Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoàng Tiểu Lại

Tiểu thuyết gốc · 1477 chữ

Giữa bãi đất trống nằm la liệt người , ai nấy đều giống nhau , bẩn , gầy .

Lúc này , giữa bầu trời đêm với ánh trăng mờ ảo có một đội kị sĩ mặc giáp trụ sáng loáng , ánh trăng chiếu lên phá lệ lấp lánh đẹp mắt , đội kị sĩ này gặp đám người nằm dưới đất cũng không hề có ý định giảm tốc độ mà vẫn phi thẳng vào .

Trên bãi đất đã có người nghe thấy tiếng vó ngựa , bãi đất loạn thành một đoàn đám người như những con bọ que chạy tán loạn , cố gắng chạy trốn.

Một cậu bé 11 tuổi cũng ở trong đó , hình thể gầy còm ốm yếu giữa đám người khó lòng mà chen ra được , cậu quay đầu nhìn về phía sau thấy đám kị binh đổi hướng , thậm chí còn bắt đầu giàn trận hình mũi tên !

Luống cuống và sợ hãi bao trùm toàn thân làm cậu đứng ngây ra , một tiếng hét chói tai vang lên bên tai cậu :

- Hoàng Tiểu Lại , nhìn cái lồng , mau chạy.

Tiếng hét chưa dứt một cánh tay đen nhẻm gầy trơ xương bắt lấy tay cậu lôi kéo cậu chạy .

Hoàng Tiểu Lại lúc này mới định thần lại hai tay điên cuồng gạt , túm , kéo đám người phía trước cắm đầu đào mệnh .

May mắn , đám kị binh không xông về phía cậu .

Dưới ánh trăng trắng bạc , từng đóa hoa máu nở rộ dưới những bộ giáp sáng loáng lấp lánh phá lệ đẹp mắt .

Hoàng Tiểu Lại ngồi bệt xuống đất thở dốc, há miệng mà đớp lấy không khí , bỗng nhiên cậu nhớ ra cái gì đó , nắm lấy tay người bên cạnh chạy tiếp .

Tiếng vó ngựa , tiếng la hét thất thanh vẫn vang bên tai , dường như còn kèm theo cả tiếng cười .

Đội kị binh vẫn chưa rời đi , khi xông vào giữa đám người họ lại đổi hướng , lại là một hồi sinh tử nữa bắt đầu .

...

Hoàng Tiểu Lại chạy đến mức ngã sấp xuống không đứng dậy được nữa mới thở dừng lại , chạy đến mức hai mắt mơ hồ , ngực buồn nôn .

Lại nhìn bên cạnh , một người thân hình gầy trơ xương , mặt đen thui , khá hơn hắn là có được cái áo .

Hoàng Tiểu Lại nhớ không nhầm thì đó là áo của hắn , sau khi biết người bạn mình là nữ hắn đã cho cô một chiếc , còn chiếc áo của cô trở thành băng quấn ngực .

Nói đến hắn làm sao biết bạn mình là nữ cũng là một việc li kì .

Ngọc Như thấy Hoàng Tiểu Lại nhìn mình thì cười nói :

- Cái áo đổi lần cứu mạng này đấy nhá , không phải cho không đâu .

- Không phải ngươi muốn một người mở đường cho ngươi chạy sao ? Mệt chết lão tử , Ngọc Như ngươi thật âm hiểm .

Dù cho là trong đêm tối cộng thêm mặt đều đen như than hắn cũng lờ mờ thấy mặt nàng cau lại hét chói tai :

- Gọi ta Dương ca , ngươi nói ai âm hiểm , tin ta cắt thịt ngươi ra ăn không ?

- Haha , còn thịt mà cắt đã tốt .

Giữa đồng cỏ hoang vu , hai đứa đều không dám nằm lại , đợi đội kị sĩ đi qua một hồi lâu mới dám trở về bãi đất trống .

Vừa lê thân xác mệt mỏi trở về Hoàng Tiểu Lại đã thấy có khá nhiều người đang xử lí mấy cái xác , nhìn cách xử lí mà hắn nôn khan ...

Chỉ thấy mọi người vây quanh những cái xác điên cuồng cắn xé , há miệng thật lớn , cắn thật mạnh , có người không chen vào cắn được còn liếm máu dưới đất , thậm chí còn cắn vào nhau .

Hoàng Tiểu Lại sợ đến run chân chỉ dám ngồi co ro ở một góc ngoài rìa khu đất trống , Ngọc Như còn sợ hơn , cả người nàng run ngư cầy sấy túm chặt lấy tay hắn.

Một đêm cứ như vậy liền qua đi , mặt trời vừa ló rạng Hoàng Tiểu Lại đã dậy , lay Ngọc Như dậy rồi hỏi :

- Hôm nay ngươi định đi săn với ta không ?

