Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi không phải ta đẻ ra chứ?

Tiểu thuyết gốc · 2343 chữ

Ngày hôm sau, tin tức Tiểu Ngư - Tì nữ Nội vụ các lăng mạ Hoàng hậu đương triều, đánh cắp Phượng Tê trâm, tham vọng vịt ngỗng hóa phượng hoàng bị Hoàng thượng hạ chỉ chu di cửu tộc, chém đầu treo cổng chợ làm gương truyền khắp mọi ngõ ngách trong kinh thành, trong hoàng cung lại càng kinh động không kém. Hạ nhân trong cung khắp nơi truyền đến một tin đồn:

"Chọc ma chọc quỷ đừng chọc đến Hoàng hậu nương nương"

Từ khi Hoàng hậu Dương Thiên Lệ bị đày đến lãnh cung, không ít hạ nhân từng bị nàng ức hiếp mang thái độ cay nghiệt qua đó bụng trả thù nàng. Thế nhưng thù lại không trả được, không những thế lại rước họa vào thân. Tì nữ Thu Nhi mắng nàng ta một cái, hôm sau té giếng, rất may có thủ vệ qua đó rửa mặt mới cứu nàng bán sống bán chết ra. Tì nữ Thanh Trúc tát nàng ta một cái, hôm sau liền phát hiện ăn trộm bạc của ma ma tổng quản, bị đánh mười đại bản rồi nhốt vào phòng chứa củi đến bây giờ còn chưa có trở ra. Bảo thái giám lớn lối đem bát cơm bỏ thuốc cho nàng ta, liền 2 ngày nay chết dí trong nhà xí, quần lót nở hoa. Đặc biệt còn có hai tên thủ vệ nổi tà dâm, định đem hoa thơm dẫm nát dưới chân thì chưa chiếm được tiện nghi liền bị loạn côn đánh chết, hóa ra bọn hắn còn dám nổi tà dâm với Hoàng Quý Phi Hoàng thượng sủng ái, trên người hai bọn hắn còn tìm được tiết khố với áo yếm của Bùi Phi. Nói chung tất cả những ai không biết thân biết phận chọc vào Dương Hoàng hậu đều không có kết cục tốt, đặc biệt gần đây nhất đại hung đổ cả lên người nhà Tiểu Ngư. Bọn họ cho rằng Dương Hoàng hậu không còn độc ác hung bạo thì được lại ma quỷ che chở, bây giờ tuyệt đối không ai dám làm càn, diễu võ dương oai trước mặt Dương Hoàng hậu nữa, cho dù có căm hận đến mức độ nào cũng chỉ có thể dậm chân mà phát tiết, tìm Dương Hoàng hậu không khác gì tìm chết.

Đông Phương Kỳ ngồi trong thư phòng, trước mặt hắn ngổn ngang toàn là giấy tờ, nhưng hắn không buồn để liếc mắt qua nhìn một cái, mê man mân mê chiếc trâm hình phượng hoàng chín đuôi bằng vàng được gia công khéo léo đến mê hồn. Tay ngọc chậm rãi cẩn thận trơn mớn từng nén khắc một, mắt hắn đều là một mảng hỗn loạn. Bi thương? Thống hận? Cô độc? Đông Phương Kỳ mở miệng chua chát:

"Viễn thủy lai tòng lâu hạ lộ

Quá tận lưu ba

Vị đắc ngư trung tố

Nguyệt tế phong tiêm thùy liễu độ,

Mộng hồn trường tại phân khâm xứ"

Đây là một khúc bài " Điệp luyến hoa" của Án Kỷ Đạo (1050-1119)

Dịch thơ: Liêu xiêu nước chảy dưới lầu

Sóng trôi nào thấy dãi dầu tăm hơi

Gió trăng bên liễu chơi vơi

Vấn vương hồn mộng bên nơi dứt tình (Bản dịch của Tần Tử Anh)

Giọng của Đông Phường Kỳ trầm thấp, mang bẩy tầng bi ai. Mẫn Thái giám khom người đứng bên cạnh hắn, mắt lóe lên một tia kỳ dị nhưng rất nhanh nén xuống, không có ý tứ muốn nghị luận. Khúc thơ này....muốn bao nhiêu có bấy nhiêu bi thương, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu nuối tiếc.

