Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp gỡ,Sự thật, Xóa

Tiểu thuyết gốc · 3366 chữ

Khi tôi mở mắt ra, không gian xung quanh chỉ là một màu trắng xóa.

“Ắc, gank gì gank lắm thế?! Nhưng mà với kinh nghiệm--- tốc biến! Ớ? sao nó vẫn chưởng trúng??”

Và đó là những âm thanh đầu tiên tôi nghe được.

“Thôi xong!!! Game này nát rồi…”

Tiếng cằn nhằn hòa lẫn tiếng bàn phím bị cào nát khiến tôi bất giác nhoài người dậy. Trên mặt sàn trắng xóa trải dài dường như vô tận, một ông lão đầu tóc bạc phơ đang ngồi trước một con PC khá oách, có vẻ là dòng chuyên để cày game, đang liên tục lướt phím bằng tốc độ kinh hồn.

“”Đánh ngu á?”, mày đùa tao à? Cái thằng rừng kia, mày đã không giúp tao ăn Blue rồi, lại còn không chịu lên cắm mắt. Cả thằng Thresh nữa, sao không kéo bố về? Còn Ashe, trời ạ, cái thằng Ashe level 5 không biết đường bắn tên lên top hỗ trợ bố. Tao nói thật tao mà là tụi mày tao out game từ đầu rồi. Để tụi mày đánh tốn tài nguyên mạng vãi cả ra. Cả cái thằng Mid thích kì thị sự tiến hóa kia nữa, đi Mid mà ko chịu roam, thôi mày chơi một mình mày đi. Tao AFK.”

Tưởng lão chửi chơi thế thôi, ai ngờ lão AFK thật.

Tôi còn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra thì lão ấy đã nhận ra sự hiện diện của tôi rồi thì phải.

“A, đến rồi hả?”

Lão hỏi, giọng chớt quớt.

Thú thực là đầu óc tôi vẫn còn hơi lơ mơ, giống như vừa trải qua một giấc ngủ dài vậy. Cơ thể tôi lúc này không mệt mỏi, không đau đớn, lại có phần nhẹ nhõm đến kì lạ. Chỉ có điều, tôi hầu như không thể nhớ được gì.

“Đ-Đây là đâu? Ông là ai? Xin lỗi, tôi không nhớ...---“

“À, nói nhanh gọn thì đây là thiên đường. Chúc mừng, cậu vừa mới chết.”

“Ồ ra vậy, hóa ra là tôi chết rồi---.... Xin lỗi, ông vừa nói gì cơ???”

Giống như tôi vừa bỏ qua chi tiết gì đó rất quan trọng thì phải.

Lão già kia nhìn tôi kiểu hết thuốc chữa rồi, cuối cùng cũng rời khỏi ghế và tiến lại gần, mặc kệ cho đồng đội đang kêu gào chửi bới.

Lão móc ra từ trong hư không một chiếc thẻ, rồi trình nó ra trước mặt tôi, giọng hời hợt.

“Ta là người điều khiển cậu ở Trái Đất. Dù có hơi tiếc nuối nhưng mà game over hơi sớm, thế nên cậu chết rồi.”

Tấm thẻ được ghi bằng thứ ngôn ngữ kì lạ mà tôi không thể nào đọc được, với tấm hình 3x4 của lão ngay ngắn trên đó, tôi đoán đây là một loại thẻ căn cước.

Nhưng mà nó có là gì tôi cũng đếch quan tâm, vì những gì ông lão này vừa nói thu hút sự chú ý của tôi nhiều hơn.

“Điều khiển? Game Over? Lão già ông đang nói qq gì vậy?”

Bỗng nhiên lúc ấy một vài hình ảnh chớt sáng vừa vụt qua trong đầu , tôi đoán rằng những từ khóa kia đã kích hoạt vùng lưu trữ nào đó trong não bộ.

Nhưng tôi chưa kịp nhớ ra gì thì lão già kia đã quỳ xuống, cúi đầu trước tôi một cách trịnh trọng làm tôi cũng luống cuống quỳ xuống theo cho phải đạo.

“Ơ kìa, ông làm gì thế?”

“Đây là nghi thức của chúng ta, bọn ta luôn làm vậy khi những nhân vật của mình đến đây.”

“Hở?”

Mặt tôi nghệt ra hệt như đám học sinh lần đầu nhìn thấy công thức hóa học, để rồi nhăn hết cơ mặt lại khi nghe ông lão giải thích.

