Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lãnh cung cũng không tệ

Tiểu thuyết gốc · 992 chữ

Tiểu ngẩn ngơ rời khỏi chỗ đó thầm đặt tay lên ngực thở nhẹ một hơn. Nàng căn bản đã quên mất mình đã xuyên qua, cư xử như vậy có phải hay không đã thất thố. Không khỏi lắc đầu một phen, nhìn theo nhiều khía cạnh khác nhau thì vẫn nhìn ra bản thân tiểu ngẩn ngơ hoàn toàn vô ưu, vô cùng nhanh chóng thích nghi hoàn cảnh mà không có lấy một tia phức tạp, cũng không sầu não hay hoảng sợ, thập phần tự tin nàng có thể sống tốt. Chả là khi nãy nàng đã quá vô tư rồi. Đi thêm tầm khoảng một khắc, lãnh cung đã tới. Quả nhiên u tối lạnh lẽo, cô độc nằm trong một góc nào đó trong cung. Xung quanh hai bên cây cối héo úa, cỏ dại mọc tùm lum, dây leo kín hai bên tường. Bên trong thì ẩm mốc, bốc mùi hôi thối của xác động vật nhỏ và côn trùng, mạng nhện thì giăng chi chít. Thoang thoảng trong không khí còn có một nỗi sợ không tên, là nữ tử chỉ e rằng đã run rẩy sợ hãi rồi. Tên hộ vệ đắc ý quan sát nhìn hoàng hậu, mong nhìn ra được chút biểu cảm chua chát từ nàng. Thế nhưng hắn lại lần nữa thất vọng, Dương Thiên Lệ một tia bất mãn cũng không thấy có, chỉ quan sát ngó nghiêng xung quanh, thậm trí còn hiện lên vài phần hứng thú. Hắn hơi giật mình, xem ra đúng là hỏng đầu thật. "Hoàng hậu, mời!" Giọng điệu lạnh băng, thậm trí còn mang thêm vài phần bỡn cợt, tiểu ngẩn ngơ nhè nhẹ gật đầu, dường như không thèm để ý, còn nói " đa tạ " .

Hai tên hộ vệ vẻ mặt tối thui, không thu hoạch được gì ngoài phẫn nộ mà rời đi. Xét cho cùng bọn hắn là đại nam tử, sẽ không muốn cùng người hỏng đầu so đo. Tiểu ngẩn ngơ bước vào nội viện, ngay lập tức cửa sau lưng nàng thô bạo đóng rầm lại, rõ ràng những tên lính canh bên ngoài cố ý, đây không phải đang lăng nhục nàng sao? Tiểu ngẩn ngơ không thèm để tâm, chỉ cần không phạm đến nàng, nàng đến nhướn mày cũng lười. Nhưng mà nàng cũng không phải quả hồng mềm nga. Tiểu ngẩn ngơ bắt đầu xem xét đánh giá xung quanh, gật đầu hài lòng. Ân! Không tệ lắm. Xem ra đây từng là một hậu viện của phi tần, nói nhỏ không nhỏ, lớn không lớn. Thậm trí còn được ưu ái một khoảng sân ngang dọc ngang chưa đến mười bước chân, chừa ra khoảng trời nho nhỏ, vây kín bởi tường gạch dây dại leo kín mít, bên ngoài là mấy tên lính canh nghiêm chỉnh canh giữ. Ở giữa là một ao giả nho nhỏ cùng hòn non bộ, chắc đã mấy chục năm không ai chăm lo, hòn non bộ rêu xanh bám đầy, nước trong ao đục ngầu, còn nổi lên mặt nước những thứ nhày nhụa không rõ hình thù, mùi khó ngửi nồng nặc bao trùm quanh đây. Hành lang hình chữ phương (匚), cột son đã tróc sơn, mạng nhện giăng kín mít, tiểu ngẩn ngơ chậm rãi đi dọc hành lang, đưa tầm mắt nhìn ao giả thầm đánh giá, cũng tiện tay quệt một vệt bụi dày trên lan can. Mắt nàng lóe lên một tia sáng, nếu phải sống ở đây một thời gian, không biết sẽ thành ra cái dạng gì nữa? Nhưng mà nàng là ai kia chứ. Bước chân dừng lại, tiểu ngẩn ngơ nhẹ nhàng nhắm mắt, hơi nghiêng đầu như đang cố lắng nghe điều gì đấy. Nửa ngày nàng mới từ từ mở mắt, khóe miệng kéo lên một nụ cười lạnh, xem ra hắn đã đi rồi.


" Chủ tử !"

"Nói đi" Đông Phương Kỳ nằm trên nhuyễn tháp trạm khắc tinh tế bằng ngọc, nghiêng đầu nhìn thân ảnh đang quỳ dưới bậc, trong lòng hừ lạnh. Hắn mới đi theo Dương Thiên Lệ nửa ngày thôi đã quay lại rồi, xem ra tin tức lần này không chú ý không được. Hắc y nhân giọng đều đều tường thuật lại mọi việc cho Đông Phương Kỳ, một chi tiết cũng không bỏ sót, cũng không thêm thắt tình tiết. Ấy thế cũng làm cho Đông Phương Kỳ mày càng lúc càng dính vào nhau, cơ hồ có chút không tin. Hắn không khỏi suy nghĩ một phen, quả nhiên Dương Thiên Lệ bị hỏng đầu, không những thế còn biến thành một trò cười, có thể đem địa vị cao quý của Hoàng hậu ngang hàng với đám nô tỳ, Đông Phương Kỳ trầm ngâm, Dương Thiên Lệ hỏng đầu có lẽ không phải là giả.

"Nàng có võ công." Đông Phương Kỳ bất giác nhận ra điểm này, không khỏi dâng lên một tia cảnh giác, nàng ta có thể đi như thế lại không có một điểm chật vật, có phải hay không nàng ta trước đây che dấu thân thủ. Hắn không khỏi giật mình, nếu nàng ta che dấu, thì nàng ta che dấu quá hoàn hảo, đến nửa phần hắn cũng không hề nghi ngờ.

"Tiếp tục theo dõi sát sao"

"Tuân!" Hắc y nhân lắc mình biến mất, Đông Phương Kỳ lần nữa rơi vào tĩnh lặng, tẩm cung xa hoa rộng lớn, hắn ban nãy đã cho thái giám cùng cung nữ ra lui ra, còn lại một mình hắn. Đưa tay lên mi tâm vuốt vuốt mấy cái, xem ra chuyện này khó mà kiểm soát được, mấy ngày nữa sẽ lan truyền khắp kinh thành về Dương Thiên Lệ, đến tai Dương Khánh e rằng sẽ phức tạp hơn, vẫn nên nghĩ cách giải quyết dứt điểm thì hơn.

Bạn đang đọc Giản Dao sáng tác bởi Lism2307
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lism2307
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.