Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

『Xâm lăng・Nhà máy・Hóa chất!』

4437 chữ

Shouji nhìn qua bảng ghi thời gian triều cao và thấp nhưng không thể quyết định thời gian khởi hành.

Kế hoạch của họ dựa vào việc sử dụng một chiếc thuyền để xâm lăng nhà máy ‘Hóa Chất Hóa Chất Ma Thuật Thuyền Nhỏ Một Buồm’, nhưng theo các biểu đồ biển, thì vùng biển xung quanh đầy rẫy san hô. Trong kỳ triều thấp một vài tảng đá ngầm có thể xuất hiện và cọ vào đáy thuyền. Nếu mà bị mắc cạn thì kế hoạch coi như đổ sông đổ biển hết.

Tốt nhất là khởi hành trong kỳ triều cao.

Cơ mà, đi vào nửa đêm, thì có nguy cơ đụng phải tàu đánh cá.

Có lẽ họ nên đi đường vòng bằng cách đi xa ra ngoài để quan sát rồi sau đó tiếp cận theo một đường thẳng.

“Shouji. Mọi thứ ngoại trừ bom hẹn giờ đều sẽ không hoạt động. Cho dù chúng ta có muốn sử dụng thiết bị điều khiển từ xa, thì vật liệu xây dựng của phần cơ sở vật chất thế này đều có đường ma thuật xuyên suốt. Ở cấp độ của tôi không thể đảm bảo nó sẽ hoạt động được.”

Bando gọi Shouji đang đứng ở bến tàu trừng mắt nhìn đường chân trời.

Một gợn mây trắng khiến đường thẳng trở nên mờ mờ. Vài tiếng nữa mây mưa sẽ lại gần và giải phóng một cơn mưa buốt da từ phần trong tối tăm của chúng.

“… Hiểu rồi. Chúng ta sẽ đi tuyến đường C.”

“Tôi có ý này. Chúng ta nên sử dụng xe lửa chở hàng. Các tuyến đường được làm ra để chạy qua toàn bộ cơ sở. Kiểu dạng một chuyến tàu trên đất liền. Chúng ta nên sử dụng thứ này để vận chuyển thùng chứa. Chúng ta đã lên kế hoạch để Stark mang chúng, nhưng vì chúng nặng tới ba trăm kí, nên từ quan điểm của một người thực tế, tôi không nghĩ rằng nó sẽ có tác dụng.”

“Chúng ta dùng một cái xe đẩy thôi không được sao?”

“Thay vì sức người chúng ta nên sử dụng các phương tiện máy móc. Như vậy hợp lý hơn.”

Trong bộ đồ nghề lấm lem dầu nhớt, Bando dùng một cái khăn lau mồ hôi trán.

Stark và hai người còn lại vừa chất xong đồ nghề lên thuyền. Shouji đã định giúp đỡ, nhưng mấy người kia thì lại muốn cậu giữ sức cho trận chiến.

Bando đứng cạnh Shouji, rón rén lấy ít thuốc lá nhai từ túi và bỏ vào miệng. Đây không phải là loại thuốc giống hôm qua. Đây là thuốc lá chất lượng cực kì thấp. Vì người bạn của mình, Shouji bèn nhắm mắt làm ngơ. Tình hình tài chính của Bando xấu hệt như vẻ ngoài của gã.

Bando cũng đã trở nên gầy hơn so với hồi ‘ăn hay bị ăn’ trong quân đội. Điều đó khiến Shouji rất buồn. Cậu nhớ về cái thời mà mình sa ngã.

Từ một quý ông trong chiếc áo dài ấm áp và sạch sẽ cậu trở thành một kẻ lông bông trong bộ quần áo cũ kĩ chật chội. Cậu đã bị dồn vào chân tường.

Những người bạn cậu từng tin tưởng đã quay lưng lại với cậu, và bữa tiệc mà lẽ ra phải được tổ chức nhân ngày ra tù không bao giờ tồn tại. Người cậu từng tin là bạn bè thực sự không bao giờ trả lời thư của cậu. Chẳng ai thèm đoái hoài tới cậu lúc sa cơ lỡ vận.