“Ta là Zippo, người của hành tinh Bruhlmao, giống loài đã tạo ra Trái Đất hàng tỉ năm về trước. Ban đầu, Trái Đất chỉ là một hành tinh giả lập có vai trò làm vật thử cho các thí nghiệm, nhưng dần dần thì nó trở nên lỗi thời và họ quyết định bán lại nó cho một công ty phát triển game.”

“Hể?”

“Công ty đó tồn tại được tầm 2 tỉ 300 triệu năm, dù không quá xuất sắc nhưng cũng duy trì được lượng người chơi ổn định. Chắc cậu không biết, chứ trò PlaEarth này ăn giải Game of the Year 1 tỉ 500 triệu năm liền đấy. Khác với nhiều hành tinh giả lập đại trà khác, chơi trò này cho người ta cảm giác như đang sống thật vậy.”

“Hả?”

Tui nghĩ là não tui sắp nổ banh rồi, nhưng lão già zippo vẫn chẳng hề để tâm. Lão tiếp tục kể, giọng hồi tưởng.

“Haizz… Nhớ lại thì, ta bắt đầu chơi trò này từ hồi còn nhỏ xíu. Để nhớ lại coi, nhân vật đầu tiên ta chơi là một con vi khuẩn tên là Prokaryote. Thật hoài niệm, ta đã làm quen với trái đất như thế tầm 2 triệu năm, rồi cuối cùng cũng tích đủ điểm kinh nghiệm để được đổi nhân vật thành một con Anomalocaris. Haha, thời đó đúng đã. Nhưng mà, quả nhiên khi được làm T-Rex vẫn là sướng nhất. Ta gần như vô đối luôn, đám bạn cứ nhìn ta mà than phục, lâu lâu, nhá thông thạo một phát, cảm giác như mình đang đứng trên đỉnh thế giới vậy.”

Nếu những gì lão nói được chia làm 10 phần, thì tôi khá chắc là mình hiểu được việc lão đặt dấu câu khá chuẩn đấy chứ.

Cơ mà, lão đang nói cái quái gì vậy?

“Rồi bỗng nhiên một ngày, cái ngày mà đám công ty tuyên bố sẽ có Event bất ngờ. Ta háo hức chờ đợi. Lúc đó, cả đám tụ tập lại bên bờ sông, nhìn lên trời vì công ty kêu sẽ có quà được chuyển đến. Haha… Biết là cái mẹ gì không? Một quả thiên thạch! Đ- mẹ, tụi ta ăn cứt hết cả đám. Hóa ra công ty bị hack, đám hacker chắc là của mấy công ty đối thủ, tụi sở hữu sao Hỏa ấy, vì muốn phá hoại việc làm ăn của người khác mà chơi bẩn. Chúng cài mã độc, cố xóa sổ dữ liệu của người chơi để game reset lại từ đầu. Chết tiệt thật, giai đoạn đó ta nạp quá trời tiền luôn! Mất trắng hết, công ty gần như phá sản vì phải đền bù thiệt hại.”

Dù hiểu chữ được chữ mất, tôi lại thấy khác thông cảm phần nào cho những gì lão zippo đã trải qua. Cơ mà chờ đã, sao tôi lại phải ngồi đây nghe lão kể chuyện đời của mình vậy chứ?

“Nhưng may mà công ty đã có quyết định chính xác khi cải tổ lại trò chơi. Hết thời kì thú vật thông thường, bản Update Động vật có dú 1.0 đã đem lại nguồn sống trở lại cho trò chơi. Đoạn này mới hay này, game loại bỏ khá nhiều thằng không dùng não luôn. Ta nhanh chóng đăng kí lại và sở hữu một đứa vượn người tối cổ tên là Albrek. Cơ mà, hình như game ngày càng khó thì phải.”

Chờ đã, không phải game khó nên mới loại bỏ đi mấy thành phần không não sao? Nói vậy khác gì ông tự nhận mình là dân không xài não chứ?

“Dù gì thì cũng chẳng sao, ta cứ farm từ từ, rồi điều gì đến cũng đến. Tiến hóa! Phải, lần Update 2.14 cho phép tụi ta tiến hóa nếu luyện đủ lâu. Ta quyết định tiến hóa thành người hiện đại liền.”

KHÔNG PHẢI ÔNG TA VỐN ĐÃ LÀ NGƯỜI RỒI SAO?

Zippo ơi, ông làm người tối cổ lao động và học tập kiểu gì mà phải dùng đến chức năng tiến hóa mới hoàn toàn thành người vậy?

