Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6 - Rời Khỏi Sơn Thôn

Phiên bản Dịch · 2534 chữ

Chương 06: Rời khỏi sơn thôn

Dịch: HiếuLee

Thời gian rất nhanh trôi qua, Thẩm Ninh ở trong thôn bên ngọn núi nhỏ này cũng được một tuần, dựa theo cách tính thời gian của thế giới này, mười ngày chính là một tuần, một năm tổng cộng có bốn mươi tuần.

Cái này cùng Thẩm Ninh suy đoán là tương đối giống nhau, thời gian một năm ở đây cùng trên Địa Cầu một năm thời gian không khác nhau lắm, chỉ bất quá bên này một ngày tương đương với Địa Cầu chín ngày, cho nên bốn mươi ngày ở đây chính là một năm.

Một tuần chính là ba tháng, cũng là một mùa so với kiếp trước .

Sinh hoạt ở nơi này trong một tuần, Thẩm Ninh rất nhanh đã học xong ngôn ngữ ở đây, giao tiếp cơ bản đã không thành vấn đề, đồng thời cũng học xong mấy cái chữ viết đơn giản.

Bên trong thôn này, cũng chỉ có vị trưởng thôn mà Thẩm Ninh sống nhờ nhà là có chút học hành, nhận biết mấy chữ, những người còn lại đều xem như mù chữ.

Thẩm Ninh học được mấy văn tự này cũng là toàn bộ kiến thức văn hóa của trưởng thôn.

Chữ viết thời này, nhìn phi thường cổ xưa, tựa hồ có chút tương tự với Hoa Hạ văn tự trên Địa Cầu kiếp trước.

Hắn ở chỗ này biết được rất nhiều tình huống, tiểu sơn thôn này vị trí xem như là chỗ phi thường hoang vắng, chung quanh hơn mười dặm đều không thấy bóng người, khoảng cách thôn gần nhất thị trấn là hơn mấy chục dặm, còn cần phải vượt qua một số ngọn núi.

Con trai của thôn trưởng vì đi toà tiểu trấn kia xông xáo thiên hạ, biệt tăm ít năm vẫn chưa từng trở về.

Đây là điều duy nhất có thể tìm hiểu, về phần hỏi đây là cái hành tinh nào? Đại lục nào? Vương triều nào? Năm nào tháng nào?

Thôn trưởng biểu thị, những cái đó đã nằm ngoài khả năng hiểu biết của hắn, mười tinh cầu, loại hình vương triều, hắn đều chưa từng nghe qua.

Lúc Thẩm Ninh hỏi hắn, hiện tại thời gian gần nhất một vị đại đế là ai, thôn trưởng cũng rất nghi ngờ hỏi: "Đại đế là cái gì?"

Chỉ bất quá, có một chút để Thẩm Ninh rất để ý chính là, khi hỏi ngọn núi lớn nơi xa kia tên gọi là gì, thôn trưởng rất rõ ràng nói cho hắn biết, nó gọi là Thái Sơn!

"Thái Sơn... Vì cái gì nơi này cũng có Thái Sơn? Nơi này cùng Thái Sơn ở Địa Cầu có liên hệ gì không?" Thẩm Ninh đứng trên một đống đất nhỏ, nhìn dãy núi phía xa cao vút trong mây, thầm nghĩ.

Thái Sơn, cái từ này mang cho hắn kích thích rất lớn, khó có thể tưởng tượng, hắn không khỏi nghĩ đến rất nhiều chuyện.

"Hay là ta đã đi tới thời cổ đại của Địa Cầu?" Trong đầu hắn bỗng nhiên tung ra ý nghĩ này.

Loại ý nghĩ này cũng không phải là không thực tế, Thẩm Ninh càng nghĩ càng thấy khả năng này rất lớn.

Hắn biết, Địa Cầu nhưng thật ra là một Cổ Địa Sinh Mệnh phi thường mênh mông, thậm chí so Bắc Đẩu còn mênh mông hơn, chỉ bất quá đại bộ phận sơn hà đều bị trận pháp phong ấn.

Thái Sơn, Côn Luân những này, đều là mênh mông vô biên, ngọn núi cắm vào tinh không !