Vừa đau buồn sâu sắc lại vừa sục sôi căm giận, và khi những giọt nước mắt nhục nhã khô đi, thì tự bao giờ những ngày ngửa mặt lên giời đã trở thành cuộc sống hàng ngày của cậu. Cậu cảm giác như chính mình đã bị thời gian bỏ lại.

“Shouji. Có điều này tôi muốn thảo luận.”

“Gì?”

Khi Shouji thôi mơ màng, thì trên mặt Bando đã có một cái nhìn khó chịu. Gã ngập ngừng liếc nhìn mặt biển. Vật trôi nổi và mấy miếng gỗ đã dồn lại chỗ bức tường bê tông.

“… Doldo là loại người như thế đấy. Cho hắn đi chuyến này không nguy hiểm gì chứ?”

“Đấy có phải lí do duy nhất không?”

Shouji nghi ngờ mối bất đồng này.

Doldo và Bando chưa từng tiếp xúc nhiều, và cả sở thích lẫn tiêu chí đều khác nhau.

Mặt Shouji đanh lại.

Kẻ vứt bỏ bạn bè vì lợi ích không phải là bạn của cậu.

“Tôi không ý kiến khi để hắn là một phần trong việc kinh doanh thuốc. Thêm hắn vào để gây dựng một doanh nghiệp thành đạt thì ổn cả thôi. Cơ mà lần này khác, phải không? Trong một băng cướp thì tốc độ là số một. Hắn không thích hợp với điều đó. ”

“Thế bộ muốn hắn làm bài kiểm tra chạy việt dã hay sao hả?”

Giọng nói sắc lẻm khiến Bando cứng họng. Qua giọng nói gã có thể biết rằng mình đã bước vào vùng nguy hiểm.

“Không, tôi chỉ… muốn nói phần của mình thôi. Tôi hiểu mà, Shouji. Tôi nói ra điều đó chỉ nhằm mục đích gia tăng cơ hội thành công của chúng ta. Nói gì thì nói, nếu sắp làm vài phi vụ… thì chúng ta sẽ muốn trôi chảy chứ, phải không nào? Chỉ có thế thôi.”

Gã đáp lại với giọng trầm và chán nản. Để mang lại cảm giác an toàn, Shouji bèn đặt tay vào vai Bando.

Shouji cần phải chứng tỏ rằng mình thừa nhận lời phàn nàn của Bando.

“Này Bando. Rõ ràng đến cả tôi cũng thấy cái gã Doldo đó lề mề và có khi sẽ làm hỏng việc. Nói gì thì nói trông hắn có khác nào cục thịt di động. Nhưng tước bỏ động lực mà chẳng bao giờ cho hắn cơ hội thì không đúng chút nào. Chú có hiểu không? Phải tin tưởng, Bando ạ. Tôi tin cả chú lẫn Doldo. Đừng trở thành người tiêu cực. Nếu làm vậy thì sớm muộn gì chú cũng sẽ chán ghét cái thế giới mà mình tự gây dựng nên thôi.”

△ ▼ △

Nhà máy ‘Hóa Chất Ma Thuật Thuyền Nhỏ Một Buồm’ có một pháp sư phòng thủ độc quyền.

Tên cô ta là Holly Detromics. Một phụ nữ tài năng ở tuổi hai mươi.

Kể từ khi sinh ra trong một gia đình quyền quý có tiếng cô chưa từng mong muốn bất kì điều gì cả. Tài năng thiển bẩm cho phép cô tự lập và giữ được nhân cách trang trọng, chính bản thân cô đã tự vùi mình vào việc đi làm kiếm tiền.

Đó giờ cô có cảm giác như mình đang bị cầm tù.

Điều này là bởi bức tường cao chót vót bên ngoài chạy dọc theo chu vi của nhà máy đồ sộ. Nó được xem như một cái đê chắn sóng chống lại các đợt thủy triều lớn, nhưng chẳng phải gọi nó là tường thành thì thích hợp hơn sao? Bức tường đá cồng kềnh xám xịt tỏa ánh hào quang bất khuất tuyệt đối không cho phép bất cứ ai nhìn thấy những gì ở phía bên kia.

