Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dạo chợ đen

Phiên bản Dịch · 1022 chữ

Mặc Huyền thầm khinh bỉ, vốn định mở miệng trào phúng hai câu, lại phát hiện hình như không phù hợp với thiết lập lạnh lùng cao ngạo của mình, lập tức từ bỏ, nhìn Chu Khai Định một mình ngây ngô vui vẻ.

Thật lâu sau, Chu Khai Định bỏ trung phẩm pháp kiếm, đôi giày, linh thạch, đan dược, phù chú cùng ba túi trữ vật vào trong túi trữ vật bên hông mình, cất Hoả Long Tiên cùng các vật phẩm không dùng vào trong túi trữ vật khác.

"Mặc huynh, ta muốn bán đống vật phẩm này đổi sang linh thạch, thế nào?"

Chu Khai Định chỉ vào túi trữ vật kia mở miệng nói.

Mặc Huyền không có ý kiến gì, nếu không có thứ mình cần, vậy thì chuyện này cũng không liên quan gì tới mình, hắn lập tức lắc mình nhoáng lên một cái, hóa thành tiểu xà, bay vào trong tay áo Chu Khai Định, bắt đầu chợp mắt.

Chu Khai Định cảm thụ thương thế trên người đã khôi phục được phần nào, thu dọn đồ đạc, cũng không chậm trễ, lần nữa chạy ra ngoài núi.

Sau khi trời tối, mới miễn cưỡng ra khỏi Thiên Thủy sơn mạch, Chu Khai Định lấy ra bản đồ, tìm một phương hướng, dựa theo tốc độ của mình không nhanh không chậm chạy đi.

Bên ngoài Thiên Thủy sơn mạch, có rất nhiều chợ đen lớn nhỏ, đều là nơi giao dịch cho tu sĩ tiến vào Thiên Thủy sơn mạch.

Những thị trường chợ đen này chỉ bảo đảm trật tự cơ bản, về phần những thứ khác đều mặc kệ, cho nên cho dù là đồ vật giết người đoạt được, bán ở đây cũng không ai quản.

Ngôi sao trên bầu trời đêm thưa thớt, Chu Khai Định đi tới một sơn cốc, nội tâm thở phào nhẹ nhõm, lấy nón che ra, che đi khuôn mặt, lại ăn một viên Biến Thanh hoàn, lúc này mới thản nhiên đi vào sơn cốc.

Đừng trách vì sao Chu Khai Định lại cẩn thận như vậy, thị trường chợ đen chỉ có thể bảo đảm an toàn cho người trong chợ đen, ra khỏi chợ đen hoàn toàn dựa vào thủ đoạn cùng vận may của mình.

Tiến vào sơn cốc, không có tiếng người ồn ào như trong tưởng tượng, đại đa số mọi người nơi này đều che mặt, trầm mặc ít nói, lâu lâu sẽ có tiếng hỏi thăm, mua bán truyền đến, nhưng cũng cực kỳ ngắn gọn, làm cho người ta đoán không ra thân phận.

Trong sơn cốc có các quầy hàng, đan dược, phù chú, pháp khí, công pháp mọi thứ đều có, khá là đầy đủ.

Chu Khai Định tìm một quầy hàng thu mua pháp khí, để lộ ra trường tiêu rồi hỏi giá, cũng không nhiều lời, trực tiếp rời đi.

Cho đến khi hỏi mấy gian hàng, lúc này mới chọn được một gian hàng ra giá cao nhất, hắn lấy đống vật phẩm kia cộng thêm trường tiêu cùng với túi trữ vật mang đi bán, nhận được bốn mươi viên hạ phẩm linh thạch.

Tiền hàng thanh toán, Chu Khai Định yên lòng, bán ra bốn mươi khối linh thạch, thu được ba trăm tám mươi viên linh thạch, hơn nữa cộng với linh thạch vốn có của mình cũng tầm năm trăm linh thạch.

Chu Khai Định có chút phấn chấn, lại có chút khẩn trương, năm trăm viên linh thạch không thể nghi ngờ là một khoản tiền lớn, nếu bị người phát hiện, chỉ sợ sẽ rước hoạ vào thân.

Xử lý xong đồ vật trong tay, tinh thần Chu Khai Định thả lỏng xuống, cũng không vội rời đi, mà chậm rãi đi dạo chung quanh.

Tục ngữ nói tiền là gan của đàn ông, lời này quả không sai.

Lúc trước Chu Khai Định cũng từng đi tới chợ đen mấy lần, nhưng mà khi đó trên người cũng chỉ có hơn mười viên hạ phẩm linh thạch, không chỉ phải bảo đảm tài nguyên cần thiết để bản thân tu luyện, còn phải phụ trách chi tiêu trong nhà.

Cho nên khi hắn tới đây thường chỉ mua một ít vật cần gấp rồi nhanh chóng rời đi, không dám nhìn nhiều.

Nhưng lần này thì khác, trong túi có tiền, có thể thoải mái mua sắm, không cần lo lắng thu chi mất cân bằng.

Chu Khai Định đi tới quầy hàng bán đan dược, phát hiện chủ quán bán rất nhiều loại đan dược.

Nhất giai hạ phẩm Ngưng Khí Đan: Phần lớn là do tu sĩ Luyện khí kỳ hàng ngày tu luyện dùng, có thể thoáng gia tăng tốc độ luyện khí.

Nhất giai hạ phẩm Hồi Khí Đan: đan dược hồi phục pháp lực cần thiết cho tu sĩ Luyện Khí kỳ.

Nhất giai trung phẩm Tị Độc Đan: có thể giải được phần lớn độc Luyện Khí kỳ.

Nhất giai trung phẩm Thảo Hoàn Đan: đan dược chữa thương cho tu sĩ Luyện khí kỳ.

Nhất giai thượng phẩm Phá Vọng Đan: Bình thường là dùng cho tu sĩ Luyện khí trung hậu kỳ, có thể phá bỏ hư ảo trong lòng, tăng cường tâm cảnh, có thể giải quyết vấn đề tẩu hoả nhập ma mà tu sĩ Luyện khí đau đầu.

Nhất giai thượng phẩm Phá Chướng Đan: có thể gia tăng xác suất đột phá bình cảnh trong Luyện khí kỳ.

Nhìn thấy Phá Chướng Đan, Chu Khai Định giật mình một chút, thần sắc nghiêm túc hẳn lên, đây chính là thứ tốt, có Phá Chướng Đan, hắn cũng không cần bị kẹt ở bình cảnh khổ sở mài giũa pháp lực, không biết khi nào mới có thể đột phá.

Thế nhưng giá cả cũng đắt đến dọa người, chỉ có hai viên, nhưng giá niêm yết lại là ba mươi hạ phẩm linh thạch một viên, đây không phải là đồ mà tán tu bình thường có thể mua được.

Bạn đang đọc Gia Tộc Tu Tiên: Ta Làm Trấn Tộc Linh Thú (Bản Dịch) của Triều Bắc Hải
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yuri254
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 99

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.