Ngọc Như đôi mắt mông lung hỏi lại :

- Ngày nào ngươi cũng đi săn , có săn được sao ?

Hoàng Tiểu Lại cười nói :

- Hôm nay sẽ săn được .

Ngọc Như chỉ bĩu môi cũng đứng dậy đi theo hắn vào trong rừng .

Hoàng Tiểu Lại vừa vào đến rừng đã chạy đến bờ suối nhặt bốn năm hòn sỏi to hơn hai nắm tay lại rồi ngồi đập chúng vào viên sỏi lớn .

Ngọc Như ở một bên kì quái nhìn , cũng đi tới bờ suối vớt nước uống cho đỡ đói .

Hoàng Tiểu Lại một bên đập đá một bên chửi , hắn có chút không hiểu , là do sức mình quá yếu hay do sỏi quá cứng ?

Cuối cùng , ông trờ không phụ lòng người sỏi đã vỡ , viền vết vỡ tạo thành hình lưỡi dao , cực kì hoàn hảo để làm dao đá .

Lại mất thêm một tiếng để mài con dao đá này mới hoàn thành .

Nói là dao đá còn không bằng nói là một cục đá có cạnh sắc .

Hắn lại dùng cục đá đó để chặt cây , những cành thẳng thì cố gắng vót cho nhọn , còn một cành cong khá dẻo thì làm thân cung .

Lại đi tước thật nhiều vỏ cây ném cho Ngọc Như bảo nàng ngồi bện chúng thành dây thừng nhỏ rồi hắn đi đánh lửa .

Quá trình đánh lửa cực kì gian nan , hắn mài đến hai tay phồng rộp mới may mắn lên lửa , mất toi 4 tiếng đồng hồ .

Có lửa rồi Hoàng Tiểu Lại hơ đầu mũi tên cho cháy đen rồi mài vào sỏi cho nhọn , lại buộc dây thừng vào thân cung rồi lắp một mũi tên nhắm thẳng thân cây trước mặt mà bắn .

Mũi tên bay mất dạng trong rừng , lệch cả chục mét so với thân cây ...

Không tiếp tục luyện bắn tên , hắn bắt đầu đi tìm con lười .

Tuy nói con lười di chuyển rất chậm chạp , dễ dàng bắt được nhưng ở thế giới này con lười không hề dễ bắt như thế , lông của chúng có thể dựng thẳng đứng lên khi gặp nguy hiểm , thò tay vào là thủng lỗ chỗ , lại có năng lực kháng nước kháng lửa , đúng là ông trời ưu đãi .

Đa số những nạn dân như hắn nghĩ săn con lười về ăn để giảm đi cơn đói hành hạ nhưng lại không thành , tuy con lười không di chuyển cũng không công kích nhưng gặp phải loại đá đập không chết thủy hỏa bất xâm thì làm gì được nhau ?

Hoàng Tiểu Lại cũng không tự tin lắm vào cây cung này , tuy nói đầu mũi tên sau khi hơ qua lửa rất nhọn nhưng chưa chắc đã xuyên qua được da của con lười .

Hoàng Tiểu Lại chỉ có thể thử , đã 2 ngày không ăn rồi , may mắn thân thể này nhịn đói rất tốt nếu không chắc giờ đã nằm lệt một chỗ .

Hoàng Tiểu Lại và Ngọc Như chia nhau ra đi song song cách nhau 20 mét trợn to mắt tìm lười , vừa tìm chính là 2 tiếng , cơn đói trong người ngày càng lên cao , tuy nói trong rừng lâm sản phong phú nhưng không ai dám ăn bậy , chỉ dám ăn cỏ dại mà người khác ăn mà thôi , nếu thấy loại nào mà chưa có người ăn qua sẽ không ai dám lại gần .

Có trời mới biết được cây đó có độc hay không , cây đó có phải linh dược hay không , hay vừa lại gần bị cái cây ăn mất thì bằng nhau .

Cơn đói như sóng thần ập tới , hết đợt này đến đợt khác làm Hoàng Tiểu Lại có chút chóng mặt , nhưng hắn vẫn cố mở to mắt ra nhìn xem trên cây có đám rêu nào hay không .

Cuối cùng , Hoàng Tiểu Lại cũng thấy được một con lười đang bám vào một cành cây cao hơn 10 mét , lập tức tinh thần cả người hắn phấn chấn như chơi đồ , một phát đã leo lên cây ...

Bạn đang đọc Giấc Mộng Của Phàm Nhân sáng tác bởi Giấcmộngcủaphàmn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Giấcmộngcủaphàmn
Thời gian
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.