“… Càng ngày càng muốn trốn.”

Mặc dù đại dương ở ngay ngoài đó, nhưng chẳng thể nghe nổi cả tiếng ầm ầm của sóng lẫn tiếng gầm của biển cả.

Holly thích biển và thất vọng vì cô không thể thấy nó từ bên trong bức tường.

Cảm giác chướng mắt đối với bức tường chỉ là cảm xúc cá nhân của Holly. Những công nhân nhà máy trẻ sống trong nhà trọ tại cơ sở có vẻ coi bức tường là chốn hoàn hảo để leo núi miễn phí.

Vào những ngày nghỉ, cô thường quan sát họ leo trèo những miếng cao su màu mè với bột chống trượt trên tay. Đó là cách để khắc phục sự thiếu vận động của họ.

Cô gái lười vận động ngắm nhìn những người trẻ tuổi năng động vẻ cay đắng và nguyền rủa đám người ấy.

“… Phải làm việc thôi.”

Nhiệm vụ đi tuần hôm nay đang chờ đón cô.

Cô không thể cứ để tâm mãi đến việc căm ghét bức tường được.

Nơi làm việc của cô, nhà máy “Hóa Chất Ma Thuật Thuyền Nhỏ Một Buồm” rộng lớn một cách phi lý.

Cơ sở bao gồm chỗ trống để xây dựng trong tương lai, và nó vốn có đủ diện tích để chứa tận ba bốn ngôi làng làm nông trong này.

Haizz…

Quá trời những công trình đồ sộ cao như núi trước mắt.

Thứ đầu tiên khiến ta để ý tới là dãy ống khói khổng lồ trên nóc những lò nung nhiệt độ cao. Chúng cao đến nỗi khiến cô lo sợ rằng chúng sẽ bị sét đánh trúng.

Kế đến là dãy tháp kim loại. Những tòa tháp chưng cất tinh chế các nguyên liệu thô có thể được xem như bộ mặt của nhà máy.

Có nhiều tòa tháp như vậy, và mỗi tòa đều cao quá đỗi.

Dưới mặt đất là đống máy móc thiết bị cơ khí, lộn xộn. Đa phần số đường ống chạy qua cơ sở đều bám đầy bụi và có màu gỉ sét tù đọng.

Các bục bảo trì tạo thành khung xương quanh cơ sở là một điểm nhấn. Không gian làm việc thoáng gió có bảng điều khiển bố trí ở những khoảng cách đều. Đó giờ cô vẫn thấy thợ máy vấp phải mấy cái ống dẫn trải dài khắp các lối đi ấy.

Những cánh quạt đẩy chất lỏng hóa học qua các đường ống ồn ã.

Mấy cái mác cảnh báo bằng chất liệu chống nước trên các thùng chứa hóa học để ngoài trời khiến cô rùng mình.

“Mới nhìn nó thôi, mà đã cảm thấy như người mình phủ toàn dầu với khói… Đối với một người theo chủ nghĩa tự nhiên như mình, thì nơi này thốn thật đấy.”

— Nhận thức thô sơ của Holy về quá trình sản xuất của nhà máy là như vầy:

Lượng lớn các chất lỏng hòa tan, được xử lý qua, chất liệu hóa học từ mỗi cơ sở chảy vào lò phản ứng. Tại đó chúng trở thành rất nhiều loại thuốc hồi phục và vật liệu tinh chế.

Ấy là giới hạn hiểu biết của người không có chuyên môn, Holly, về các hoạt động trong này.

Trong thâm tâm cô nghĩ “Chắc họ làm ra cả tỉ thứ”, ấy là một cảm nhận rất sâu sắc và thâm thúy.

Khi cô nhìn chằm chằm cột khói đen như mạch nước phun từ ống khói, Holly cảm thấy rõ rệt làn sóng công nghiệp hoá trong ngành công nghiệp hóa học.

Sự tăng trưởng của nền kinh tế đồng nghĩa với sự gia tăng nguồn nguyên vật liệu.

Một cuộc cách mạng công nghiệp đang diễn ra tại Errorknife.

“Lulu. Al. Tora. Như mọi khi, hôm nay không có gì bất thường phải không?”

