Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Uy hiếp

Phiên bản Dịch · 2254 chữ

“Sao không thi triển yêu pháp? Yêu pháp cũng có giới hạn phải không?”

Khuôn mặt tuấn tú âm trầm của Lôi Nhiên đang ở cách đó không xa, mang theo nụ cười lãnh khốc nhìn Lâm Phong, chung quanh đao kiếm sáng loáng khiến nàng không dám khinh thường mà vọng động. Nhìn chung quanh rồi một vòng, đây là toàn bộ quân lính của Lôi Nhiên rồi, trong lòng nàng âm thầm thở dài một hơi. Tạo thành hỗn loạn lớn như vậy, Bắc Thần Thiên hẳn là đã cao chạy xa bay rồi, nam nhân kia luôn nắm bắt cơ hội rất nhanh, nếu không trốn thoát thì Lâm Phong cũng không thể trông cậy hắn có ngày đem đại quân tới cứu mình.

Mặc dù rơi vào trong tay Lôi Nhiên, Lâm Phong không hề có cảm giác lo lắng khẩn trương, thấy quân lính tứ phía đều tỏ vẻ như gặp phải đại địch, nàng bĩu môi khinh thường, cư nhiên đặt mông ngồi xuống…

Lôi Nhiên nhìn Lâm Phong bị bắt, nghiêm chỉnh đứng ở phía trước đang dương dương đắc ý, chờ nữ nhân đó bò lại đây cầu xin tha thứ, không ngờ ngay sau đó nhìn thấy một màn kinh người, tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài, nàng ta… Nàng ta đang làm gì? Cư nhiên nhàn nhã đặt mông ngồi xuống? Nàng lại còn đặt hai tay lên làm đầu gối nhanh chóng nằm trên mặt đất ngủ ngon rồi? Đây… Đây là thái độ của một tù binh sao?

Hừ lỗ mũi, Lâm Phong không sợ chết, nhàn nhã dưới mái hiên nhà người không cúi đầu, lại đổ thêm dầu vào lửa: “Này, cái người kia, họ Lôi, bao vây cô nãi nãi ta ở chỗ này, lại không thể giết, không thể thả, ngươi muốn làm gì? Sẽ không phải là muốn mời ta tới nhà ngươi ăn cơm chứ? Hảo ý của ngươi lòng ta nhận rồi, ta cũng rất tham lam, không hề khách khí, sẽ theo ngươi đi luôn, phiền ngươi bảo hộ vệ chuẩn bị xuất phát cho tốt đi? Cảm giác bị đao kiếm chỉ vào người thật sự không dễ chịu lắm.”

Nàng vừa nói vừa liếc mắt nhìn đao kiếm của các tử sĩ từ bốn phía chỉ vào nàng, huýt sáo một hơi rõ to.

Mọi người đều mở to hai mắt nhìn, miệng mở rộng đến nỗi có thể nhét cả một người vào.

Những người này vốn là tử sĩ lãnh khốc vô tình, vậy mà thiếu chút nữa là bị nữ nhân này hù dọa đến điên người rồi!

Những người này đều là tâm phúc của Lôi Nhiên, đương nhiên biết Phượng Phi trước kia vốn là người như thế nào, đây là Phượng Phi nhát gan, nhu nhược đến cam chịu sao? Mọi người máy máy mắt, nhìn lại nữ tử này – hai mắt nhìn trời không chớp cái nào, mở miệng là kêu cô nãi nãi, cuồng vọng không để ai vào trong mắt, không ai so bì được, nhất thời cảm giác thế gian này thật sự rất đáng sợ!

Một nữ tử ôn nhu tốt đẹp, ra ngoài thế giới một phen, cư nhiên đã biến thành thế này, thế giới bên ngoài thật sự là đáng sợ a~~!

Lôi Nhiên nhanh chóng phát hỏa, tiến vài bước đến trước mặt Lâm Phong, nhìn chằm chằm vào Lâm Phong trong ánh mắt hàn quang chợt hiện, tức giận hét lớn: “Lam Phượng! Ngươi đừng tưởng rằng bổn vương không dám làm gì ngươi!?”

“Dừng, nếu ngươi có dũng khí làm gì ta thì đã trực tiếp sai người cắt ta thành mười đồng tám khối rồi, còn ở đây hô to gọi nhỏ sao? Tiểu tử, chưa đủ lông đủ cánh đã muốn cùng cô nãi nãi chơi đùa? Ngươi còn quá non rồi, mau trở về tu dưỡng hai năm nữa đi!” Lâm Phong phất phất tay rất tùy tiện, mọi người chung quanh hít một hơi lãnh khí, thanh âm cuống quít không ngừng, thiếu chút nữa hít hết khí ở đỉnh núi này thành chân không.

Nữ nhân này điên rồi phải hay không?! Nàng cư nhiên… cư nhiên khiêu khích Thiên Thành Lôi Vương! Nàng không biết Lôi Vương là người lòng dạ độc ác sao?

