Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồ sơ vụ án số 1: Giải phẫu đồng nghiệp 3

Phiên bản Dịch · 3454 chữ

Con dao mổ lướt trên da thịt từ phần cổ đến phần bụng của lão Triệu. Tôi nhìn thấy ông bị gãy xương sườn bên trái từ số 2 đến số 7, xương sườn bên phải từ số 3 đến số 8.

Men theo vị trí giữa xương đòn cắt dọc xuống xương sườn, khoang ngực đầy máu, nhiều vết rách ở hai lá phổi, suy đoán do xương sườn bị gãy đâm thủng phổi.

Khi mở màng ngoài tim thì thấy chứa đầy máu, sau khi hút sạch máu thì thấy có lỗ thủng ở tâm thất phải.

Một lá phổi bị rách và một quả tim rạn nứt đủ để khiến lão Triệu ra đi nhanh chóng. Ngoài ra, lá gan và lá lách cũng bị tổn thương. Xem ra ông đã tử vong bởi rất nhiều vết thương chí mạng. Trong quá trình khám nghiệm vùng chậu, bất ngờ phát hiện thấy một vết nứt gãy xương chậu. Cần một lực tác động cực mạnh mới có thể dẫn đến hiện tượng này và thường phổ biến trong các vụ tai nạn giao thông hoặc trường hợp ngã xuống từ trên cao.

Sau khi giải phẫu khoang ngực, ổ bụng và vùng chậu, tôi kê cao vùng cổ của lão Triệu, dùng dao mổ rạch dọc theo đường sau tai. Có một khối máu tụ dưới da đầu phía sau của ông, nhưng bề mặt xương nhìn bên ngoài dường như vắn còn nguyên vẹn.

Lấy dụng cụ mở hộp sọ ra cắm điện. Tôi cầm cưa vòng quanh hộp so của lão Triệu và mở nắp ra để lộ phấn não bộ.

Quá trình kiểm tra màng cứng, đại não và tiểu não của lão Triệu đều không phát hiện thấy tổn thương rõ ràng.

Chúng tôi vừa giải phẫu vừa báo cáo lại tình hình cho bác sĩ Ngưu nét mặt của ông luôn rất điểm tĩnh.

Tôi bất giác nhớ ra và nói với bác sĩ Ngưu: “Bác sĩ Triệu đã viết một chữ “khẩu” ở hiện trường. Cháu vẫn mãi không hiểu đằng sau nó ẩn giấu điều gì.”

Bác sĩ Ngưu xoa cằm: “Tôi cũng đang suy nghĩ. Anh ấy viết chữ “khẩu” chắc chắn muốn nói với chúng ta điều gì đó... Haizz! Đúng rồi, cạy miệng lão Triệu ra xem xem!”

Như một lời thức tỉnh người trong cơn mộng! Tôi vẫn luôn suy đoán ý đồ của chữ “khẩu” ấy. Đôi khi suy nghĩ quá nhiều mà bỏ qua những điều đơn giản nhất. Suy cho cùng đã là chữ “khẩu” thì đương nhiên cần phải chắp bút từ miệng của ông.

Miệng của lão Triệu ngậm chặt, hai hàm răng nghiến vào nhau. Khi mở được miệng ra, chúng tôi đều chết đứng, trên lưỡi của ông có một miếng thịt!

Đó là một miếng thịt nhợt nhạt hình bầu dục vẫn còn da. Xung quanh viền có vết răng cưa, lớp da tương đối mượt mà, không có nếp nhăn và độ đàn hồi tốt, mô dưới da dày khoảng 1 centimet, phù hợp với phần da ở bộ phận vai, lưng hoặc tứ chi.

Cơ thể lão Triệu không thiếu chỗ nào, miếng thịt hiển nhiên đến từ người khác. Người duy nhất có thể khiến ông cắn đến chết không buông chỉ có thể là hung thủ thực sự!