"Dạ Tích!" Đông Phương Kỳ lên tiếng gọi, ngay lập tức có một bóng thiếu niên cao lớn nhanh nhẹn xuất hiện trước mặt hắn thi lễ

"Có thần!"

"Tỳ nữ kia .... có khai ra cái gì không?" Đông Phương Kỳ trầm ổn hỏi, tay vẫn mân mê không rời Phượng Tê trâm.

"Bẩm bệ hạ, nàng ta đến chết nhất quyết không thừa nhận, đinh ninh Dương Hoàng hậu tính kế nàng ta."

"Bao giờ thi hình?"

" Bẩm bệ hạ, giờ ngọ ngày mai" Gật gật đầu, hắn vẫn chưa lộ ra bất cứ biểu cảm nào đặc biệt, chung quy lại chỉ có hắn mới rõ trong lòng hắn đang như như sóng bão thét gào, đè nén thấp lại chung thủy một bộ dang trầm mặc, hắn thở dài một hơi "Sáng ngày mai theo trẫm đi gặp tỳ nữ đó, trẫm muốn tận mắt xem vịt ngỗng muốn hóa phượng hoàng đến cùng có bộ dáng gì. Ngươi lui đi"

"Vâng thưa bệ hạ, thần xin cáo lui." Dạ Tích thối lui, nhanh như lúc hắn xuất hiện. Thư phòng không có ai lên tiếng liền lần nữa rơi vào im lặng. Đông Phương Kỳ dựa vào ghế, hai mắt nhắm nghiền lại dưỡng thần, Mẫn thái giám đứng cạnh định há miệng nói gì đó, nhưng lại thấy không thích hợp lắm đành lại phải nuốt vào. Bỗng người trên ghế đột ngột mở mắt, đồng tử đen sâu thăm thẳm không thấy đáy bất chợt lóe lên một tia tinh quang. Quay đầu nhìn tên hèn mọn đang đứng bên cạnh, hắn nhẹ giọng mở miệng:

"Mẫn Thái giám, chuyện trẫm đã lệnh....ngươi làm đến đâu rồi?"

" Bẩm Hoàng thượng, nô tài đã chuẩn bị xong, chỉ cần đợi lệnh Hoàng thượng sẽ lập tức tiến hành"

"Vậy trẫm ân chuẩn, ngươi tiến hành đi" Đông Phương Kỳ nhàn nhạt phất tay

" Nô tài tuân lệnh, lập tức tiến hành!" Mẫn Thái giám cúi gập người xuống, liền õng ẹo rời đi. Đông Phương Kỳ cũng không nói gì thêm nữa, chỉ lặng lẽ nhìn theo dáng người to lùn của Mẫn Thái giám, đến khi bóng dáng hắn khuất hẳn mới lệnh cho hạ nhân lui hết ra ngoài, nói hắn muốn ở một mình. Chắc mất bao lâu Thư phòng chỉ còn lại duy nhất một mình hắn.

"Ra đây!" Lạnh giọng ra lệnh, mang theo cỗ lãnh khí, xem ra hắn không đè nén hết được, chỉ hận không có chỗ phát tiết.

"Chủ tử!" Ám vệ lắc mình xuất hiện, trong lòng hắn đổ một tầng mồ hôi lạnh. Chuyện đó.....vốn đã êm đềm biển lặng rồi sao, sao chỉ trong một ngày mà đã phong ba hùng khởi, ngay cả hắn còn chưa kịp ngáp một cái, chủ tử sẽ không một phen quật thêm ba tấc nữa chứ..? "Dạ Âm, ngươi nói xem" Tay hắn lại tiếp tục trơn mớn chiếc trâm cài đầu, ánh mắt đều là lưu luyến không rời.

"Thuộc hạ bất tài, thỉnh chủ tử trách phạt!"