Bởi vì Vũ Hóa Thần Triều đem Thành Tiên Đỉnh để vào trong Côn Luân, trên Địa Cầu linh khí bị chín mươi Cửu Long sơn cướp đi, bởi vậy linh khí suy yếu, đại đạo cao xa, tất cả người tu luyện đều rời đi, cho nên Địa Cầu ở vào một cái thời đại mạt pháp .

Nhưng mà, tại thời cổ đại xa xôi kia, tình huống lại có chỗ khác biệt.

Khi đó, trên Địa Cầu sơn hà một bộ phận phong ấn là giải khai, linh khí cũng cực kì tràn đầy, phát triển ra thịnh vượng tu luyện văn minh, có vô số cường giả hội tụ.

Mười cái mặt trời, hoàn toàn phù hợp như được miêu tả trong truyền thuyết và thần thoại, mà chữ viết cũng giống giáp cốt văn, càng nghĩ càng thấy rõ được điều gì đó.!

Thẩm Ninh híp mắt lại, trong lòng cuồn cuộn gọn sóng, khó mà bình tĩnh!

"Ta thực sự đã đi tới thời cổ đại của Địa Cầu sao? Tiếng chuông kia. . ."

"Tiểu ca ca, chúng ta đi móc trứng chim đi!"

Nơi xa, mấy cái hài tử nhỏ tuổi chạy tới, hào hứng hướng phía Thẩm Ninh nói.

Thẩm Ninh suy nghĩ bị cắt ngang, hắn cười khổ một tiếng, lắc đầu, không suy nghĩ những sự tình đáng ghét này nữa.

Trong khoảng thời gian này, hắn một bên học tập ngôn ngữ, một bên thỉnh thoảng tiến vào núi rừng, đánh được rất nhiều con mồi, đều đưa cho các thôn dân.

Bởi vậy, mấy ngày trôi qua, các thôn dân hầu như đều buông xuống lòng cảnh giác đối với hắn, mà trong thôn những tiểu thí hài, tất cả đều dính ở bên cạnh hắn.

Thẩm Ninh thành hài tử vương, bởi vì hắn tay không đanh nhau với hổ báo biểu hiện, những đứa nhỏ này là vô cùng sùng bái hắn.

Đứa nhỏ vừa kêu lên kia gọi là Nhị Đản, đại danh là cái gì Thẩm Ninh không rõ ràng, người trong thôn đều gọi nó như vậy.

Nó là một trong những đứa chuyên gia nghịch ngợm nhất, suốt ngày rủ Thẩm Ninh không phải đi móc trứng chim, chính là ôm lấy hổ tử.

Nhìn đám hài tử chạy đến trước mắt, Thẩm Ninh nở nụ cười, hắn cho Nhị Đản một bánh bao hấp, phóng khoáng nói: "Được, ta mang các ngươi đi móc trứng chim!"

Nghe xong lời này, một đám hài tử liền hưng phấn nhao nhao kêu lên.

Sau đó, đại quân liền trùng trùng điệp điệp hướng núi rừng đi vào.

Tại loại khu vực bên ngoài như này, cơ bản không có hung hãn dã thú, kỳ thật con Hổ răng kiếm trước đây Thẩm Ninh đánh chết, đều đã coi như là bá chủ một phương nhỏ!

Bởi vậy, Thẩm Ninh có thực lực, mang những đứa trẻ này tiến vào núi rừng, còn có tự tin có thể bảo đảm an toàn của bọn nó.

Kết quả, sau khi tiến vào sơn lâm, mọi người cũng không có thật đi móc trứng chim.

Đám nhỏ mặc dù nghịch ngợm, nhưng Thẩm Ninh lại không cần thiết cùng một chỗ chơi đùa đơn giản như vậy.

Nếu như là có chút gì kỳ lạ, hắn còn có thể có chút hứng thú mà tới.

Sau khi để nhóm hài tử bò trên tàng cây trốn tránh tốt, Thẩm Ninh liền xông vào lãnh địa của một con Hùng Hạt Tử.

Con gấu này là bá chủ lớn nhất ở khu vực này, người trong thôn bị hại nặng nề, lần này Thẩm Ninh liền dự định trừ bỏ con hung thú.

Sau khi hắn sau khi mới phát hiện, thực lực con Hùng Hạt Tử này không cạn, so với con Hổ răng kiếm còn kinh khủng hơn mấy phần.