Lão Triệu có thể cắn đối phương bị thương, chứng tỏ khi ấy ông đã chuẩn bị sức lực nhất định để hành động, thế nhưng sau đó tại sao ông lại chết?

Nghĩ tới đây tôi cảm thấy rùng mình lạnh sống lưng. Vụ tai nạn giao thông này xem ra không đơn giản như chúng tôi tưởng. Đây chắc chắn không phải sự cố đơn thuần và cũng không phải là một thi thể sau sự cố.

Bản chất của một vụ án kinh hoàng hiện lên trong đầu tôi cố ý giết người! Tất nhiên, trong trường hợp không có bằng chứng đầy đủ, mọi thứ chỉ là suy đoán.

Hơn 2 giờ sáng trở lại văn phòng, tôi đặt lưng xuống ghế sofa và thả lỏng toàn bộ cơ thể. Tất cả những suy tư về lão Triệu tuôn trào làm cho tôi không kìm được nước mắt, những cảm xúc tích tụ và lên men cuối cùng cũng được giải tỏa.

Vào lúc 8 giờ 30 phút ngày 12 tháng 5, tất cả các đồng nghiệp đã tổ chức lên kể hoạch điều phối “vụ án 11/5” tại phòng họp của Đội Cảnh sát hình sự.

Đội trưởng Lý tóm tắt kết quả điều tra mới nhất của vụ án: chủ nhân của chiếc xe tải van là người kinh doanh cá thể tên Trịnh Chí Cương, đã liên hệ được qua điện thoại. Theo phản hồi của anh ta, chiếc xe tải van trong tình trạng rất kém và thuờng xuyên bị hỏng hóc. Sáng ngày 10 tháng 5, anh ta đã gửi chiếc xe này đến xưởng sửa chữa ô tô Lộ Sướng để đại tu.

Bác sĩ Ngưu báo cáo tình hình khám nghiệm tử thi: nguyên nhân dẫn đến cái chết của lão Triệu là các cơ quan nội tạng bị tổn thương nghiêm trọng do bi bạo hành. Thời điểm tử vong vào khoảng 12 giờ đêm.

Bác sĩ Ngưu đặc biệt nhấn mạnh chữ “khẩu” mà lão Triêu đã viết và miếng thịt trong miệng. Ông cho rằng miếng thịt có khả năng là bước đột phá của vụ án.

Sau cuộc họp, tổ chuyên án được chia thành hai nhóm. Bác sĩ Khương và các đồng nghiệp thuộc Trung đội hai đi tìm Trịnh Chí Cương, còn lại tôi và Vương Mãnh theo Đội trưởng Lý đến xưởng sửa chữa ô tô.

Khu xưởng cách cơ quan không xa và chí mất khoảng mười phút để đến đó. Vừa bước vào sân, chúng tôi đã thấy chật ních ô tô, thợ sửa xe luôn chân luôn tay.

Vào đến văn phòng, một người đàn ông trung niên đeo kính tiếp đón chúng tôi. Tôi nhận lấy danh thiếp của anh ta, nhìn thấy bên trên có viết: “Xưởng sửa chữa ô tô Lộ Sướng, giám đốc Lộ Tuấn Xuyên”

Đội trưởng Lý xuất trình giấy tờ tùy thân và giải thích mục đích đến đây, anh giám đốc đó gọi một cuộc điện thoại, và ngay sau đó một thanh niên mặc đồng phục bước vào.

“Tiểu Mã, cậu kiểm tra xem chúng ta có chiếc xe tải van màu trắng nào ở đây không. Một người đàn ông tên Trịnh Chí Cương đưa nó qua đây đại tu.” Lộ Tuấn Xuyên nói

“Không cần kiểm tra, có đấy!” Anh thanh niên mà Lộ Tuấn Xuyên gọi là “Tiểu Mã” trả lời dứt khoát. “Em và Tống Xuân Quang cùng nhau phụ trách sửa chữa chiếc xe đó. Mấy ngày nay nhiều việc quá, chiếc xe đó cũng chưa cần gấp, nên em lái nó vào trong kho rồi”

Đội trường Lý hỏi: “Chiếc xe đó hiện nay còn trong kho không?