“Ờ thì làm người cũng hơi khó khăn. Ta chu du cũng khá nhiều nơi, lúc này trò chơi hưng thịnh trở lại nên cũng đông người lắm, mà chủ yếu là tay mơ nên ta đi đến đâu là được tung hô như thánh sống ở đó. Hài nhất là có đoạn ta gặp lại đám bạn cũ thời còn làm khủng long, mất hết liên lạc tưởng không gặp lại nhau được nữa chứ. Cái 13 đứa tụi ta làm buổi nhậu liền, có thuê cả họa sĩ đến vẽ lại lưu niệm nữa. Đệch, vậy mà sau này có 1 đứa bỏ team. Thôi, chuyện buồn, ta không muốn nhắc lại nữa.”

Tôi đã định mở miệng ra làm rõ đoạn này, nhưng lão chẳng để tôi chen vào nữa. Đành ngồi im nghe tiếp.

“Giai đoạn sau khá là nhàm chán, ta có xây vài cái Kim Tự Tháp để anh em có chỗ bar sàn bay bủng, nhưng cuộc sống chẳng vì thế mà bớt vô vị. Ta quyết định bỏ ngang, nghỉ game khá lâu rồi lập nhân vật mới. Lần này, ta muốn làm anh hùng, nên ngay từ đầu đã ôm mộng làm lính. Nhưng bi kịch thay, căn bệnh hen suyễn làm ta bị từ chối không dưới 5 lần. Đến lần thứ 6, có một tay tiến sĩ tên Abraham gì đó đứng ra chấp nhận ta, với điều kiện ta phải để lão tiêm chích chất gì đó vào người.”

Ủa sao đoạn này nghe quen thật…

“Chích thì chích, để coi có nặng hơn mấy loại ta xài trong Kim Tự Tháp không, ta nghĩ thế. Lão chích luôn. Và tin nổi không? Ta thành siêu nhân luôn. Chạy nhanh như gió, nhảy cao như hack, và đặc biệt là khỏe đừng hỏi. Ước mơ của ta đã trở thành sự thật, ta được gia nhập và làm đội trưởng một đội gọi là Howling, có nhiệm vụ tiêu diệt Quốc Trưởng và bè lũ HYDRA của hắn. Đó là giai đoạn bi hùng nhất cuộc đời của ta luôn…”

A đù, vậy hóa ra ông là…

“Thời gian trôi qua… Ta lớn dần…”

Cái lão này không cho tôi thời gian để xác minh gì cả. Tôi cứ tưởng câu chuyện của lão sẽ đi tiếp đến phần 2 hay phần 3 nữa, nhưng hóa ra lão kết thúc nó bằng việc chỉ tay vào tôi.

“Cậu.”

“Hả? T-Tôi thì sao?”

Vì phần nào hiểu được câu chuyện mà lão Zippo vừa kể, tôi bắt đầu có chút sợ sệt con người này.

Xâu chuỗi tất cả những gì vừa mới nghe được, và đặt trường hợp lão ta chẳng hề nói dối, thì thật kinh khủng. Mọi kiến thức mà tôi được dạy từ bé đến giờ đều như một trò đùa, chúng đang dần sụp đổ bên trong tôi, thứ sự thật mong manh được dựng lên bởi sự ngu dốt và phỏng đoán của con người.

“Bản update 6.23, ta được chọn nhân vật là cậu, Chipucu.”

“Eh?”

“Giai đoạn này công ty bắt đầu nhận được khá nhiều khiếu nại về việc số người chơi quá đông, họ không thể có được nhân vật mà mình muốn nên công ty áp dụng quy tắc quay gacha ngẫu nhiên nhân vật mới. Xui xẻo thay, ta chọn đúng cậu, nên đành phải chơ- xài tạm cho đến lượt quay tiếp theo.”

“Chờ đã, ông định nói “chơi” tôi đúng không? Và tại sao tôi lại mang đến xui xẻo cơ chứ?”

“Cũng được 17 năm rồi nhỉ…”

“Bơ câu hỏi của tôi luôn hả?”

Giờ thì cả hai đã ngồi đối diện ngang hàng với nhau luôn rồi. Tôi nhận ra, mình chỉ là nhân vật do lão già tên Zippo người của hành tinh Bruhlmao này điều khiển. Rằng Trái Đất mà tôi từng sống chỉ là một mớ dữ liệu giả lập của một công ty trò chơi nào đó. Rằng tụi tôi chỉ là những con rối được vận hành bởi một nhóm người khác, thông minh hơn, thượng đẳng hơn mà lúc còn sống chẳng ai có thể nghĩ ra được.