"Không nhìn ra được sao?" Đông Phương Kỳ gằn giọng, sát khí liền lộ ra tràn ngập mùi tử vong, Dạ Âm cuống quít quỳ xuống khẩn trương "Thuộc hạ chỉ nhìn thấy nha đầu kia vung tay lên cái trâm liền từ tay áo nàng ta bay ra. Thuộc hạ không rõ có phải hay không Dương Thiên Lệ động tay động chân"

"Dương Thiên Lệ tuyệt đối không nắm Phượng Tê trâm trong tay!"Ngày nàng ta đăng cơ, Phượng Tê trâm hắn ban cho Dương Thiên Lệ là giả, chỉ cần không cầm vào tuyệt đối sẽ không nhận ra, cho dù nàng có sắp đặt đi chăng nữa vẫn chỉ có thể là đồ giả, nhưng cái này ...lại là thật. Phượng Tê trâm, vốn đã mất tích ba năm về trước, vốn hương tiêu ngọc vẫn cùng nàng. Hắn nhìn Phượng Tê trâm trong tay, càng ngắm càng trở nên ngây ngốc.

Thiên hạ chỉ có nàng mới xứng đáng có được nó, mà cũng chỉ có nó mới có thể làm tôn lên vẻ đẹp thuần khiết của của nàng.

Hạp Nhi....

Sau bao năm, nàng định dày vò ta đến mức nào?

"Chủ tử?" Dạ Âm lo lắng nhìn Đông Phương Kỳ bộ dáng thống khổ, không thích hợp mở lời đánh gẫy lời nói của chủ tử, một màn ba năm về trước hắn ấn tượng không thể nào quên, cho dù dù với ám vệ quen mới sinh tử và mùi máu tanh như hắn vẫn cảm thấy run sợ, thực sự quá đỗi khủng khiếp. "Thuộc hạ nguyện lĩnh phạt!"

" Đi đi! Báo Dạ U thay ngươi tục theo dõi Dương Thiên Lệ. Còn nữa, mật báo Dạ Yên, Dạ Tuân để ý mọi động tĩnh của Dương Khánh và Triệu Thái Anh, báo cáo lại chi tiết đầy đủ. Mặt khác cho người quan sát lão Phụng Quốc công Dương Tiêu Dận, chú ý thật cẩn thận"

"Thuộc hạ tuân lệnh!"

Đông Phương Khánh híp mắt ra lệnh, bách niên gia tộc Dương gia (gia tộc trăm năm), sừng sững như cây đại thụ, sét đánh cũng không đổ. Tổ tiên là công thần khai quốc, tiền triều từng trao hai chữ "vương" hiệu "Định Quốc", đất phía bắc rộng 5 phần đến 4 phần, phía nam 3 phần đến 1 phần đều là của Dương gia, tài lực nhiều đếm không xuể, quan trong triều họ Dương phân nửa, hơn nữa thế lực ủng hộ Dương gia không ít. Nếu không phải Định Quốc Vương Dương Diệp Hữu thất trận trong trận chiến ba năm trước, e rằng Đông Phương Kỳ long ỷ này ngồi không vững. Ba năm, liệu đã đủ cho Dương gia Đông Sơn tái khởi?

Đông Phương Kỳ cắn răng giận dữ, Dương Thiên Lệ .....hiện tại chưa thể động đến nàng ta được. E rằng tin tức sẽ nhanh truyền đến tai Dương Khánh, xem ra vận khí Dương Thiên Lệ còn tốt lắm, ngôi vị Hoàng hậu e rằng vẫn còn nằm trong tay nàng ta dài dài. Hừ, trâm muốn xem ngươi còn giấu đuôi hồ ly được bao lâu.