Tiểu Mã gật đầu lia lịa: “Chắc chắn rồi! Những chiếc xe hỏng không vội sửa chữa thường được cất vào kho.”

Khi Tiếu Mã đưa chúng tôi đến nhà kho ở phía Đông Nam xưởng sửa chữa ô tô, cậu ta sửng sốt: “Không thể nào, cái xe nát bươm đó cũng có người ăn cắp hay sao? Thật sự chẳng đáng mấy đồng!”

Tiểu Mã nhặt dưới đất lên hai tấm biển số xe: “Nhìn xem, biển số vẫn còn ở đây, mà chiếc xe đã không cánh mà bay” Lộ Tuấn Xuyền hỏi: “Phải rồi, Tống Xuân Quang đâu? Gọi cậu ta ra đây hỏi xem tình hình thế nào.”

“Nãy mới còn ở đây, chắc cậu ta ra ngoài mua thuốc lá rồi”

“Cái thẳng này đúng là, không biết xưởng dạo này đang bận lắm à? Suốt ngày lông bông ra ngoài, rồi sau tôi phải chính đốn lại nó!”

Đội trưởng Lý hỏi giám đốc Lộ: “Xưởng các anh có camera giám sát không?”

Lộ Tuấn Xuyên gật đầu nói: “Có chứ, thiết bị camera ở phòng trực ban. Để tôi dẫn các anh qua đó!”

Chúng tôi chọn xem camera ghi hình giám sát từ 18 giờ ngày 10 tháng 5. Vào khoảng 20 giờ, một người xuất hiện trên màn hình, bước từ cổng vào và đi thẳng tới nhà kho. Lờ mờ có thể nhận ra được anh ta mặc quần áo trắng, thế nhưng không nhìn rõ khuôn mặt.

“Tống Xuân Quang kìa!” Tiểu Mã và Lộ Tuấn Xuyên đồng thanh lên tiếng.

“Các anh chắc chắn chứ?” Tôi và Vương Mãnh hoài nghi.

Lộ Tuấn Xuyên chi vào người đàn ông trên màn hình: “Anh nhìn xem, cậu ta đi khập khiễng. Tống Xuân Quang bị tật ở một bên chân, giống hệt dáng vẻ đi lại của người này.”

Đoạn camera giám sát cho thấy một chiếc xe tải van đã được điều khiển ra khỏi nhà kho, sau đó dừng lại ở cổng một vài giây rồi lăn bánh rời đi.

Lộ Tuấn Xuyên hỏi bác bảo vệ trực camera: “Bác Lý, buổi tối hôm truớc bác đã thấy Tống Xuân Quang lái xe ra ngoài phải không?”

“Có! Tối hôm kia cậu ta bước vào đây, nói rằng có chút việc gấp cần phải mang xe đi. Tôi thấy cậu ta là người xưởng mình nên cũng không ngăn cản”

“Cậu này thường ngày tính nết ra sao?” Đội trưởng Lý hỏi.

“Câu ta khá thật thà, nhưng tính khí hơi ngang ngược, gặp phải chuyện gì cũng cố chấp. Dần dần mọi người đều không muốn nói chuyện với cậu ta” Lộ Tuấn Xuyên nói, “Tuy nhiên cậu ta vẫn rất được việc.”

Tiểu Mã tiếp lời cuộc trò chuyện: “Chân của Tống Xuân Quang trước đây vẫn ổn, nhưng ba năm truớc từng bị tai nạn giao thông, một bên bị khập khiễng.”

“Cậu ta tới rồi!” Tiếu Mã bất ngờ chỉ ra ngoài cửa sổ. Một người đàn ông mặc đồng phục đang khập khiễng từ bên ngoài đi vào.

Chúng tôi nhanh chóng bước tới đón đầu. Sau khi nhìn thấy chúng tôi, cậu ta ngập ngừng trong chốc lát rồi cúi đầu tiếp tục đi vào.

