Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phản quân bỏ chạy!

Tiểu thuyết gốc · 1369 chữ

Đào Khổng Từ đầu bị đè xuống dưới mặt đất, khó khăn nói.

“Ngươi đang làm gì đó tên điên này, mau thả ta ra. Thành chủ, ngài hãy làm chủ cho ta.”

Hà Vy chân mày hơi cau lại, tuy nhiên vẫn là cho Sử Thanh một cơ hội giải thích.

“Sử Thanh, anh đang làm gì vậy?”

Sử Thanh lúc này cũng chả quan tâm ai, hắn ấn mạnh Đào Khổng Từ xuống đất rồi thong dong nói.

“Hoặc là ngươi bảo người của ngươi mau đầu hàng, hoặc là ngay lúc này ta cho ngươi đóng hòm. Thế nào?”

Ầm!

Sử Thanh dậm chân vào tay của Đào Khổng Từ khiến cho hắn đau đớn vô cùng nhưng không thể nào phản kháng.

Cả kháng phòng nín bặt, lúc này Cao Cát Nham và Ngô Sĩ Đình kiềm không được nữa mới lao lên. Nhưng Khuông Việt thì khác, hắn lựa chọn tin Sử Thanh, bởi vì hắn nhận ra cái ánh mắt nghiêm túc của Sử Thanh bây giờ giống như lúc hắn đánh nhau với mấy tên sát thủ.

Bịch bịch!

Khuông Việt lao như bay tới dùng chân đá vào hai tay của hai vị võ tướng khiến họ ngay lập tức lùi lại phía sau.

“Khuông tướng quân, ngài đây là….”

Cao Cát Nham mặt đen lại nghiến răng nói.

“Ta tin anh Sử, trước khi mọi việc sáng tỏ thì hai người hãy bình tĩnh.”

Cung Thạch Khôi cũng chỉ đứng một bên vuốt vuốt bộ râu trầm ngâm gì đó.

Đào Khổng Từ vì quá đau đớn, mồm thì lại bị ghì chặt xuống mặt đất, muốn nói gì đó nhưng lại không nói được. Hắn ra hiệu đập tay dưới mặt đất nhưng Sử Thanh vẫn mặc kệ, vẫn là bị nếm thêm chút đau đớn.

Một lúc sau Sử Thanh mới buông lỏng tay một chút để cho Đào Khổng Từ nói.

Đào Khổng Từ thấy sự việc không ổn rồi, hắn không ngờ rằng Sử Thanh vậy mà nhận ra người của hắn đã bao vây xung quanh nơi này.

Đào Khổng Từ trước nay vốn chi phối quyền lực ở Vũ Thiên Thành. Không sớm thì muộn hắn sẽ thâu tóm được, nhưng bỗng nhiên cách đây 3 ngày, hắn nhận được tin tức rằng Thành Chủ, người được chọn sẽ đến đây tiếp quản Vũ Thiên Thành. Vậy nên nhận thấy quyền lực sắp mất hết hắn buộc phải tạo phản, đây là cơ hội dồn Cao Cát Nham, Ngô Sĩ Đình, và Cung Thạch Khôi chết một lượt.

Tưởng đâu mọi chuyện êm đẹp, không ngờ rằng tên khốn vừa tới đã ngủ kia, khi tỉnh dậy lại tóm đầu đè hắn nằm bẹp dưới mặt đất.

Nhưng…. Mọi việc vẫn nằm trong tầm kiểm soát.

Thuốc mê bắt đầu phát tán công dụng….

“Ha ha ha ha ha.” Đào Khổng Từ cười sản khoái.

Khuông Việt, Cung Thạch Khôi, Cao Cát Nham, Ngô Sĩ Đình bắt đầu vật vờ, đầu óc choáng ván.

“Mê Hồn Hương?” Cung Thạch Khôi liền nói.

“Đúng vậy, vì nó mà ta đã tiêu tốn hết một nửa gia sản. Sao? ngươi một đời uyên thâm y được, giờ cũng đành phải chết dưới lưỡi kiếm của ta thôi.”

Mê Hồn Hương, không màu, không mùi, không vị, dù là người trong nghề cũng rất khó phát hiện ra.

Lúc này đám binh lính bên ngoài nghe thấy giọng cười của Đào Khổng Từ liền chạy vô bao vây tất cả.

“Tên nhóc, không biết ngươi làm thế nào có thể phát hiện ra, nhưng một mình ngươi có thể đấu lại hơn 100 binh sĩ tinh anh hay sao?”

Giác quan của Sử Thanh rất nhạy bén, vừa xuyên không đến hắn đã phát giác được nguy hiểm, hắn nhắm mắt lại nhằm lắng nghe nhịp tim và hơi thở của từng người. Và Đào Khổng Từ là kẻ bất thường nhất. Đến khi Sử Thanh làm một phép thử tố cáo đơn giản thì lúc này đã có thế chắc chắn.