Tiểu ngẩn ngơ đang ngồi thảnh thơi hít khí trời trên lan can, trên tay lật đi lật lại một cuốn sách một cách nhàm chán. Đây là quyển sách duy nhất nàng tìm thấy được ở chỗ Thục Phi muội muội - "Nữ tắc" , quyển sách mỏng dính chả biết nói gì về quy tắc làm nữ nhi ở thời đại này. Chả hiểu sao nàng lại đem nó về chứ, thôi tốt nhất đem đi đốt làm mồi cho củi còn hơn, thật phí phạm thời gian của nàng. Cầm lấy một khối điểm tâm cho vào mồm nhai ngon lành, thực ngọt, giống mùi bị bánh gừng rang cháy cạnh, nhưng lại rất thanh thanh mát mát như trái lê chín căng mọng. Mấy ngày rồi không có ai đến đây "chơi" với nàng, cả cơm cũng không ai mang qua, thật phiền muội a. Lại một miếng điểm tâm trong miệng, vứt quyển "Nữ Tắc" qua một bên, xem ra Thục Phi muội muội đúng kiểu mỹ nhân ngực to não nhỏ a, ngoài quyển sách này ra trong tẩm cung nào không có bất cứ đồ vật nào liên quan đến bồi dưỡng trí tuệ, chỉ toàn cẩm y bạch ngọc, nữ trang mỹ phẩm nhiều tựa nước biển đông tát mãi không cạn, chỉ có cuốn "Nữ tắc" vứt góc xó. Tiểu ngẩn ngơ trầm ngâm một khắc, nàng cần một cuốn sách lịch sử về thời đại này, nếu gia thế nàng khiến Hoàng thượng phải kiêng kị, chắc chắn sẽ được viết đến, đây là cách duy nhất để nàng tìm hiểu thân thế mình, chẳng lẽ đi thư phòng? Tiểu ngẩn ngơ ngay lập tức gạt bỏ suy nghĩ đấy. Quá nguy hiểm! Xung quanh Hoàng thượng mỹ nam toàn cao thủ ẩn thân, hơn nữa chính bản thân Hoàng thượng mỹ nam kia thâm tàng bất lộ, tuy hắn ẩn giấu hơi thở nhưng Tiểu ngân ngơ đặc biệt mẫn cảm ngay lập tức có thể nhận ra, hắn tuyệt đối không đơn giản. Chỉ có thể chấp nhận ngồi chờ thời cơ thôi, tiểu ngân ngơ chắc chắn nàng sẽ không ở cái lãnh cung này mãi.

Bỗng tiếng mở cổng kêu kẹt một tiếng ghê rợn, Tiểu ngẩn ngơ theo hướng cửa phóng tầm mắt đến. Lại có người muốn chơi đùa sao? Tiểu ngẩn ngơ hí hí mắt làm điệu bộ hồ ly cười giảo hoạt, thực buồn bực tới chết rồi, mau tới mau tới a.

"A!"

Một thân ảnh nhỏ bé gầy gò bị ném vào trong, xong thị vệ bên ngoài hừ lạnh hung hăng đóng cửa lại. Tiểu thân ảnh kêu lên một tiếng non nớt đau đớn làm Tiểu ngẩn ngơ kinh ngạc. Một đứa bé? Sao lại là một đứa bé? Tiểu ngẩn ngơ tò mò từ lan can nhảy xuống, từ từ tiến lại quan sát đứa bé kia, một bộ dạng lôi thôi, đầu tóc rối loạn, quần áo nhăn nheo nhem nhuốc, cơ thể gày còm phải nói là da bọc xương, trên mu bàn tay còn hằn vết roi đỏ ửng, rõ ràng đứa bé chỉ 3-4 tuổi, rốt cuộc đã phải ăn bao nhiêu trái đắng? Tiểu ngẩn ngơ như có ai đó đang bóp chặt lấy tim nàng, nàng bất giác nhớ lại hình ảnh một đứa bé phải bới rác ăn để sống qua ngày, tim như càng bị bóp chặt hơn.

"Mẫu....mẫu hậu!!" Đứa bé nhìn thấy nàng chợt mở to mắt ra sợ hãi kinh hô, bất chấp cơ thể đang đau đớn vội vàng thu mình, làm tư thế quỳ xuống, ra sức van lạy "Con sai rồi...con sai rồi..đừng đánh con.....van lạy người đừng đánh con... Con lỡ lời, con sẽ không gọi người là mẫu hậu nữa đâu...van lạy người đứng đánh con...."

Đùng!!!

Bỗng nhiên có tiếng sấm vang lên, Tiểu ngẩn ngơ chợt ngẩn người ra. Mẫu hậu? Nàng có con sao? Đứa trẻ này là nhi tử của nàng?

"Dừng! Từ từ đã! Ngươi không phải ta đẻ ra chứ?"


Bạn đang đọc Giản Dao sáng tác bởi Lism2307
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lism2307
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.