông như nhà phân tích. Cậu nắm tay vào mỗi phần rìa đất trong lúc nhìn những đường vết trông như giun đất.

“Hii, fuu, mmm… Chúng bị thu hút bởi phát tán của tổng hợp giả kim. Có rất đông… Có tận hơn 10 con lúc nhúc. Chúng ta phải làm chất chống gnome thôi. Không thì cô sẽ sống ở căn nhà dưới lòng đất mất.”

“Ế? À, vâng.”

Cô thở hắt ra. Không chỉ gnome, đủ các loại tinh linh cũng là điều đáng lo đối với các nhà giả kim. Làm thuốc chống thì dễ, nhưng kể cả sau khi diệt được rồi chúng nó vẫn cứ xuất hiện lại như kiểu có gián trong nhà vậy. Những sinh vật ma thuật có thể sinh sôi dù ta có muốn hay không. Chúng yêu thích năng lượng ma thuật nhân tạo và giỏi đánh hơi những điểm phát mùi.

“Thế, làm việc vẫn ổn chứ hả?”

“V-Vâng.”

“Thế đây thì sao?”

“Híí, ah hyaa.”

Percibell ré lên đau đớn khi mà bộ ngực không tồn tại của cô bị bóp chặt lấy. Tuy là qua quần áo, nhưng Shouji có thể dễ dàng làm nó thay đổi hình dạng như thể đàn hồi.

Percibell, đang đỏ mặt, không còn cách nào khác ngoài chờ đến khi cậu thỏa mãn. Rõ ràng nó vẫn đang phát triển, nhưng chiều cao của cô thì không đổi.

Shouji nhanh chóng đứng dậy.

“Vẫn chưa phát triển nhiều lắm nhỉ? Thế này có khi lại tốt hơn những cái khác chăng?”

“Ý anh cái khác là sao?”

Mắt cô mở to, đôi mắt xanh da trời không dao động. Shouji không thể nhìn thẳng vào cô bèn ngoảnh mặt đi chỗ khác.

“… À không, thì dạo gần đây anh có được một con nhóc thích. Không phải điều gì quan trọng lắm đâu.”

“Nó là loại người thế nào?”

“Tóc vàng hơi ngả màu nâu, mắt táo tợn, và hay phá lên cười.”

“A-Anh đã làm gì dâm dê với nó chưa?”

Cô đứng dậy, vặn mình và cong phần thân trên về phía trước, đôi mắt ẩm ướt trở nên lạnh lẽo.

Shouji chả nhớ gì về việc đã ngủ với Lorelei, nhưng đáng buồn thay cậu không thể phủ nhận điều đó. Lúc đó cậu đã quyết định dùng cả rượu lẫn thuốc hồi phục để phê banh nóc hết mức có thể, và thành ra cả bản thân cũng không biết mình đã làm gì nữa.

Cậu cảm thấy khó chịu một cách kì quặc và tội lỗi khi bị nhìn bởi ánh mắt cô nàng. Cậu tự tin mình có thể ngoại tình sau lưng một thiếu nữ mà không để sơ suất nếu như coi nó là công việc, nhưng lại không thông minh lắm trong việc ngoại tình sau lưng những người thân tín.

Cậu cố giải thích cho mối nghi ngờ vô cớ của cô, nhưng lại bồn chồn nên bèn quyết định nói theo một hướng khác.

“Nghe này, Bell. Anh là kẻ ác. Số anh là phải chết ở cái xó xỉnh nào đó… Đừng có bám lấy anh làm gì. Hãy cứ nghĩ đến việc kiếm tiền và làm giàu thôi, và sau đó, hãy rửa tay gác kiếm trong thầm lặng và đi tìm hạnh phúc.”

Lời khuyên của cậu xuất phát từ lòng tốt bụng. Thân là kẻ ác, cậu không tin vào quả báo. Mà cho dù nó có xảy ra, thì cậu cũng thấy ổn thôi. Có thể mong đợi nó sẽ xảy ra như cậu nghĩ. Nếu một điều như thế xảy ra với cậu và những thành viên khác thì cũng chẳng có gì lạ cả, nhưng Percibell thì chưa nhúng chàm tới mức đó.

