Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đích thân tôi sẽ đến đó!

Phiên bản Dịch · 2093 chữ

Ánh bình minh đã dần dần xuất hiện, dẫn theo một làn gió nhẹ nhàng xua tan sự tăm tối của màn đêm, mở đầu cho một ngàymới ấm áp và tươi sáng.

Tuy vậy, ngay tại văn phòng của tổng tài công ty địa ốc Hằng Dương, tâm trạng của các vị lãnh đạo, chủ quản lại không có một tí tươi sắc nào.

Văn phòng cùng với sự im lặng, chỉ có thể nghe tiếng giấy đang lật và hơi thở bị đè nén thật nặng nề. Đôi tay nhanh chóng lật ra trong một đống các bản kế hoạch, cứ thế mà ném thẳng lên bàn và nói“Đây là đáp án mà mọi người cho tôi khi đã lãng phí cả tháng trời sao!?”

Âm thanh lãnh đạm kèm theo sự nóng giận cứ thế mà truyền đến, đánh tan cả vùng trời im lặng, các vị lãnh đạo và chủ quản trong tích tắc đều lạnh cả xương sống.

Ánh mặt trời đã xuyên qua khung cửa sổ, phản chiếu lên khuôn mặt sâu sắc và tuấn tú. Đó chính là tổng tài của công ty địa ốc Hằng Dương - Lạc Quân Diệu, ngay lúc này với khuôn mặt phẫn nộ nhìn cấp dưới đang cúi đầu ủ rrũ, khóe miệng lại cong lên một nụ cười lạnh lùng và nham hiểm.

Đầu tháng trước, ban giám đốc và hội lãnh đạo công ty đã thông qua một kế hoạch, dự định phát triển khu nghỉ dưỡng cao cấp ở phía nam, được gọi là Vịnh Crescent.

Nhưng anh lại không ngờ rằng, dù dự án đã được đưa xuống cả tháng nhưng bộ phận nghiệp vụ vẫn chưa sở hữu được quyền sử dụng đất của Vịnh Crescent.

“Chủ tịch, người dân ở Vịnh Crescent cùng nhau chống lại dự án phát triển của chúng tôi, chúng tôi đã làm việc cực lực trong một tháng, nhưng không ai trong số họ sẵn sàng từ bỏ quyền sử dụng đất cả” Người đứng đầu bộ phận nghiệp vụ trả lời trong sự run rẩy.

Công ty địa ốc Hằng Dương là công ty lớn nhất và chiếm địa vị quan trọng nhất trong ngành địa ốc. Đãi ngộ của công ty cực kỳ cao, nhưng so với sức chịu đựng của công ty phải gánh chịu là chuyện phi tầm thường

Lạc Quân Diệu là con trai độc nhất của nhà họ Lạc, là người kế thừa duy nhất trong ngành địa ốc, và hiện cũng là người dẫn đầu của Hằng Dương.

Trở về từ nước ngoài khi anh 24 tuổi, anh đã tiếp quản và tiến hành cải cách lại Hằng Dương, chính anh đã đưa Hằng Dương lên đến quy mô hiện tại và là ngôi sao đang nổi nhất tiếng trong ngành địa ốc. Lại thêm một khuôn mặt tuấn tú bất phàm, tạp chí tài chính đã trực tiếp đưa Lạc Quân Diệu xếp hạng nhất với cái tên : Viên Kim Cương Độc Thân.

Cứ như vậy mà Lạc Quân Diệu không thoát khỏi ánh nhìn và sự theo đuổi của những người nỗi tiếng. Nhưng anh vẫn độc thân đến giờ đã là 27 tuổi rồi, lý do không gì khác, tính tình của Lạc Quân Diệu rất là cáu kỉnh và nóng nảy.