Lộ Tuấn Xuyên gọi to: “Tống Xuân Quang, các anh đây ở bên cơ quan công an, tìm cậu để hỏi chút tình hình”

Câu ta dừng lại. Tôi vội sải bước ra sau ngăn đối tượng chạy thoát.

Tôi một bên nắm lấy cổ tay cậu ta và ấn vai xuống. Tống Xuân Quang lớn tiếng hét lên “Ôi kìa.

Tôi kéo áo của cậu ta xuống, cởi bỏ băng gặc trên vai. Một vết thương hình bầu dục bất ngờ hiện ra trước mắt. Tôi nghĩ thầm: : Không sai, chính là cậu ta!

Tống Xuân Quang, mời cậu đi theo chúng tôi!” Trước sự ngạc nhiên của chúng tôi, Tống Xuân Quang rất bình tĩnh, không hề có một chút giằng co hay phản kháng.

Về đến cơ quan, tôi tức tốc tới phòng hồ sơ lưu trữ.Cuối cùng tìm thấy chứng thư giám định của Tống Xuân Quang ba năm truớc trong một đống hồ sơ dày. Trong chứng thư giám định miêu tả:

“Ở phía Nam đường Đông Hải, khu Tây Hồ, khi Tống Xuân Quang lái xe máy dọc theo phía Bắc xuống phía Nam tới đầu thôn Tiểu Ngô, xảy ra va chạm với người điều khiển xe máy rẽ trái là Lâm Tiểu Phong. Hai người đều bị thương..”

“Tống Xuân Quang bị gãy xương chày bên trái, tình trạng được đánh giá thuộc chấn thương nhẹ.”

Bị thúc giục bởi sự tò mò, tôi đã tìm thấy chứng thư giám định của Lâm Tiểu Phong, nội dung như sau:

“Chấn thương cột sống thắt lưng của Lâm Tiểu Phong dẫn đến rối loạn chức năng tình dục, tình trạng được đánh giá thuộc chấn thương nghiêm trọng.”

Hai bản chứng thư giám định này đều có chữ ký của bác sĩ Triệu.

Có thể thấy, trong vụ tai nạn giao thông này, Tống Xuân Quang tương đối ít trách nhiệm và bị thương nhẹ hơn. Trong khi Lâm Tiểu Phong chịu trách nhiêm nhiểu hơn và chấn thương cũng khá nặng.

Ngay khi tôi vừa mới đặt tài liệu trở lại tủ hồ sơ, tôi liền nhận được cuộc gọi của bác sĩ Từ bên Công an Thành phố. Ông nói với tôi đã có kết quả DNA. Các vết máu tại hiện trường, vết máu trên sàn xe và tóc đó của bác sĩ Triệu để lại; vết máu trên gối dựa ghế lái và miếng thịt trong miệng lão Triệu của cùng một người đàn ông khác.

Tới phòng thẩm vấn, tôi nhìn thấy cậu ta cúi gằm mặt trên ghế, không nói lời nào.

“Tống Xuấn Quang, cậu không muốn nói gì sao?” Đội trưởng Lý nghiêm túc lên tiếng.

Cậu ta ngẩng lên nhìn đội trưởng Lý rồi lai tiếp tục cúi đầu, nhất quyết không mở miệng, Đội trưởng Lý lộ ra ánh mắt bất lực.

Tôi nói với Tống Xuân Quang: “Cậu không muốn kể xem chân minh đã bị thương như thế nào sao?” Sau khi hỏi xong, tôi lặng lẽ quan sát, đôi môi của cậu ta khẽ run lên.

Sự trầm lặng và không gian yên tĩnh kéo dài hai ba phút, Tống Xuân Quang đột nhiên phá vỡ sự im lặng, thở dài: “Chuyện này tôi ôm trong lòng đã lâu lắm rối, đương nhiên phải nói ra, nếu không các anh lại nghĩ rằng tôi vô lý. Hôm nay tôi bước vào đây cũng không nghĩ đến việc ra ngoài nữa!”