Nếu có thể kiếm tiền với tư cách một nhà giả kim, thì ít nhất sau này cô sẽ trở thành một người có thể truyền tên lại cho hậu thế. Có lẽ có một cách sống tử tế hơn cho một người có khả năng phục vụ người khác.

“Hê, cái cớ kiểu gì vậy?”

Phải hiếm lắm Shouji mới nói ra một lời bằng cảm xúc, nhưng Percibell chỉ phàn nàn một câu mỏng như chiếc lá. Cô không hiểu được mức độ nghiêm túc của nó.

“Êe, thôi chào nhé…”

“A, khoan, em có cái này cần mang hộ, anh giúp em được không?”

“…Ừ được.”

Percibell, đã đổi thái độ, trở lại về phòng từ phía cửa sau. Thoáng thấy một cỗ hàng cho thấy đa phần sản phẩm đều đã được đóng gói. Đúng ra nó phải được đem tới nhà kho bí mật gần đây, nhưng cô vẫn còn thời gian cho đến buổi hẹn kế tiếp.

Shouji theo sau lưng cô và bước vào『Xưởng Percibell』. Một mùi kích thích từ các loại hóa chất trộn lẫn trong xưởng xộc vào mũi cậu.

Trong lúc cậu bước, sàn nhà phát ra tiếng rắc rắc. Nó bị sâu khoét và lủng khắp nơi, nhưng đã sạch sẽ trở lại ở một vài mức độ, đồ đạc và bình chứa bóng loáng như chưa từng thấy bao giờ.

“Em đi đâu vậy?”

“Đây.”

Cậu bước vào phòng ngủ phía sau hành lang. Nó sơ sài, nhưng chăn gối sạch sẽ và trên đầu giường có hoa.

Trong lúc Shouji mò mẫn quanh phòng tìm đồ để mang, Percibell yểu điệu quay người lại và đột nhiên ôm chầm lấy cậu.

“Có được không?”

Mặt đỏ bừng, lời van xin của cô chứa đầy vẻ mong đợi.

Cô bấu đầu ngón tay vào ngực cậu, mong muốn một sự kết nối sâu đậm hơn.

“…Thì được.”

Cậu thở dài cùng với lời đồng ý. Shouji quyết định rằng đây cũng là một công việc quan trọng khác.

△ ▼ △

“Uu… Xấu hổ quá.”

Cô nàng, đang quỳ gối trên giường trong phòng ngủ, đổ mặt túm gấu váy xòe và nhấc nó lên. Nó vốn là một chiếc váy mini chỉ dài ngang đầu gối, nên tuy chỉ một chút, cặp đùi trắng nõn như gốm sứ được lộ ra.

Bắp thịt mỏng và chỉ dày cỡ bắp tay Shouji, nhưng mang sức hút khiến đàn ông không thể rời mắt. Vải quần chíp không hẳn là xuyên thấu. Có lẽ do đang bị khó thở, Percibell đang cố cởi nó ra bằng đôi tay run run.

Cậu chỉ lặng lẽ chờ chứ không vội, và phần đỉnh chóp vùng tam giác hiện ra.

Chiếc quần lót đỏ có hình dáng táo bạo. Nó được làm bằng dây chỉ trừ phần bao quanh âm hộ. Hai dây cuốn lại vào nhau, hoàn toàn để lộ ra đường bờ eo.

Đến cả chỗ vải che chắn âm hộ cũng in vào, nhìn rõ cả từng đường tơ kẽ nứt.

Dây cũng vẽ thành một đường chữ V nhọn hoắt, chẳng tương xứng tí nào với Percibell trong hình dáng trẻ con.

Tuy nhiên, có cái gì đó khiến người ta rạo rực ở sự mất cân bằng đó. Vẻ khêu gợi và những chỗ cần phát triển thì nó phát triển, dễ thương đến mức xóa nhòa đi cả vẻ không cân xứng.

“Quần lót chất chơi người dơi đấy.”

“C-chỉ cho mình Onii-san thấy thôi.”

Cô đánh má đùi trong. Thật là một chuyển động thô tục và hút hồn.