Thật tàn nhẫn.

Cuộc sống của chúng tôi chỉ có ý nghĩa như thế thôi sao?

Tôi đã định suy nghĩ như thế, nhưng rồi tôi nhận ra điều đó có khác gì so với việc loài người cũng đang tạo ra hàng trăm hàng ngàn vũ trụ giống như thế?

Nếu thế giới chỉ đơn thuần là một mớ dữ liệu, và dạng sống chỉ mang tính quy ước tương đối, thì mỗi một trò chơi mà loài người tạo ra lại là một vũ trụ riêng biệt. Ở vũ trụ đó, tôi là người điều khiển, và một ai đó sẽ là nhân vật. Cứ lặp đi lặp lại như thế, vũ trụ này chồng lên vũ trụ kia.

Như vậy, việc này hẳn hết sức bình thường.

Quy luật tự nhiên, tôi nghĩ rằng mình đã hiểu được nó.

Khi chết đi, hẳn ai rồi cũng hiểu được điều này.

“Tức là, tôi đã chết thật rồi sao? Cơ thể này rồi sẽ đi về đâu? Khi mà thật ra tôi chỉ là những dòng dữ liệu không hơn không kém.”

Tôi hỏi, giọng buồn rầu.

Đầu óc tôi bỗng trở nên sáng suốt, như thể dòng thông tin nào đó vừa mới được cập nhật, tôi hiểu rõ những gì đang xảy ra với mình.

Cảm giác lúc này thật khó tả, khi mà tôi nhận ra mình thật nhỏ bé, một sinh vật cấp thấp được điều khiển bởi giống loài cao hơn.

Nhưng lão Zippo nói với tôi điều mà tôi không thể ngờ tới.

“Cậu sẽ không chết hẳn đâu.”

“Sao cơ?”

“Những dữ liệu sẽ không mất hẳn đi, nó phụ thuộc vào người sử dụng có muốn điều đó xảy ra hay không. Chipucu, cậu là nhân vật cuối cùng mà ta sử dụng trong trò này, nên ta không muốn xóa hẳn cậu đi.”

Tôi kinh ngạc hỏi lại.

“Không chơi nữa? Ý ông là sao? Ông chán rồi ư? Mới chơi có hơn 4 tỉ năm thôi mà.”

Lão lắc đầu, nhẹ nhàng nở nụ cười hiền hậu.

“Không phải, ta vẫn thích trò này. Như cái cách mà ta thích những trò chơi mà con người tạo ra vậy. Nhưng mà, trò chơi đang ngày càng nhàm chán, người chơi khuôn mẫu đến đáng sợ, thế giới chuyển biến theo hướng mà công ty không thể nào kiểm soát được nữa. Họ lo ngại rằng càng chìm đắm vào trò chơi này, thì khi trở lại cuộc sống bình thường, người chơi sẽ đem luôn tính cách nhân vật của họ vào xã hội Bruhlmao luôn. Và điều đó không được khuyến khích chút nào. Ý ta là, Trái Đất hiện nay có cả đống vấn đề.”

“Nhưng chẳng phải điều đó là do người chơi điều khiển sao? Tại sao lại đổ lỗi cho nhân vật như chúng tôi được?”

“Ta không đổ lỗi. Ngay từ đầu, Trái Đất là một nơi được tạo ra để thí nghiệm. Và dù nó có trở thành nơi tiêu khiển, thì con chuột bạch cũng sẽ mãi là chuột bạch. Khi chơi một trò chơi mới, cậu có hòa nhập vào cộng đồng ở đó? Cậu sẽ giữ lại hình ảnh con người của mình, hay sẽ thoải mái làm những gì cậu thích? Liệu cậu có thể chơi game FPS mà không hề bóp cò súng? Hay chơi Poly Bridge mà lại chăm chăm đi xây nông trại? Không thể, đúng chứ? Vì “xã hội” đó sinh ra để chúng ta thỏa mãn chính bản thân.”

Tôi nghĩ là mình hiểu những gì ông ta đang cố nói đến, nhưng nó chẳng rõ ràng đến nỗi tôi có thể lập tức gật đầu đồng ý được.