“Trong vụ tai nạn giao thông năm kia, tôi đang đi thuận đường hết sức bình thường. Thằng cha đó vừa rẽ trái đã húc vào tôi. Các anh nghĩ trong việc này tôi có lý phải không?”Tôi rót một cốc nuớc và đặt trước mặt cậu ta: “Đừng vội, uống chút nuớc rồi từ từ nói”

Tống Xuân Quang hai tay bị còng vào ghế, cúi đầu đưa miệng nhấp vài ngụm.

“Lúc đó tôi ngã văng ra cả chục mét không gượng dậy nổi, xe máy cũng tan tành.

Thằng cha ấy lúc đầu không sao cả, sau đó cũng nằm lăn ra đất không chịu dậy. Không phải nó đang giả vờ hay sao? Tôi tìm đến bác sĩ Triệu làm giám định, ông ta nói vết thương của tôi không nghiêm trọng. Tôi nghe ngóng được đối phương giám định thế nào lại thành trọng thương. Chuyện này không thể cho qua như thế, nên tôi đến gặp bác sĩ Triệu một lần nữa. Tôi đặt phong bì tiến lên bàn và cầu xin ông ta đổi kết quả giám định. Không ngờ, ông ta ném phong bì xuống đất rồi đuổi tôi đi. Đúng là ép người ta đến đường cùng, chỉ có thiếu mỗi nước quỳ xuống trước mặt...”

Nói tới đây, tâm trạng Tống Xuân Quang hơi kích động, gân xanh trên cổ nổi đầy lên.

“Tôi biết rằng ông ta chê tiền ít, thế nhưng tôi thực sự không còn tiền. Đến cả cái chân đây tôi còn không nỡ bỏ tiền làm phẫu thuật”

“Sau đấy nghĩ đến việc đối phương cũng chẳng còn là thằng đàn ông nữa, nên chuyện này tôi cũng chấp nhận bỏ qua cho xong chuyện. Thế quái nào nghe nói năm ngoái tên đó mới sinh con, vậy chẳng phải giám định của ông ta lừa đảo hay sao? Các anh nói xem không phải tôi đền tiền oan à?”

“Bên kia bị thương nặng thì anh sẽ phải bội thường sao? Giám định thương tích và bồi thuờng không liên quan trực tiếp đến nhau nhé!” Tôi ngờ vực hỏi.

“Hình như ông ta còn giám định một thương tích nữa. Nhưng dù gì chuyện này đều trách bác sĩ Triệu thiên vị”

Tôi chợt hiểu ra tất cả, chắc chắn Tống Xuân Quang đã hiểu lầm bác sĩ Triệu. Bác sĩ pháp y của Cơ quan công an chúng tôi chỉ phụ trách giám định thương tích chứ không xác định tỷ lệ thương tật. Chắc chắn câu ta đã đổ hết trách nhiệm tai họa này lên người ông.

Ngoài ra, việc điều trị tích cực sau chấn thương có ảnh hưởng rất nhiều đến khả năng hồi phục hay không. Tống Xuân Quang chỉ bị gãy xương chày, nếu tích cực điều trị chắc chắn sẽ không dẫn đến dị tật; còn bên kia hẳn đã duy trì chạy chữa sau đó, vì vậy mới được cải thiện.

Tôi lắc đầu nói với Tống Xuân Quang: “Tiếp tục kể đi!”

“Tôi nai lưng ra kiếm tiền, phần lớn số đó đều phải đền cho thằng cha họ Lâm kia. Vợ tôi bắt đầu cằn nhằn suốt ngày và bọn trẻ cũng phớt lờ tôi. Tôi cảm thấy cuộc sống vô cùng bế tắc. Tối hôm đó, có một người bạn mời đi nhậu, tôi đã uống chút rượu. Khi đi tiểu thì nghe thấy bên cạnh có ai đó đang ngân nga, giọng rất quen thuộc. Tôi ngẩng đầu nhìn lên, ái chà, đây chẳng phải là bác sĩ Triệu sao? Trông ông ta có vẻ đang rất vui và cũng không nhận ra tôi. Trong người bỗng dưng sôi máu khi nghĩ đến việc ông ta hại tôi thành ra thế này.”