Sử Thanh mỉm cười, chế giễu nói.

“ Không thử sao mà biết. Nhưng trước đó, ta cho ngươi đóng hòm đã nhé.”

Đào Khổng Từ cắn chặt răng, phẫn nộ kèm với tuyệt vọng, tưởng chừng hắn biết sợ mà lui, nhưng không ngờ….

“Các ngươi mau bỏ vũ khí xuống, ta không muốn chết.” Đào Khổng Từ kêu gào thảm thiết.

Đám binh sĩ vẫn không buông, một tên chỉ huy trong số đó nói.

“Đào Khổng Từ, ông hết giá trị lợi dụng rồi. Sau khi tất cả các người chết hết, Ung Ca sẽ nắm quyền cai trị thành này.”

“Chà chà, xem ra ông cũng chỉ là con cờ của người khác thôi nhỉ.”

Nói xong, Sử Thanh nhanh chóng bắt lấy cơ hội tung một cước bất ngờ vào tên binh sĩ gần đó khiến cho hắn văng ra đằng sau, va phải bộ bàn ghế làm cho nó gãy rạp.

Cầm lên thanh kiếm của tên binh sĩ vừa nãy, Sử Thanh quơ một đường nhanh như chớp cứa cổ hai tên binh sĩ khác, chết ngay lập tức.

Hà Vy không uống trà, nên đầu óc vẫn còn tỉnh táo, nàng cũng tham chiến, nhanh chóng hạ hục một tên binh sĩ sau đó cướp vũ khí của hắn.

Sử Thanh, Hà Vy, hai người vậy mà một lúc song kiếm giết chết mấy mươi binh sĩ.

Vì diện tích căn phòng nhỏ, lại nhiều vật cản cho nên các binh sĩ không phát huy tối đa được lợi thế số đông của mình.

Linh hoạt, mạnh mẽ đã khiến cho đường kiếm sắt của Sử Thanh và Hà Vy trở nên vô cùng lợi hại.

Bang! Bang!

Ầm!

Máu tươi tung khắp căn phòng, vệt vào những đồ nội thất được làm bằng gỗ.

Sử Thanh lăn vòng trên bàn, sau đó tiện chân đá cái ghế về phía đám binh sĩ.

Cạch!

Tên chỉ huy chém đôi cái ghế sau đó lại xông lên.

Dẫm chân vào cột nhà, Sử Thanh cứ vậy mà như lao lên không trung, tiện tay quay vài vòng đường kiếm xoắn ốc, mấy binh sĩ phía dưới vậy mà không thể phản kháng.

Kiếm mẻ, Sử Thanh lại lấy thanh kiếm khác thay thế.

Vì Sử Thanh hầu như thu hút hết sự chú ý của đám binh sĩ cho nên Hà Vy cũng dễ thở hơn. Nhưng như vậy không đồng nghĩa rằng nàng yếu kém. So với võ tướng bình thường, kỹ năng của nàng vượt trội hơn hẳn.

Hơn 100 người cứ vậy mà chết hơn phân nửa. Tình thế vô cùng cấp bách, tên chỉ huy thấy không ổn, tình hình kéo dài thì ngay cả mạng của hắn cũng không giữ được nữa.

Rút!

Rút!

Tên chỉ huy la lớn lên, đám binh sĩ tháo chạy.

Nhưng… hắn đã lầm.

Sử Thanh đâu phải kẻ hiền lành gì, muốn đánh là đánh, muốn chạy là chạy sao? Chưa kể hắn còn đang nuôi một ý tưởng che dấu thân phận trà trộn vào Ung Nhiệt Trại nhằm phá huỷ từ bên trong nữa kia kìa.

Vậy nên, ngươi đã tính sai rồi.

Đám binh sĩ tháo chạy nhưng nào chạy lại Sử Thanh. Ngay sau khi từ “rút” vang lên thì sĩ khí chiến đấu của đám binh sĩ kia đã không còn nữa rồi. Đứng trước lưỡi kiếm của tên hung thần này, thật sự không có đường sống.

Phập! Soạt! Phập!

Từng người ngã xuống, Sử Thanh càng được đà tiến lên phía trước, cho đến khi tên chỉ huy quyết định liều mạng ngăn lại. Hắn hét lên trong tuyệt vọng.

“Mau về báo tin cho Ung Ca, ta sẽ cầm chân hắn. Quara….”

Bang! Bang!

Thành công kiềm chân Sử Thanh, các binh sĩ giả dạng kia đã chạy mất.

Phập!

Lưỡi kiếm xuyên bụng tên chỉ huy, cứa một đường lên trên sau đó rút ra. Máu của tên chỉ huy trào ra như suối, hắn hai tay nắm chặt lưỡi kiếm, sau đó quỵ xuống mà chết đi.

Bạn đang đọc Giả Sinh Giới sáng tác bởi Hitome
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hitome
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.