Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chủ mẫu cho gọi

Phiên bản Dịch · 1039 chữ

Đại Dận võ triều, năm 18 Gia Hữu.

20 tháng chạp, Hạo kinh, tuyết rơi rất lớn.

Gió lạnh thấu xương lùa vào mỗi ngõ ngách ở Hạo kinh, gió lùa từ ngoài đường vào những căn nhà giàu sang, gió cuộn những cánh mai trên cành hòa vào những bông tuyết rồi rơi lả tả xuống mái nhà.

Hạo kinh ở phía đông nam kinh thành, trong thành có phường Dân An, là 1 trong tứ đại phường giàu có nhất Phong Điều, Vũ Thuận, Quốc Thái.

Ở phía đông phường Dân An, đi qua một con kênh đào nhân tạo chính là một trong những phường đứng đầu trong hàng nhị phẩm là phường An Nhạc.

Trong phường An Nhạc có rất nhiều người giàu có.

Đa số những gia đình có tiền mua nhà ở phường An Nhạc đều là những hào môn thế gia giàu nứt đố đổ vách.

Mấy năm gần đây, trong phường An Nhạc không ai là không biết đên Thiên Ân Hầu Lư Thanh, vì hắn chính là người nổ tiếng ăn xa xỉ nhất trong phường.

Thiên Ân Hầu phủ được xây dựng trên mảnh đất rộng mấy nghìn mét vuông, phía sau hầu phủ có hẻm Vũ Lộ.

Cả con hẻm dài gần 5 km, hai bên hẻm có rất nhiều những căn nhà nhỏ, đây chính là nơi ở của những người họ Kính Dương Lư thị trong Thiên Ân Hầu phủ.

Tận cuối phía tây của hẻm Vũ Lộ, bên cạnh bên tàu số 1 gần phường An Nhạc có một căn nhà nhỏ.

Trời đông giá rét, kênh đào đã đóng băng.

Sắc trời mời vừa hửng sáng đã có từng đoàn xe trượt tuyết được những con chó béo mập kéo phía trước, trên thừng xe chất đầy củi gạo dầu muối và những vật phẩm thiết yếu hằng ngày đang đi như thoi đưa trên mặt băng.

Trong tiếng ma sát ken két với mặt băng, có một kẻ buộc tóc đuôi ngựa và mặc một chiếc áo choàng ngắn bằng vài bông hởi mỏng đang mở cửa căn nhà ở phía bắc rồi há miệng hít một hơi khí lạnh, người đó chính là Lư Tiên.

Hơi lạnh chui vào phổi làm hắn cảm thấy rất thoải mái, trên gương mặt cương nghị của Lư Tiên hiện lên ý cười ấm áp.

Hắn từ từ bước ra ngoài rồi hoạt động gân cốt, sau đó Lư Tiên ngẩng đầu nhìn áng mây hồng phía chân trời.

"A, năm tới sẽ là năm được mùa."

"Ấy, phi, phi, sai, sai rồi. Nên là, ta vốn đem lòng hướng trăng sáng, nhưng trăng sáng lại cố tình chiếu xuống cống rãnh!"

Nắm chặt bàn tay, Lư Tiên thì thầm lẩm bẩm.

"Gia Hữu năm 15, trở về sau yến hội, ngươi say rượu nên trượt chân, thế là chân trái gãy."

"Gia Hữu 16 năm, trở về sau yến hội, ngươi trượt chân ngã cầu thang, thế là chân phải gãy."

"Năm ngoái, sau bữa tiệc cuối năm ở trường, ngươi đi tolet bị trượt chân, thế là đùi trái gãy. Sách, ngươi không định đổi lí do nào khác à."

"Hay năm nay ta lấy lí do cả 3 chân đều gãy?"

Lư Tiên mỉm cười khoa tay.

"Có phải ngươi định làm thế nên sau tiết hôm qua mới nói cơ thể không khỏe không, bữa tiệc bị dời đến tối nay rồi."

"Cớ của ngươi chỉ tránh được hôm qua, hôm nay ngươi định lấy lí do gì? A!"

"Hay ta lấy lí do 3 chân đều gãy thật?"

"Cái cớ này có vô lí quá không? Chúng ta đâu có thâm cừu đại hận gì, tại sao ngươi luôn cố ý làm khó ta, bốn năm nay, ngươi đã ra bốn đề bài ta không thể làm, cũng không làm được, nếu làm chắc chắn sẽ rước họa vào thân!"

"Không có mối thù nào là không có lí do."

"Ở trong trường hay ở trong tộc, ta đều là một người rất bình thường, bình thường đến mức trong suốt trước mắt người khác."

"Tại sao ngươi cứ vô duyên vô cớ làm khó dễ ta?"

"Chúng ta có thù oán gì sao?"

Lư Tiên vừa thì thầm vừa lại gần giếng nước trong nhà.

Giữa mùa đông, Lư Tiên lột sạch quần áo trên người rồi múc một thùng nước lạnh từ trong giếng, sau đó dội thẳng lên người.

Sau khi giội 7-8 thùng nước, cả người Lư Tiên bắt đầu bốc lên hơi nước, hắn lấy ngón tay chấm một ít muối thô rồi hung hăng đánh răng.

Sau khi đánh răng xong, số nước còn dính trên người hắn lúc nãy đã bay hơi hết.

Lư Tiên thoải mái vươn người rồi ngáp một cái, lúc này hắn mới mặc quần áo một lần nữa, sau đó bước về phía đông căn nhà.

Ở phía đông căn nhà có một búi trúc nhỏ, tuy bây giờ trời vẫn đang rơi tuyết nhưng búi trúc vẫn xanh um tươi tốt như thường.

Lư Tiên 'Tê tê' vài tiếng, một con rắn nhỏ dài khoảng 1 mét chui ra khỏi đống lá bám đầy tuyết rồi trườn theo cành trúc xuống dưới.

Cả người con rắn màu xanh biếc, lớp vảy trên người nó lấp lánh như bảo thạch, nhìn con rắn nhỏ không hung dữ như những con rắn khác mà khá linh tính đáng yêu.

Thường thì trong thời tiết rét lạnh như thế này, những loài rắn khác đã sớm ngủ đông, nhưng con rắn nhỏ này vẫn rất hoạt bát.

Con rắn nhỏ trượt theo thân trúc đến trước mặt Lư Tiên, sau đó mở miệng nhỏ rồi thè lưỡi kêu 'Tê tê' .

Lư Tiên lấy ra 2 quả trứng gà từ trong tay áo, vừa thấy trứng, con rắn nhỏ đã lao về phía hắn rồi nuốt cả 2 quả trứng xuống bụng. Nó lắc lư cơ thể rồi nhẹ nhàng cọ cọ vào lòng bàn tay Lư Tiên, có vẻ rất thân mật.

"Đi, đi nghỉ ngơi đi."

Lư Tiên vỗ đầu con rắn nhỏ rồi xoay người đi ra sân sau.

Bạn đang đọc Gia có chuyện vui ( dịch ) của Huyết Hồng

Truyện Gia có chuyện vui ( dịch ) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AnAnTiểuYêu742695
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.