Vậy là chúng không gặp trở ngại gì, những con thú được triệu hồi, vừa trở về từ căn cứ, nảy nảy trên rìa con đường làm việc trong lúc tiếp cận Holly.

Chúng là ba con quái chủng loại slime.

Bề mặt chúng mọc toàn thứ giống rêu, và bên trong chúng có màu bùn, nhưng điểm quyến rũ nằm ở đôi mắt dễ thương của chúng.

Holly cảm thấy tim mình lắng lại.

Mấy con Slime của cô lấm lem bùn đất, cát với dầu thải, vậy nên những người không thể nhận diện hình dạng thực của chúng gọi chúng là Slime Chết Chóc, nhưng cô chẳng hề lưu tâm tới những kẻ đó.

Thật ra, những con thú triệu hồi của cô không phải slime dạng sống.

Chúng là một dạng sống thấp bé, một loại nấm, có khả năng kết tụ, mà cô đã gọi đến từ thế giới khác.

Việc nấm dính đầy bùn và bụi hoàn toàn tự nhiên.

Chúng có thể tự làm ra thức ăn thông qua quang hợp. Chúng tuyệt vời bởi chúng tự mình phát triển, mà chẳng cô giúp.

Mấy con slime đang nhảy quanh quanh trước Holly và mời cô đi dạo.

“… Đuợc thôi. Chị sẽ phải tự đi bằng đôi chân của mình, thay vì để mấy em đi tuần như thế.”

Holly lịch thiệp đồng ý.

Trong lúc tản bộ với đám thú triệu hồi của mình, ánh mắt những người thợ máy đi ngang nhìn theo cô.

Ấy một phần là vì cảnh một triệu hồi sư dẫn dắt đám thân nhân của mình thì hiếm thấy, và một phần là vù diện mạo của Holly quá đỗi xuất sắc.

Cô sở mái tóc nâu dài ngang thắt lưng buộc thành đuôi ngựa và quàng một cái khăn choàng vai trang trí đầy phong cách.

Ánh mắt lạnh lùng của cô đường hoàng tráng lệ, và đường kẻ từ má đến hàm cân đối và mượt.

Tay chân cô dài và mảnh khảnh, nhưng cô sở hữu thân hình săn chắc có lồi những chỗ cần lồi.

Khuyết điểm duy nhất trong ngoại hình của cô là bầu không khí sầu muộn.

Cô để lại ấn tượng về một vẻ đẹp tăm tối.

Dù vậy, những chuyển động nhanh nhẹn của cô trong trang phục triệu hồi sư đúng là không thể chê vào đâu được.

Cũng có những người to tiếng gọi và vẫy tay với cô… Song vì tánh nhút nhát, khép kín và dễ bồn chồn, trong khả năng Holy chỉ có thể đáp trả lại lời chào của họ.

Vào ban ngày, mọi người trong nhà máy làm việc bận rộn.

Từ những máy móc đặc chế khắp nơi, những âm thanh của hơi nước bốc lên và tiếng động cơ ầm ầm vang lên không ngớt.

Trên các đường ray đan xen khắp cơ sở, những chiếc xe chở hàng chạy trong không khí.

Ban đầu cô rất háo hức tò mò về thứ này, nhưng rồi đã quen dần với nó.

Holly đã được phái đến từ guild pháp sư để bảo vệ nhà máy rộng lớn với khoảng một ngàn người làm việc này.

Lực lượng an ninh vũ trang được thuê, đều là những gã vai u thịt bắp, im ỉm đóng bỉm, cộc cằn, không bày tỏ thiện chí khi thấy Holly lảng vảng loanh quanh.

Vậy nên dường như cô thu mình lại và đặt đống thú triệu hồi ngăn cách giữa bản thân và thế giới bên ngoài, trong lúc đi lòng vòng quanh nhà máy.

“Nè Lulu. Đôi khi chị cảm giác mình cô đơn biết mấy, ngay cả trong cơ sở đầy người này. Guild pháp sư gửi mỗi chị đi, song chị lại chỉ được làm mỗi mấy công việc giấy tờ chán ngắt. Trưởng bộ phận an ninh đã cho chị hẳn một buồng, cơ mà chị lại chẳng được giao việc nào đáng làm cả. Lão ấy chỉ muốn chị ở lại thôi. Thực là quá sức tàn nhẫn. Chị chắc ở đây chẳng có ai mong đợi gì từ chị cả đâu.”