“Ngươi muốn chết phải không? Bổn vương không cho ngươi chết! Bổn vương muốn ngươi chịu hết thống khổ, muốn sống không được, muốn chết không xong!” Trong mắt Lôi Nhiên hiện lên sự âm u, rút một cây đại đao từ bên cạnh ra, hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Phong, lập tức ánh mắt hắn bị tiểu cầu Lâm Phong đang tung hứng trên tay hấp dẫn…

“Yêu pháp! Đó là yêu pháp!”

Trong mắt binh lính mang theo kinh sợ vô cùng, không ít người bắt đầu thoái chí, thậm chí có tên nghĩ quay đầu bỏ chạy, Lôi Nhiên gầm lên một tiếng chặn lại: “Ai dám đào ngũ, bổn vương tru di cửu tộc!”

Một tiếng quát xuống, mọi người chung quanh giữ vững thân thể, trong mắt nhìn Lâm Phong tràn đầy sợ hãi.

Lâm Phong không hề để ý tới hắn rít gào, hỏa đạn trong tay không ngừng di chuyển, thản nhiên cười lạnh: “Lôi Vương, ngươi đã muốn ta muốn sống không được, muốn chết không xong, ta đây chi bằng giết sạch sẽ, chỉ là không biết hỏa đạn này mạnh bạo đến đâu, lấy khinh công của ngươi có thể thuận lợi thoát hiểm hay không đây? Mấy thủ hạ trung thành và tận tâm của ngươi sẽ còn lại bao nhiêu đây? Hắc hắc hắc hắc… Lôi Vương thân ái, ta biết ngươi can đảm hơn người, cũng không nên lui về phía sau như thế nha, nếu không, nói không chừng ta sẽ làm ra chuyện gì không lý trí đó! Cũng không cần tự khen võ công mình quá cao minh nha, ngươi cũng biết, võ công bổn vương cũng không kém, muốn tránh xa hỏa đạn này sao? Dù là Doãn Tình ở bên cạnh một chưởng phá vỡ tim mạch ta cũng không kịp ngăn cản ta, tốt lắm, mọi người cùng chết, một người cũng đừng mong chạy thoát!”

Một lời nói xong, chung quanh yên tĩnh hẳn, ai nấy đều cảm thấy bất an.

Chưa ai hoài nghi uy lực của tiểu cầu này, tiếng binh lính kêu thảm thiết bên tai vừa nãy vẫn như ngọn lửa đó như trời tức giận giáng xuống, trong nháy mắt đã cướp đi tánh mạng rất nhiều người, thậm chí ngay cả thân thể cũng bị nổ tung, thảm thiết cực điểm, trên chiến trường thi thể không ít, nhưng thi thể bị nổ thành tro bụi không nhiều lắm, vừa nghĩ đến việc xương nghiền thành tro, ai cũng không rét mà run.

Trong mắt Lôi Nhiên là sự kinh hãi, chợt phát hiện ra nguyên lai lúc trước nàng chọc giận hắn cũng là có mục đích cả: “Ngươi cố ý chọc giận ta, chính là muốn ta đi tới bên cạnh ngươi!”

“Ai nha, không hổ là Thiên Thành Lôi Vương, tại sao ngươi lại thông minh như vậy nha, ta bị ngươi phát hiện ra rồi!” Lâm Phong từ đáy lòng khen ngợi một câu, ngữ khí vô tội như muốn người sống tức chết: “Chỉ tại ngươi chậm chạp quá, không chịu lại đây nên bổn vương chỉ có thể dùng chút thủ đoạn, nếu không bổn vương làm sao có thể sử dụng ‘lợi thế’ này cùng ngươi nói chuyện đây?”

Trong tay Lâm Phong chính là một viên hỏa dược cuối cùng bên người, hắn không tới gần thì nàng tuyệt đối không có dũng khí uy hiếp Lôi Nhiên. Lôi Nhiên võ công rất cao, nếu ngay lúc đầu đã ném cho nổ tung lên thì nàng thật sự xong đời rồi, cho nên nàng chỉ có thể làm bộ bị bắt, sau đó dụ hắn tới bên người, mới đưa ra lợi thế trên tay mình.

Lôi Nhiên thiếu chút nữa là ngất xỉu, cư nhiên lại trở thành hắn có sai lầm rồi? Nếu biết nàng chơi trò này, hắn từ sớm đã chạy mất rồi, còn có thể ở đây để nàng tóm được nhược điểm sao?

“Ngươi đây là… Uy hiếp ta?” Hung hăng cắn răng, Lôi Nhiên nhìn chằm chằm Lâm Phong, nhưng lại thất bại phát hiện ra nữ nhân này thật sự không có một chút nào sợ hắn!

“Lôi Vương a Lôi Vương, tại sao có thể nói như vậy đây?” Lâm Phong lắc đầu, khinh bỉ nói: “Ngươi tìm bao nhiêu người như vậy, bài binh bố trận như thế, nói muốn mời Bắc Thần Ám Vương ta đi tới nhà ngươi làm khách, mời rượu, nhưng ta có đề nghị nho nhỏ chút, ta muốn ‘tâm bình khí hòa’ trò chuyện cùng ngươi, ngươi lại làm tổn thương trái tim ta như vậy, ‘hảo ý’ của ta nói thành uy hiếp? Ngươi không cảm thấy ngươi rất quá đáng sao?”

