Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bệnh nghề nghiệp tái phát.

Tiểu thuyết gốc · 1024 chữ

Tiểu ngân ngơ vui vẻ bước theo hai tên hộ vệ phía trước, mắt phượng thích thú đảo liên tục, không ngừng trầm trồ xuýt xoa kiến trúc thượng cổ. Đây là Hoàng cung a, có chết nàng cũng không thể ngờ được chính mình được tận mắt chứng kiến tầng tầng kiến trúc phong kiến. Hoa viên nối tiếp hoa viên, hoa tươi bát ngát nở rộ, tiểu ngẩn ngơ ngoác miệng cười đến tận mang tai a, hoa hiếm ở đây không hề ít nga. Liếc mắt qua một cái thôi cũng có thể nhận ra, hoa mỏ vẹt, phong lan tím vàng, thậm trí có cả hoa lan ma. Những loài hoa này ở thời hiện đại hiếm đến độ sắp tuyệt chủng, không ngờ ở đây lại có thể trồng nhiều đến như thế, lại sinh trưởng vô cùng tươi tốt. Tiểu ngẩn ngơ âm thầm tán thưởng, kĩ thuật trồng hoa của đám người cổ này thật không tồi, hoa lan ma - Không thể tự quang hợp, sống nhờ vào nấm kí sinh, khó trồng vô cùng mà mấy người này lại có thể trồng ra, thực không thể xem thường. Xem nào, mỗi cành của những loài này bán phải đến 5000 đô, nhiều như vậy.... Nàng nuốt nước miếng, trong ánh mắt đều là kim ngân. Bỗng sực nhớ ra, lại vội lắc đầu. Ài, bệnh nghề nghiệp lại tái phát, nên phải nhớ bản thân đã xuyên qua. Đây là cổ đại a, hoa cho dù hiếm ở tương lai nhưng thời đại này chính là dư thừa.

Tiểu ngẩn ngơ nuối tiếc thở dài, nhưng chợt lại nảy ra một ý tứ. Nơi này chính là Hoàng cung! Mà hoàng cung là địa phương gì? Chính là nơi vàng bạc châu báu giàu có nhất hành tinh! Mắt phượng lại lóe lên tia kim tiền lần nữa. Biểu cảm của tiểu ngẩn ngơ đa dạng vô cùng, làm hai tên hộ về đi phía trước hừ lạnh, Hoàng hậu Dương Thiên Lệ như nào ai lại không biết, bị biếm xuống lãnh cung thật khiến người đời hả lòng hả dạ. Nhưng tại sao nàng ta lại không có nửa điểm chật vật bộ dáng hay ủy khuất khóc lóc mà lại giống như ngao du sơn thủy, tận hưởng thái bình ? Hai tên hộ vệ tức giận lén lén quay đầu nhìn cái người là Hoàng hậu kia thích thú tận hưởng cảnh đẹp hoàng cung, lại lén liếc nhìn nhau đầy giảo hoạt. Nửa ngày trôi qua, mặt trời đã dần ngả về hướng tây. Vẫn có ba bóng người bước trong hoa viên. Hai tên hộ vệ mặt đã đỏ bừng, mồ hôi vã ra như tắm, rõ ràng là đi bộ quá nhiều. Nhưng mà nữ nhân đằng sau vẫn hoàn hảo, hai tay vẫn chắp sau lưng tiêu sái bước, vẫn điệu bộ thưởng thức mĩ cảnh. Hai tên lính hộ vệ phẫn uất đến độ sắp nghẹn, rõ ràng nàng ta là nữ tử trói gà không chặt, sao có thể..?

"Nơi này thực rộng a" Giọng nói thanh thúy nhẹ nhàng vang lên sau lưng hai tên hộ vệ. Làm bọn hắn cảm thấy mùi vị ngái ngái dâng lên trong cổ họng. Bọn hắn cố tình đi lòng vòng, chính là để nàng ta chịu cực. Đi đến mức độ nam tử lực lưỡng như bọn hắn còn không cất bước nổi, còn nàng ta lại nhẹ nhàng như không. Nén cục tức trong lòng, một tên hộ vệ quay xuống, hơi gằn giọng nói "Nương nương nhẫn lại, sắp tới rồi" Mẹ nó, nhịn! Nàng ta còn tại vị ngày nào, hắn tuyệt đối không dám lỗ mãng ngày đấy, dù sao nơi này chính là Hoàng cung, động đến hoàng thất kết cục sẽ không tốt, hắn nào dám làm càn.

"Ân, các ngươi vất vả" Tiểu ngẩn ngơ chân thành gật đầu một cái, nơi này quả nhiên rộng, nhìn hai đại nam tử đi đằng trước mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt đỏ như mông khỉ, tóc tai rối loạn làm nàng có chút thương tâm. Tất nhiên, nàng không hề nhận ra chính mình đang bị người ta tính kế, chỉ vui vẻ tận hưởng mĩ cảnh hoàng cung, đi qua không biết hết bao nhiêu tẩm cung, thánh điện, theo thói quen ghi tạc vào lòng thành tấm bản đồ. Hai tên hộ vệ cũng không ngờ vì nhất thời hồ đồ đã âm thầm tiếp tay cho giặc. Nghe nàng nói vậy, trực tiếp làm tên hộ vệ nội thương suýt thổ huyết, cái này chả khác nào nàng ta phỉ nhổ bọn hắn là tự làm tự chịu. Nghẹn uất không có chỗ phát tác, chỉ sở nếu nàng ta nói thêm câu nữa, liệu có tức chết bọn hắn không?

Thế nào là giết người không thấy máu?

Tiểu ngẩn ngơ đương nhiên không biết.

An nhàn thường thức xung quanh, mảy may không hề để ý đến hai tên hộ vệ mặt bây giờ đã đỏ hơn đít khỉ, vẫn bộ dáng ung dung hay tay để sau lưng nhàn nhã bước đi. Cầu son bắc qua suối giả thập phần nên thơ, nước hồ trong vắt soi thấy đáy, từng đàn cá rồng cao quý uyển chuyển uốn lượn. Tiểu ngẩn ngơ ngáp một cái, nàng thật muốn ngủ rồi, nhìn về phía trước xuất hiện một bóng hồng phấn thân ảnh, diêm dúa lả lướt, liên hoa được thêu sinh động. Đuôi váy kéo lê đằng sau vô cùng duyên dáng. Đi theo sau là hai hàng cung nữ hơi khom người hộ tống. Tiểu ngẩn ngơ híp mắt, trông rất quyền lực nha. Hồng phấn thân ảnh cách còn mấy bước, hai tên hộ vệ đằng trước nàng vội vàng quỳ xuống hành lễ:

"Tham kiến Thục phi!"

Thục phi Hoa Mị nhẹ nhàng gật đầu một cái "Miễn lễ" Rồi hướng tiểu ngẩn ngơ đằng sau giọng đầy nũng dịu ngọt ngào "Hoàng hậu tỉ tỉ!"

Tiểu ngẩn ngơ nổi da gà.

Bạn đang đọc Giản Dao sáng tác bởi Lism2307
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lism2307
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.