Ba con slime ngừng di chuyển, và như thể nói rằng ‘Ầy ầy, lại nữa rồi kìa’ chúng nhìn nhau. Chúng bắt đầu lắc ‘đầu’ của chúng về phía cô nàng.

Không phải thế. Sai rồi. Có vẻ chúng đang nói vậy.

Slime không thể sử dụng ngôn ngữ, nhưng có thể biểu lộ cảm xúc qua cách diễn đạt của chúng.

Lắng nghe lời càu nhàu của cô chủ là một nghĩa vụ khác của chúng.

“Mình buộc phải bám lấy mức lương hàng tháng của mình một cách tham lam như thế á. Chừng nào còn làm việc ở đây thì mình có thể tự lực cánh sinh, mà không cần phụ thuộc vào cha mẹ. Mình không có vấn đề gì với việc kiếm sống, mình có thể sống một cuộc đời ít xa hoa. Những việc mình làm mỗi ngày chỉ là nhâm nhi cà phê và đọc báo, mình luôn về nhà đúng giờ. Sự thanh cao và đạo đức của linh hồn mình đang bị thui chột. Mình biết điều đó, nhưng mình không có can đảm để thoát khỏi cuộc sống này. Khát vọng của mình đã trở nên suy đồi nhường này hay sao! Cái ước mơ chạm tới đỉnh vinh quang trên con đường triệu hồi sư biến đâu mất tiêu rồi hả giời?!”

Lulu trắng và Al đen, những con thú triệu hồi mà chỉ Holly mới có thể phân biệt, cùng nhắm mắt và giả vờ hôn nhau.

Phải mất một lúc Holly mới hiểu được điều chúng đang cố bày tỏ.

“Kết hôn á? Các em đang bảo chị tìm ý trung nhân như một người phụ nữ à. Đúng là chị đã hai mươi rồi. Độ tuổi thích hợp. Cơ mà, lúc nào chị cũng thấy có vấn đề với đạo đức của đám đàn ông hết á. Gã nào cũng cố ra vẻ mình là uyên ương, nhưng thật ra chúng đều muốn trở thành những con vịt giời ở vịnh đông cả. Các em có hiểu không? Chị đây không muốn tầm thường đến độ rơi vào cảnh ba bà một ông đâu nhé.” (TN: Uyên ương thì sống theo cặp, còn vịt giời thì sống theo đàn)

Như thể nói rằng ‘Bao giờ kiếm được người yêu thì hãng nói câu đó nhé’, Tora chấm bi bật nhảy và huých vào chân Holly.

Kết cấu đàn hồi của nó không bao giờ thay đổi.

Nó có độ nảy mịn, nên cú huých chẳng gây đau tí nào.

“… Biết rồi mà. Aa, chị sẽ sửa lại hững gì mình vừa nói. Suy nghĩ kiểu thế đúng là nông cạn quá mà. Chị thực sự chẳng có dũng khí gì sất. Lần tới về nhà với bố mẹ, chị sẽ trình bày với ba. Sẽ thật tốt nếu chị tìm được một người đàn ông trung lưu có thể chấp nhận sự tồn tại của ba em. Ứng cử viên á? Hahaha, chị có thể kén cá chọn canh. Chị nổi tiếng mà, các em biết đấy. Vả lại, bố mẹ chị giàu. Bằng tiền chị có thể lôi kéo bất kì người đàn ông nào chị muốn.”

Không hay biết rằng những cuộc thảo luận với đám thú triệu hồi của mình có vẻ gây đáng sợ đối với người xem, Holly đã gần kết thúc chuyến đi tuần hàng ngày.

Nhưng ngay lúc đó, ngay trên tuyến đường của cô, từ một khu vực bốc hàng phía bên xuất hiện một chiếc xe ngựa chở hàng và rồi nó dừng lại.