Bộ lông của Hùng Hạt Tử sáng bóng nhưng lại rất dày, nắm đấm đánh vào là không bị tổn thương, lớp mỡ thật dày cho hiệu quả giảm xóc rất tốt, khiến cho nắm đấm của Thẩm Ninh vào nó bị giảm nhiều.

Tư xa, một đám hài tử nhìn tiểu ca ca chỉ lớn hơn vài tuổi so với mình tay không tấc sắt đối chiến cùng Hùng Hạt Tử, vẻ mặt tràn đầy tái nhợt, cũng không dám thở mạnh, mắt nhìn chằm chằm.

"Rống!"

Hùng Hạt Tử nổi giận gầm lên một tiếng, một đôi tay gấu đen sì đánh tới liên tiếp.

Dù cho là một gốc cây to mười người ôm hết, dính một chưởng này cũng phải bị đánh gãy.

Nhưng là Thẩm Ninh lại không hề sợ hãi, huy quyền trực tiếp nghênh kích đi lên.

Phải biết hắn nhưng là Nhân Tộc Thánh Thể, lấy nhục thân cường đại mà nổi danh, con Hùng Hạt Tử sức mạnh mặc dù cực lớn, nhưng đối với Thẩm Ninh mà nói, đơn giản là gãi ngứa.

Thẩm Ninh một quyền nghênh tiếp Hùng Hạt Tử, lập tức đem nó đánh lui, sau đó hắn cấp tốc tiến lên, lấy một cái tốc độ không thể tin được vây quanh Hùng Hạt Tử bên cạnh, hai tay bỗng nhiên ôm lấy đầu.

Sau một khắc, Hùng Hạt Tử liền bay lên, đụng phải núi đá ở xa.

"Ầm ầm!"

Sơn phong bị va sụp, cự thạch lăn lăn xuống, đem kia Hùng Hạt Tử chôn ở bên trong.

Chỉ là, con Hùng Hạt Tử này da dày thịt béo, nó đứng lên từ trong đám đá tảng, lông trên thân có chút run run, nhưng không thấy có chút bị thương nào.

"Oa, con Hùng Hạt Tử cũng quá lợi hại, tiểu ca ca có thể đánh thắng nó sao?" Nơi xa, Nhị Đản nằm sấp trên tàng cây hỏi, nó có chút lo lắng.

"Ha ha, ngươi cũng không phải chưa thấy qua sức mạnh biến thái của tiểu ca ca, con Hùng Hạt Tử này làm sao có thể là đối thủ của hắn?" Hài tử kia lớn hơn một tuổi so với Nhị Đản, tên là Cẩu Oa liếc xéo Nhị Đản, bất mãn nói.

Vừa dứt lời, liền nghe được nơi xa Thẩm Ninh khẽ quát một tiếng, bỗng nhiên vọt lên, thân thể trên không trung xoay tròn một cái, đùi phải như roi thép đập vào đầu Hùng Hạt Tử, sau đó con Hùng Hạt Tử liền bay ra ngoài.

"Rống!"

Hùng Hạt Tử rống lên một tiếng kinh khủng, hai mắt nó đỏ như máu, lông đen toàn thân từng chiếc dựng lên, một mùi tanh xông vào mũi.

Hùng Hạt Tử bạo nộ rồi, ầm ầm lao tới, hoàn toàn là kiểu không muốn sống, nhìn khí thế kia, quả thực là muốn phá nát những cản trở trước mặt.

Thẩm Ninh cũng không tránh lui, đứng tại chỗ trực tiếp nghênh tiếp con Hùng Hạt Tử đang lao tới, cùng đấu sức.

Vừa giao thủ một cái, Hùng Hạt Tử liền trực tiếp bị đánh bật, lần này Thẩm Ninh trực tiếp một cước đánh vào chỗ trái tim của nó, hai tay nắm lấy đầu gấu, con Hùng Hạt Tử không làm gì được chỉ rống lên giận dữ, Thẩm Ninh hét lớn một tiếng, hai tay dùng sức xoắn một phát, đầu của Hùng Hạt Tử trực tiếp bị đưt lìa.

Máu tươi dũng mãnh phun ra, Thẩm Ninh dùng một tay đè lại, sau đó gọi đám hài tử kia đến, phân phó nói: "Đều xếp thành hàng, đợi lát nữa tay ta buông ra các ngươi liền uống máu này, mỗi người trong lòng đếm nhẩm đến 10 là nghỉ, không cần uống nhiều!"