“Vậy ý ông là việc người dân các ông chìm đắm vào Trái Đất sẽ đe dọa đến xã hội các ông ư? Kiểu như, các ông sẽ kích động chiến tranh thế giới, các ông sẽ hô hào chạy đua vũ trang, các ông sẽ làm giả giấy tờ về hiệu ứng nhà kính, các ông sẽ dùng tiền và quyền lực để chi phối thế giới, các ông sẽ phân biệt chủng tộc, phân biệt giới tính,hay các ông sẽ làm ngơ trước những điều sai trái xảy ra ngay trước mặt mình? Những thói hư tật xấu mà chính CÁC ÔNG tạo ra trong cái game chết tiệt PlaEarth gì đó do chính CÁC ÔNG tạo ra, làm CÁC ÔNG sợ chính bản thân mình luôn hả?”

Tôi đã trở nên mất bình tĩnh, mà quên mất rằng mình chỉ là một mớ dữ liệu, sẵn sàng bay mất khỏi máy chủ chỉ bằng một cái gật đầu nhẹ của người ngồi trước mặt mình.

Trong không gian trắng xóa, khái niệm sự thật thậm chí còn chẳng thể tồn tại một cách rõ ràng.

“Ừ, chúng ta sợ chứ. Sợ cái cách mà loài người đang ngày càng phát triển, một ngày nào đó sẽ tìm ra được dấu hiệu giả tạo của thế giới này và truy ra nguồn gốc thực sự của mình. Khái niệm “điều khiển” thực ra rất khó để giải thích. Đây không phải là thứ mà nền văn minh vài ngàn năm như con người có thể hiểu được.”

“Cái gì---“

Lão nói thế mà nghe được sao?

“Nhưng cậu hãy nghĩ xem, nếu chúng ta chỉ đơn thuần là những người chơi thông thường, thì tại sao chúng ta không bao giờ nói chuyện về sự thật của thế giới này với nhau? Tất cả chỉ được đưa ra dưới những giả thuyết, phỏng đoán, phim ảnh. Chẳng có một ai thực sự đứng ra và nói: “tụi này chỉ đang chơi game thôi, ai muốn trade đồ ngoài đời thật thì liên hệ với tôi nào”. Lý do là gì?”

“Tôi không biết. Tôi chỉ là một nhân vật, ông mới là người chơi, ông phải hiểu điều đó hơn tôi chứ.”

Lão Zippo gật đầu, rồi lão hạ giọng, mắt liếc qua một bên vẻ cảnh giác.

“Vì CHÚNG TÔI cũng chỉ là NHÂN VẬT được một giống loài khác cao cấp hơn đang điều khiển.”

Nếu nói sâu xa và đầy đủ ý nghĩa hơn, thì ý của Zippo là có một vũ trụ khác bên trên của vũ trụ bên trên một vũ trụ khác.

Và còn trên cả những gì tôi có thể tưởng tượng, khi vừa mới dứt câu, lão Zippo gục xuống ngay tại chỗ. Cơ thể của lão giật nhẹ, những dòng số nhị phân chạy ngang trên bề mặt cơ thể.

Chúng đột ngột dừng lại.

Rồi lão biến mất.

Vậy là tôi đã hiểu những gì lão nói. Giống loài của tôi không thể nói ra điều đó vì Bruhlmao sẽ xóa sổ chúng tôi ngay tức khắc, và loài Bruhlmao cũng sẽ bị giống loài đang điều khiển xóa sổ nếu dám tiết lộ điều đó.

Máy chủ đã lần ra dấu vết của Zippo, lão già quái dị ở trong căn phòng trắng vô tận này và xóa sổ lão.

Một dòng dữ liệu không hơn.

Giống như tôi.

Tôi không biết lão vô tình hay cố ý, nhưng lão đã phạm phải sai lầm tối kị khi bị cai trị dưới tay kẻ khác.

Tầng lớp bị thống trị không được biết ai là kẻ đang cai trị mình.

Thật nực cười, tôi khẽ nhếch mép.

Hỡi kẻ khiến rối người múa rối, ta cũng đã biết quá nhiều rồi.

Nếu không hoàn toàn xóa sổ ta lúc này, thì ta sẽ thay mặt Zippo truy ra ngươi là ai.

Vậy nên, có giỏi thì xóa---

---

“Điểm ayxgbmn-102378121412 có dấu hiệu lạ.”

“Xóa đi.”

“Vâng, đã xóa.”

“Và lần sau thì cứ tự tiến hành, nếu để nó phát sinh lỗi thì sau này sẽ tốn thêm thời gian để sửa đấy.”

Bạn đang đọc Hành tinh giả lập sáng tác bởi Lonhga16

Truyện Hành tinh giả lập tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lonhga16
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.