Cái gì? Làm khách, mời rượu? Hắn lúc nào nói thế, tại sao hắn không biết?

Nghe Lâm Phong nói lưu loát, Lôi Nhiên trợn mắt há hốc mồm.

Đây thật sự là Phượng Phi của hắn? Là Phượng Phi ôn nhu trước đây? Là Phượng Phi cái gì cũng vì hắn, vì hắn mà chết cũng can tâm tình nguyện? Nàng tại sao trở nên ăn nói bừa bãi, thành nữ nhân nói dối không chớp mắt thế này! Có lẽ hắn sẽ công bố ra ngoài là “mời khách ăn cơm” nhưng rõ ràng là nàng nói điêu, chính hắn cũng giống nàng thành điêu toa luôn rồi. Nhưng ngữ điệu nữ nhân này nói ra lại gần như là thật, nghe ra còn muốn bậc đãi ngộ của khách quý?

Này, lão Thiên tại sao không cho một đạo sấm sét lên đầu nữ nhân này đây?

Ánh mắt Lôi Nhiên nhìn Lâm Phong biến đổi khó lường, thật sự cảm giác được nữ nhân này không giống trước nữa.

“Vậy ngươi muốn thế nào? Ta nhắc nhở ngươi, nếu như muốn bổn vương thả ngươi, vậy trực tiếp không bàn nữa!” Lúc này Lôi Nhiên đã hiểu, Lâm Phong tuyệt không như trước kia cúi mình nhu thuận với hắn, nàng khôn khéo, cơ trí, xảo trá, tàn nhẫn, mặc dù có chút cuồng ngạo nhưng tuyệt đối không phải là kiêu ngạo không nói đạo lý, mà là không hề không tính kế dụ địch sa kế, tâm cơ thật là lợi hại!

Nguyên lai nàng thật sự là “Ám Vương”, thật sự có năng lực như vậy, mặc dù không biết cái gì đã làm đổi thay nàng, nhưng Lâm Phong lúc này, đích xác cùng hắn ngang hàng đối mặt.

“Ta biết, ta cũng chẳng mong ngươi thả ta ra, thả ta thì ngươi điều binh chẳng phải là thất bại thảm hại sao? Ta biết, ngươi coi trọng năng lực của ‘Ám’, uy lực hỏa dược, còn có địa vị của ‘Ám’ trong Bắc Thần, cho nên mới muốn bắt lấy ta. Rồi nghiêm hình tra khảo, hoặc uy hiếp, dụ dỗ nói ra bí mật. Nhưng ta có thể chính xác nói cho ngươi biết, hai biện pháp này đối với ta cũng không thể thực hiện được, nếu không ngươi hãy tay không mà quay về, ngay cả bổn vương dù yêu quý tánh mạng mình thế nào cũng biết đạo lý ép quá sẽ gãy!” Lâm Phong cầm tiểu cầu trong tay tung lên một chút, khóe môi lộ ra một tia cười: “Đã như vậy, chi bằng chúng ta đều lui một bước, ta làm khách theo ngươi về, ha ha, ngươi cũng không muốn coi bổn vương là một tù nhân mà đối đãi cứ, bổn vương cam đoan nếu như không ai đến gây sự với ta, nhất định ta sẽ an phận, nếu ngươi thực có bản lãnh tự khắc khiến ta cam tâm tình nguyện nói bí mật cho ngươi, ngươi xem thế nào?”

Nàng nói chuyện, câu chữ đâu và đấy, gương mặt mang theo ý cười nói, ánh mắt Lôi Nhiên càng phát ra sự kinh ngạc khó áp chế.

Tin tức trong lời nói của nàng kỳ thật có rất nhiều, đã phân tích lợi hại rõ ràng rồi! Lúc này hắn không thể tay không mà quay về, mà nàng cũng không có khả năng quy thuận, nói cho hắn bí mật hỏa dược, nếu như không thể cường ngạnh áp bức để rồi cuối cùng rơi vào thế cá chết lưới rách. Bên người là yêu pháp lợi hại đó, nếu nàng thật sự liều chết, kéo hắn xuống chết cùng, hắn tuyệt đối không trốn thoát!

Nghĩ tới nghĩ lui, Lôi Nhiên hoảng sợ phát hiện ra thật đúng là hắn chỉ có một con đường có thể đi.

“Được! Bổn vương đáp ứng ngươi!” Lôi Nhiên thật ra cũng rất quyết đoán, hắn có chút chán chường, nếu thua trong tay Bắc Thần Thiên còn chưa tính, hắn chưa từng nghĩ tới sẽ thua trong tay một nữ tử! Nữ nhân này lại là phi tử trước kia của hắn! Thật sự là… Phong thủy luân chuyển, hôm nay chuyển tới nữ nhân này rồi…

Bạn đang đọc Giấc Mộng Giang Sơn của Cương Quyết Mạnh/ Ưng Lâm Liên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.