Những hài tử kia nhìn thấy trước mắt một màn hung tàn, nhưng cũng không sợ, ngược lại cười hì hì xếp thành hàng, dựa theo thứ tự bu lại.

Hiển nhiên, bọn hắn cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện này.

"Tiểu ca ca, sau khi chúng ta lớn lên có thể mạnh giống như ngươi được sao?" Thiết trụ vứa hút vừa hỏi.

Thẩm Ninh nghe vậy nhịn không được cười lên, nhiều ngày như vậy với nhau, hắn đã trở thành thần tượng của nhóm hài từ này, chúng đều tưởng tượng khi trưởng thành sẽ có sức mạnh lực bạt sơn hà như hắn.

"Có thể, chỉ cần các ngươi cố gắng rèn luyện, một ngày nào đó cũng có thể mạnh như vậy!" Thẩm Ninh sờ sờ đầu hắn nói.

Hắn nhìn máu của Hùng Hạt Tử tiến vào trong bụng đám trẻ, vui mừng nhẹ gật đầu.

Những ngày này, đám hài tử này đạt được không ít chỗ tốt, bọn hắn chính là lớn thân thể niên kỷ, chuyện này đối với bọn hắn về sau có lợi ích to lớn.

Về sau những hài tử này dù không đi lên con đường tu hành, cũng đủ sức để che chở an toàn cho cái thôn xóm nhỏ này, đây cũng là báo đáp của Thẩm Ninh!

Thẩm Ninh nâng lên thân thể Hùng Hạt Tử nặng mấy ngàn cân, một đám Tị Thế Oa đi theo phía sau, về tới trong sơn thôn.

Các thôn dân thấy cảnh này đã không cảm thấy kinh ngạc!

Hắn đem con gấu trong làng quăng ra, tự nhiên liền có một ít phụ nhân tiến lên xử lý.

Sau khi phân phát, Thẩm Ninh về tới trong tiểu viện của thôn trưởng, nhìn ông lão tuổi bát tuần vẫn còn tinh thần quắc thước, nói ra: "Thôn trưởng, ta phải đi!"

Ông lão nghe vậy khẽ giật mình, sau đó liền thở dài, đây là việc hắn sớm có dự liệu, một cái tiểu sơn thôn như này, tuyệt đối là không đủ để giữ chân Thẩm Ninh.

Mặc dù ở chung mấy ngày, nhưng ông não hay là đối Thẩm Ninh có chút luyến tiếc, dù sao từ trình độ nào đó tới nói, đứa bé này cũng là do hắn chăm sóc rồi dung nhập cuộc sống con người.

Vả lại con của hắn ra ngoài xông xáo, cũng không biết lập gia đình chưa, hắn không có cháu trai, thế là đem những tình cảm này quan tâm trên người Thẩm Ninh.

Tuy có tiếc nuối, hắn vẫn là không có giữ lại, hắn đưa ra tấm da hổ cùng hai cây răng kiếm của Thẩm Ninh lúc đến đây, nói ra: "Hài tử, đem cái này mang theo, đến trên trấn sẽ có hữu dụng!"

"Lão bá, thứ này vô dụng với ta, vẫn là lưu trong thôn đi, tương lai có thể đi trên trấn đổi ít đồ!" Thẩm Ninh từ chối nói.

Lão nhân nghe vậy lắc đầu nói ra: "Đây vốn chính là ngươi mang tới, trong làng không có lý do lưu lại, huống chi ngươi mang đến nhiều như vậy da thú, thịt hung thú, người trong thôn thiếu ngươi rất nhiều, ngươi vẫn là đem cái này da hổ cùng răng kiếm mang đi đi, ngươi đến trên trấn luôn luôn phải dùng đến tiền!"

Thẩm Ninh sau khi nghe cẩn thận, cũng không chối từ nữa, thế là hắn đem da hổ cùng răng kiếm sắp xếp gọn gàng, chờ đến buổi đêm, liền lặng lẽ rời đi tiểu sơn thôn, không làm kinh động những người khác, chỉ có ông lão biết hắn rời đi.

Bạn đang đọc Già Thiên Chi Vô Thượng Đạo Đồ của Tam Lừa Đại Phu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LạcLạcTàThiên
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.