Năm nhân viên bảo vệ trông giống côn đồ, được trang bị dùi cui và đai súng, lần lượt xuất hiện.

Trông họ như kiểu đang hộ tống một chuyến hàng.

Những người đàn ông cao, vạm vỡ, vai rộng bằng thước nhận thấy Holly và mỉm cười với cô nàng.

Bị sốc trước ánh nhìn dọa nạt của họ, Holly đứng hình ngay tại chỗ.

Hình ảnh của các nhân viên bảo vệ trong ký ức của Holly là những lão già khọm, nhưng bộ dạng của đám đàn ông này giống như họ có thể đã được đặc tuyển trong số lính tráng.

Được phái đi với tư cách pháp sư phòng thủ duy nhất trong nhà máy quy mô lớn này, Holly là một người ưu tú trong số các pháp sư.

Cô tự tin vào sức chiến đấu của mình.

Nhung khi đang bị nhìn bởi những gã man rợ này, bản năng phụ nữ lại khiến cô hoảng sợ.

Bình thường lẽ ra cô đã giữ khoảng cách hoặc lùi lại vài bước trước khi họ đến gần, nhưng lần này vận may của cô không tốt lắm.

“Chà chà, nếu không phải là vị pháp sư. Cảm phiền cô nương tránh đường cho chúng tôi được chứ?”

“Không giống cô nương, trông rất nhàn nhã, bọn tôi đây rất chi là bận rộn đấy.”

“Hay phải chăng cô nương muốn đi cùng bọn tôi? Được thôi, cô nương có thể đi cùng tôi nè.”

Các nhân viên bảo vệ thô lỗ tiếp cận Holly.

Với ánh nhìn chằm chằm như thể chơi đùa một con nai nhỏ hoảng sợ, chúng thô tục đưa mặt lại gần ngực cô nàng.

Sự bực bội của Holly đạt đến cực điểm.

Mấy con slime phẫn nộ nảy nảy xung quanh.

Một gã vươn tay ra để nắm lấy bờ vai mảnh mai của cô, nhưng rồi dường như chính gã lại đột nhiên kiềm chế lại.

Đôi mắt gã mất tiêu điểm, cơ trên mặt gã giật giật dữ dội và chân gã run rẩy loạn xì ngậu.

“Na, ah, ah.”

“Cái éo gì?”

Tiếng rên rỉ và hành vi đáng ngờ của gã mách bảo đám kia rằng một việc bất thường đã xảy ra.

Lo lắng cho tên đồng đội chúng bèn gọi gã ta, nhưng đôi ngươi của gã vừa chạm vào Holly lộn ngược lên đầu và gã mất đi ý thức.

Không hề báo trước gã đổ sầm như cây chuối.

Trên da ở mặt sau bàn tay gã là một cái bớt màu tím kinh dị.

Tình cảnh quái lạ khiến không khí căng như dây đàn. Chứng kiến cảnh tượng khủng khiếp, bốn gã còn lại nhìn chằm chằm đầy cẩn trọng, bằng ánh mắt kinh ngạc, về phía Holly, người vừa nhận ra lỗi lầm của mình và lùi lại một bước.

“R, Rất xin lỗi. T, Tôi sẽ đi ngay.”

Cô hốt hoảng quay gót. Mang theo đám thú triệu hồi của mình, Holly vội vã chạy khỏi đó.

Danh hiệu mà cô nhận được từ tạo hóa là Triệu Hồi Sư Vô Hình’ Holly Detromics.

Là một pháp sư hạng A, lĩnh vực nghiên cứu của cô là ma thuật triệu hồi.

Tính cách rụt rè và sở thích là viết các bài nghiên cứu.

Phép triệu hồi đôi khi tự kích hoạt để tự vệ, và nấm từ thế giới khác sẽ ăn vào mục tiêu tấn công của cô nàng.

Bởi sự bạo lực vô hình đó, cô bị hiệp hội pháp sư coi là một trong những pháp sư tàn bạo nhất.

△ ▼ △

Bầu trời đầy những đám mây nặng. Một cơn gió buốt thổi qua biển. Chạng vạng bao trùm không khí trở nên tối hơn khi ánh trăng không thể len qua tầng mây.

