Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 19: Oa, các người cũng thật-

Tiểu thuyết gốc · 1044 chữ

“Tránh ra.”

“Nguyệt ơi, con-“

“Tôi nói tránh ra!”

Tôi cố gắng vùng ra, cái đám này có vấn đề hết rồi à!

“Tránh ra.”

Một lực nào đó kéo mạnh tôi về phía đằng trước.

À, là tên kia.

“Cô bị ngốc à, không biết đánh lại sao?! Mà với cả sao họ vào được đây!?”

Cậu ta đẩy trán tôi, hằn học nói.

Tôi thở dài, đáp:

“Tôi căn bản không đánh được, phạm vào cố ý gây thương tích thì sao! Tôi đoán chắc họ lấy của anh trai tôi, anh tôi cũng có 1 cái để thỉnh thoảng đón mấy đứa trẻ con.”

Hạ Phong nhìn tôi, chẹp một cái.

Tôi biết mà, anh đang chán lắm chứ gì?=))

“Sẽ không phạm vào cố ý gây thương tích, là tự vệ chính đáng thôi. Giờ cô lên toà đúng không?”

Tôi vui vẻ đáp lời:

“Ừm, anh cũng thế à?”

Cậu ta gật gật, định kéo tôi đi.

“Này, cậu là ai?!”

Bác Chi nhào đến, tôi vòng ngay ra sau lưng người đang nắm chặt cổ tay mình.

“Chúng tôi là người nhà của con bé, cậu là gì với nó!”

“Cậu không có quyền đưa con bé đi!”

“Tôi là người yêu của em ấy, đủ chưa? Đi không muộn giờ đấy.”

Tôi chớp chớp mắt, im lặng để cậu ta kéo đi.

Từ, từ từ đã.

Khoan đã, là…

Máu chưa lên não, từ từ đã.

Là…

“Anh vừa nói cái gì?”

“Tôi bảo cô lấy túi đi rồi tôi với cô cùng đi.”

Cậu ta thản nhiên dựa lưng vào cổng, vừa dùng Pencil lướt iPad vừa nói.

Mẹ tôi từ trong chạy ra, mặt như kiểu chuẩn bị mắng tôi thì:

“Nguyệt- Ơ Phong đến chơi à con?”

Tôi thì chạy vụt vào trong nhà nên không nghe được mẹ tôi với cậu ta nói gì, nhưng khi ra thì mẹ tôi cứ cười tủm tỉm nhìn tôi.

“shí jiān shì ràng rén cù bù jí fáng dí dōng xī”

“qíng shí yǒu fēng yīn yǒu shí yǔ”

Một người hát, một người tiếp lời.

Kẻ Đánh Cắp Thời Gian, bài này Tỉnh Lung hát hay thật sự!

Tôi nghiêng đầu, hỏi người đang đi song song cạnh mình:

“Hạ Phong, anh hát được tiếng Trung à?”

Cậu ta tắt chuông iPad đi rồi cho vào trong balo:

“Ừ, ba năm cấp 3 tôi học lớp chuyên tiếng Trung.”

Tôi khá ngạc nhiên, vui vẻ đi theo:

“Hể? Hồi trước anh học trường gì thế?”

Hạ Phong nhàn nhạt đáp:

“Amsterdam. Cô là chuyên Nhật của Chu Văn An, nhỉ?”

“Sao anh biết-“

“Được rồi, đi đi không muộn giờ.”

Chúng tôi chia nhau ở ngã rẽ, tôi nhanh chóng tiến vào căn phòng đó.

“Luật sư Tô Mộc Nguyệt, bào chữa cho bị cáo Nguyễn Minh Phong.”

“Mời cô vào.”

Tôi tiến về phía bàn bào chữa, nhìn về phía thân chủ của mình.

Chưa đến giờ nhỉ…

Cũng không phải chưa nhận vụ nào liên quan đến người thân của mình, làm sao lần này lại căng thẳng như vậy…

Anh ta, có gì đó sai sai.

Linh cảm không lành lắm đây…

“Sau đây toà án sẽ phổ biến lại nội quy phiên toà trong phòng xử án.”

Thư ký đứng dậy, bắt đầu đọc nội quy.

“Một, khi vào phòng xử án, mọi người đều phải chấp nhận kiểm tra an ninh của lực lượng có trách nhiệm bảo vệ phiên toà, nghiêm cấm mang vũ khí, hung khí, chất cháy nổ, chất độc, chất phóng xạ, đồ vật cấm lưu hành,… Đề nghị mọi người trong phòng xử án đứng dậy.”

Tất cả mọi người đều đứng dậy, hội đồng xét xử bước vào.

Khoan đã, anh ta-

“Giữ anh ta lại!”

Tôi hét lên, anh ta đang giơ một khẩu súng lục lên đe doạ mọi người.

“Đề nghị anh hạ vũ khí xuống!”

Mấy đồng chí công an không dám manh động, anh ta hoàn toàn có thể bắn những người vô tội đến dự, có cả bố mẹ và anh trai cùng với chị dâu tôi nữa!

Tôi chậm rãi đứng dậy, bước đến gần anh ta.

Anh ta quay súng về phía tôi:

“Mày mà đến gần là tao bắn đấy!!!”

Tôi áp trán mình vào nóng súng, nhẹ nhàng nói:

“Anh có giỏi thì bắn đi?”

Rồi lại nói thầm:

“Tôi biết, anh sẽ không giết tôi đâu. Vì anh sẽ không giết người mình yêu.”

Tôi cười nhạt, nhìn về phía bố mẹ và anh chị dâu.

Bọn họ…sắp hoảng đến phát khóc rồi kìa.

Nên kết thúc rồi.

Nhưng không ngờ anh ta quay khẩu súng sang bắn một viên cảnh sát, khốn kiếp!

Tôi nhảy lên, đè anh ta xuống đất, các đồng chí công an khác nhanh chóng ập vào giúp tôi giữ anh ta lại.

Khốn nạn, tôi đã bảo mà!

Không tin tôi là các bạn dở rồi!

Clm cay thế nhỉ!

Khoan, khoan đã.

Viên đạn bị sượt qua-

Êu đau thật đấy=))

“Nhìn mặt cô như kiểu máu không lên não ấy, có sao không đấy?”

Cậu ta nhìn tôi đang chán chường đi bên cạnh, hỏi.

Bố mẹ với anh chị dâu thì cẩn thận đi đằng sau, tôi thì mặt nhìn chán thật sự.

“Dẹp, anh ta bị điên rồi hay sao ấy, nếu viên cảnh sát kia chết thì anh ta còn phạm vào tội giết người và chống đối người thi hành công vụ nữa aaaa!”

Tôi chỉ hận không đánh chết được anh ta, sao lại làm thế cơ chứ!

Cậu ta vừa cười khổ vừa xoa đầu tôi, hỏi:

“Vậy à? Tay cô có sao không?”

“Có, đang rất có sao luôn này!”

Tôi lườm lườm cánh tay trái của mình.

Anh ta bắn nhưng nửa viên đạn sượt qua tay tôi luôn, cay, cay đấy.

“Được rồi được rồi, thương quá. Trưa muốn ăn gì không, tôi mời cô.”

Cậu ta đút tay vào túi quần, thong thả nhìn.

Thảo luận một chút thì tôi quyết đi ăn ở Cơm Bao Cấp 1993s, thuộc shop 08 - sảnh S2.16 ở trong Ocean Park luôn, xong thì về thẳng nhà.

Bạn đang đọc Giấc Mộng Pháp Luật sáng tác bởi ayase_2537
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ayase_2537
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.