“Hiểu rồi, vậy cho anh thấy nhiều hơn đi.”

“Ờ, c-cái này hơi…”

Khi váy được nhấc lên và bụng hoàn toàn để lộ ra, Shouji yêu cầu cô giữ lấy gấu váy bằng miệng. Percibell nghe lời bặm lấy vải bằng môi mình.

Khi cậu xuýt xoa vùng bí mật không phòng thủ bằng ngón tay, dịch nhầy tuôn chảy. Tuy cô đang mặc quần nhưng vẫn không tránh khỏi bị ướt.

“Nnn…… aghh…… aaa!”

Cứ mỗi lần cậu vê bằng đầu ngón tay, dịch lại nhỏ giọt. Mỗi lần nó đều giật bắn lên. Vùng bí mật dần trở nên nóng.

Ngón tay cậu chơi đùa thâm nhập vào phía sau lớp vải. Tiếng nước nhỏ giọt nghe rõ mồn một.

Dâm thủy rỉ ra và ánh mắt cô tan chảy trong nhục dục. Percibell thè lưỡi ra như đang khát khô họng. Nước bọt nhỏ ra từ hàm dưới cô và rớt xuống mền.

“Nnhh, m-mau cho nó vào đi mà.”

“Em muốn anh cho vào đâu?”

“C-cho vào cái l-n ướt át của em ạ. Em không muốn thủ dâm nữa đâuuu. Hãy khuấy đảo em đi.”

Nói là vậy, Percibell bắt đầu nuốt lấy dục vọng của mình như thể không chịu nổi nữa.

Có lẽ do bị một cảm giác kiểu giống như ngứa, cô tuyệt vọng đưa ngón tay vào nguồn nước và khuấy động nó.

“Huu, haaa hnmp uuuu!”

Sống lưng cô run rẩy, cô nhắm mắt và tập trung.

Shouji thấy hơi khó hiểu khi cô bắt đầu tự thủ dâm ngay trước mặt cậu, nhưng quyết định quan sát.

Cô mới chỉ mất trinh gần đây, và cái cách hành xử dâm dục này thật kì lạ.

Có lẽ, trong lúc làm Thuốc Hồi Phục Hoàn Hảo, một vài nguyên liệu làm bay hơi đã ảnh hưởng đến não cô.

Một câu chuyện không xa vời thực tế. Cô sẽ phải đeo mặt nạ dày đắt tiền thay vì mấy cái rẻ rẻ thôi. Cơ mà, chuyện đó để tính sau đi.

“Oi, tính để anh một mình đấy hả?”

“V-vơng, t-tới ngay đây.”

Không nói một lời, cô tụt quần cậu ra, cô cười ngây ngốc trước con ciu bự chảng trước mặt, cô vùi mặt vào và bú nó.

Lưỡi cô liếm lả lướt, quên đi cả sự gọn gàng và để xõa mái tóc vàng. Thỉnh thoảng, cô siết lại trong lúc chơi đùa với nó, cô chèn đầu lưỡi vào bao quy đầu của dương vật.

“Chu chuu… Fwa… Ưmm… E-Em phải trừng phạt cái con ciu hư đốn dám đi chịch gái khác mới được~”

“Không biết đâu nhé, cơ em vừa ăn phải cái gì hả?”

“Không, không hề. Tuyệt đối, em đang không chơi đồ gì cả đâu… Aaa, em cho vào được không? Bím của em ướt đẫm rồi nè.”

Bộ cô vừa đọc phải một tờ tạp chí dạy ngu hay sao?―― Shouji cảm thấy mệt mỏi với sự ngốc nghếch của Percibell, nhưng cô mặc kệ quấn quít lấy con ciu của cậu.

Dịch nhầy từ âm đạo cô đang nhỏ ra từng giọt từng giọt. Con ciu thẳng đứng được vùi vào trong thịt mềm kêu cái phạch một tiếng.

“Fwaaaa. K-kimochiiiii!”

Cô nghiến răng thốt lên giọng đầy thích thú. Cô lắc hông trong lúc thở hắt ra để tận hưởng cảm giác dễ chịu. Tuy không phải là chốn bồng lai, nhưng khung cảnh từ dưới này không tệ chút nào.