“Tôi quay lại xưởng, vào kho tháo biển số chiếc xe tải van cũ nát đó, lái xe tới cổng khách sạn đợi sẵn.”

“Sau khi bác sĩ Triệu ra khỏi khách sạn, tôi tiếp tục lái xe phía sau.Đi theo một đoạn thấy không có đèn đường nên tôi nhấn ga lao tới.”

“Tôi vốn dĩ chỉ muốn đấm cho ông ta một trận, nhưng nghĩ đến chân mình không còn nhanh nhẹn nữa, nhỡ đánh xong không chạy thoát thì phiền phức. Hơn nữa cũng chưa chắc đánh lại được, liền dứt khoát tông thẳng vào bác sĩ Triệu.”

“Ông ta nằm im bất động dưới đất. Tôi lôi lên xe rồi định bụng tìm khe núi ném xác xuống cho ông ta cũng phải nếm mùi đau đớn.”

“Nhưng vừa chạy xe ra khỏi thành phố thì ông ta tỉnh dậy, có lẽ đã nhận ra tôi và hỏi xảy ra chuyện gì thế. Tôi dọa dẫm rằng mình muốn giết người.”

“Ông ta muốn mở cửa xe nhưng không được, có lẽ do bị tông nên không còn nhiều sức lực.”’

“Đột nhiên, vai phải đau điếng người, vừa quay đầu lại thấy bác sĩ Triệu đã cắn tôi!”

“Tôi định quay về nhưng không còn nhiều xăng, cũng không dám tới trạm đổ, nên quyết định lái xe tới vệ đường bên cánh đồng rồi bắt taxi về nhà”

Lời thú tội của Tống Xuân Quang về cơ bản đã tái hiện hoàn chỉnh quá trình vụ án. Nghe xong tôi cảm thấy ớn lạnh toàn thân. Hận thù và sự ngu dốt đủ để khiến con người ta mất đi lý trí, không tiếc hủy hoại người khác và chính bản thân mình.

Mối ân oán giữa Tống Xuân Quang và bác sĩ Triệu bắt nguồn từ một vụ tai nạn giao thông ba năm truớc. Cuối cùng kết thúc bằng một vụ sát hại tưởng như tai nạn giao thông. Trong cái vòng quay luân hồi này, chẳng ai là người chiến thắng.

Mặc dù bác sĩ Triệu đã giúp chúng tôi tìm ra hung thủ thực sự, nhưng ông sẽ không bao giờ còn có thể làm việc và kề vai sát cánh chiến đấu cùng chúng tôi nữa rồi.

Nhiều năm qua đi, tôi vẫn thường nhớ đến giọng điệu dáng hình của ông, nhưng có một vài vấn đề vẫn gây băn khoăn.

Tôi vẫn chưa hình dung ra lão Triệu đã viết chữ “khẩu” vào lúc nào, trước hay sau khi bị xe cán.

Ý đồ thực sự của ông khi viết chữ “khẩu” là gì? Có thể ông muốn ám hiệu cho chúng tôi rằng trong miệng có manh mối; hoặc có thể ông chuẩn bị viết chữ “què” để nhắc nhở đặc điểm của hung thủ, nhưng sau chữ “khẩu” thì không còn cơ hội hoặc không thể viết tiếp nữa. Tất nhiên, cũng có khi ông muốn thể hiện điều gì đó khác. Bí ẩn này mãi mãi sẽ không có lời giải đáp.

Bạn đang đọc Ghi Chép Pháp Y (Những cái chết bí ẩn) của Lưu Hiểu Huy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi picalong11102002@gma
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.