Đám găngxtơ lẳng lặng đậu thuyền và nắm lấy mái chèo. Vượt qua các con sóng và tiến đến đích đòi hỏi sức lao động đáng kể. Hơi thở hằn học và chân tay họ rít lên trong sức lực bị rút cạn. Dù vậy, tinh thần trách nhiệm không hề biến mất khỏi bất kỳ biểu hiện nào của họ.

Nguồn ánh sáng duy nhất trong đêm tối là ngọn lửa cháy ở đỉnh ngọn hải đăng. Ngọn lửa vàng màu đồng, mà người giữ hải đăng không bao giờ có thể để tắt, là một ân huệ cứu rỗi đối với những người ngoài khơi.

Giữa đêm khuya, biển gớm ghê như miệng của một con quái vật.

Tầm nhìn của họ vô tác dụng, và bởi đèn thuyền không được thắp, họ chẳng biết chắc liệu có ai ở bên cạnh mình. Tròng trành trên đỉnh những ngọn sóng, có cảm giác con thuyền cực kì không vững chãi, và nỗi sợ lật thuyền chẳng lúc nào ngơi trong tâm trí của họ.

Lúc này đây, thứ duy nhất vang dội là những mệnh lệnh ngắn gọn súc tích của thuyền trưởng Stark.

Chuyến tàu lòng vòng lỏng lẻo trên biển rộng của họ cho thấy dấu hiệu kết thúc sau vài phút im hơi lặng tiếng.

“Chuyển hướng. Mạn phải, ngừng chèo.”

Mũi thuyền nghiêng sang bên.

Trong lúc giả vờ đánh cá trên thuyền, sáng hôm đó Stark đã xác định chính xác vị trí của các rặng đá ngầm.

Chẳng còn phải sợ những tảng đá sắc nhọn xuyên qua mặt nước trong thung lũng sóng. Miễn là không có gì ngoài dự kiến xảy ra, thì chẳng đời nào có chuyện họ mắc cạn phải mấy tảng đá ngầm.

Bờ mà họ đã quyết định đổ bộ khó mà tới được bởi ngược sóng. Từng đợt nước bắn tung tóe ngấm vào cơ thể và cướp đi thân nhiệt của họ.

Stark bình thản nhanh nhẹn buộc đầu sợi dây vào một cái vòng, và ném nó về phía một mỏm đá nhọn.

Chiếc vòng móc vào mỏm đá và cánh tay lực lưỡng của gã kéo họ vào bờ. Họ buộc chiếc thuyền vào mỏm đá và khi đã cập bến, Stark liền quay sang Shouji.

“Quik. Còn lại trông cậy vào cậu.”

“Được, cứ để cho tôi. Từ đây tôi sẽ đưa ra các chỉ thị.”

Con ngươi khẽ tỏa ánh điên cuồng. Dường như họ đã để lại vệt tối khi cậu cất bước. Bẻ cổ của mình, Shouji nới lỏng khuôn miệng trong lúc chiêm ngưỡng tòa lâu đài trước mặt.

Từ đỉnh bức tường ánh sáng ma thuật dìu dịu tỏa. Đó là một bức tường thành cao và kiên cố được làm ra với mục đích ngăn chặn kẻ xâm nhập. Các cấu trúc được làm từ hỗn hợp bê tông hàn khiến họ nghiêng mình trước bức tường.

Những kỷ niệm thời đi lính chợt sống dậy.

Cảm giác say mê ngọt ngào trong cuộc đột kích. Qua làn mưa đạn chì và đạn ma thuật không thể tha thứ, đích đến của cậu là nơi kẻ địch đang mang trên vai những cây thương dài và súng trường.

Xung đột khuếch đại hiệu lực của thuốc hồi phục. Có những khác biệt rõ rệt trong con đường ma lực chảy vào cơ thể người, do đó có sự thay đổi thất thường tùy theo theo tâm trạng người sử dụng là điều hoàn toàn bình thường.

Chưa từng có một luận văn khoa học nào về vấn đề này, nhưng đó là điều mà Shouji tin tưởng.

Bạn đang đọc Gang of Yuusha của Nanairo Kasuga
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Grinys
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.