Shouji nhắm nghiền mắt và thả mình vào khoái lạc, con ngốc đang vừa toát mồ hôi vừa lắc hông một cách dữ dội kia, như vừa thức tỉnh dục vọng đang ngủ sâu trong mình.

Bờ mông nhỏ nhưng mềm của cô cũng sướng khi nó va vào đùi cậu. Percibell hít thở thoái mái, và đạt cực khoái cùng đôi mắt mê đắm.

Cô ré lên như một con cún con, không thỏa mãn chỉ với một lần và lại bắt đầu di chuyển, rồi chợt nhận ra mình đang không để ý đến đối phương, bèn đưa lưỡi ra cười gượng gạo và đổi thế.

Giờ thì, cô xoay hông lại, đặt đít xuống và bắt đầu lắc. Bộ phận tiết ra nước ép tình yêu trong vùng bí mật mềm mại thay đổi hình dạng của nó.

“Hơ…. ơ… nhm, e-em ra mấtttt.”

“Đừng để ý đến anh, cứ tận hưởng đi.”

Shouji thì thoải mái bởi vì cậu đang không di chuyển, nhưng hiện tại, cậu đang dùng lực phản hồi từ giường để nhịp với hông của Percibell.

“Đ-đúng rồi, nữa đi, nữa, nữaaaa…. Ngghh, em ra!”

Cô đánh mông và hạ bệt nó xuống. Mặc cho điều vừa làm, Percibell bị choán lấy bởi cảm giác như có điện xẹt qua và hơi mở miệng ra.

“Khi nào ra, anh sẽ ra cùng em.”

“Vâng, xin hãy bắn thẳng ra từ con ciu của anh đi ạ. Em sẽ siết nó thật chặt bằng bím của mình.”

Con ciu máu lửa đang di chuyển tới lui trong người cô nàng, nhưng cô vẫn không dừng lại ngay cả khi sắp sửa ra đến lần thứ năm.

Trong lúc đó thì Shouji bắn ra hai lần. Khi đã xong xuôi, cuối cùng Percibell muốn hôn cậu bằng một cảm xúc không phải là dục vọng, nên cậu mỉm cười chấp nhận nó.

Cậu không định khiến người kia hiểu lầm, nhưng chắc hẳn ở một mình ở cái chốn hiu quạnh này thì cô đơn phải biết. Cậu nghĩ sẽ cho cô một chút lo lắng và lòng tốt.

Khi đã thỏa mãn và thấy kiệt sức, cậu thấy lo về đống dâm thủy vương vãi trên giường, bèn lấy một cái khăn từ bàn bên và bắt đầu lau chúng.

“Fwah… Sảng khoái quááá. Ủa, dính quá vậy.”

“Thì của em đó còn gì.”

Nhìn xuống hỗn hợp tinh trùng và dâm thủy nhỏ ra từ háng mình trong lúc vẫn còn trần truồng, Percibell ngạc nhiên đưa ngón tay vào trong bím. Cô chà nhẹ chỗ nước nhầy bằng đầu ngón tay, rồi bỏ tay ra và mút để kiểm tra độ đậm đặc.

“Onii-san, thỉnh thoảng hãy ghé qua ở tạm chút nhé, được không?”

“Ý là đ-t nhau với em cả ngày á hả?”

“Thì chúng ta cũng sẽ làm những thứ như kiểu mua sắm nữa chẳng hạn. Em cũng sẽ làm bánh rán, nhưng rồi sau đó chúng ta sẽ làm những thứ tình cảm với nhau~”

“Tình cảm hả… Bell có thích anh không?”

“Cóóóó, thì một chút… Cơ mà, chúng ta vốn đã ở trong một mối quan hệ không thể tách rời rồi.”

Cô choàng tay quanh cổ cậu và bẽn lẽn cười khúc khích. Cô nhẹ nhàng dựa vào và đặt đầu lên vai Shouji.

“Hôm nay, hãy ăn trưa cùng em nhé, okê?”

Bạn đang đọc Gang of Yuusha của Nanairo Kasuga
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Grinys
Phiên bản Convert
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.