Nhưng phàm là nhiệm vụ của anh đưa xuống, nếu không làm xong trong thời gian quy định hoặc có bất kì sơ xuất nào, anh tuyết đối sẽ chửi đối phương như tắm máu chó. Còn đối với những phụ nữ có ý định muốn trèo lên giường rồng mà trở thành phượng hoàng, hoặc có chủ ý gì với Lạc Quân Diệu, thì anh vẫn sẽ không động lòng vì nữ sắc

Do đó, các nhân viên của địa ốc Hằng Dương mỗi ngày đều phải gánh chịu áp lực rất lớn để làm việc, họ sợ rằng nếu có vô tình phạm sai lầm, thì sẽ bị ông chủ mắng đến thối cả đầu, còn với những phụ nữ hoặc thục nữ yêu thầm anh, họ cũng không có gan đến nỗi tiếp cận bạo chúa một cách dễ dàng.

Nghe được câu trả lời của chủ quản bộ nghiệp vụ, Lạc Quân Diệu nheo mắt, trực tiếp đứng dậy và hét lớn :

“Một tháng!! Thời gian tận một tháng!! Các người thậm chí một hộ dân cũng nói đàm phán không xong. Hằng Dương nuôi cái đống phế vật các người chỉ để lãng phí tiền lương thôi sao!!!”

Cả người chủ quản bộ nghiệp vụ co rút lại, đầu càng cuối thấp hơn. Lạc Quân Diệu nhìn người mà ngày thường tự xưng là tinh anh chủ quản cấp cao, thời khắc này ai ai cũng y như là trái cà thúi vậy, sự tức giận càng dâng trào, anh kéo rồi lại kéo cái cavat, lạnh lùng mà nói“Ba ngày, tôi cho thêm mọi người thời gian ba ngày, nếu như còn không lấy được quyền sử dụng đất của Vịnh Crescent, thì toàn bộ cút ra khỏi Hằng Dương hết đi!!”

“Vâng! Thưa tổng tài”.

Các chủ quản bộ nghiệp vụ đều nhìn nhau, toát cả mồ hôi lạnh rồi lập tức rời đi.

Ra được cửa văn phòng, sắc mặt của họ mới ổn định trở lại, ba ngày...người dân ởđó đều có tánh tình vừa cứng đầu vừa khó khăn, họ đã sử dụng hết mọi phương pháp, những người ở đó đều không chịu thua, chỉ trong vòng ba ngày thì làm sao hoàn thành nhiệm vụ của tổng tài vừa giao đây? Không lẽ ba ngày sau mình thật sựsẽ bị đuổi khỏi công ty sao??

“Chà, tổng tài lại nổi nóng rồi sao?”

Một giọng nói ấm áp truyền đến, các chủ quản cùng ngẩng đầu, như thấy được vịcứu tinh rồi cung kinkíh mà lên tiếng: “Tổng giám đốc”

Tổng giám đốc địa ốc Hằng Dương Triệu DânThần mỉm cười.

“Lại là vì dự án Vịnh Crescent rồi đúng không? Mọi người làm việc trước đi, tôi đã hiểu đại khái sự tình rồi, chuyện về sau để tôi xử lý được rồi.”

“Cám ơn tổng giám đốc.”

Các vị chủ quản cấp cao sáng rực con mắt, cảm kích vô cùng mà nhìn theo Triệu Dân Thần.

Vì lúc trước Triệu Dân Thần phải ra nước ngoài vì dự án hợp tác xuyên quốc gia, cho nên anh không thể theo kịp dự án của Vịnh Crescent, không ngờ anh ta vừa vềnước, lại nghe vì sự kiện này là làm cho công ty náo loạn cả lên, bèn lập tức đi đến

văn phòng của tổng tài.

Các chủ quản đều thở phào nhẹ nhõm, tự biết là nguy cơ trước mắt tạm thời đượcgiải trừ và cứu vớt.

Triệu Dân Thần là người bạn cực kỳ thân của Lạc Quân Diệu, cũng là con cờ đắc lực của anh, có Triệu Dân Thần, dự án này nhất định có thể hoàn tất.

Tại văn phòng, Triệu Dân Thần nhìn thấy bộ mặt nóng giận chưa nguôi của Lạc Quân Diệu, anh cười và nói :“Mới sáng sớm tinh mơ mà hỏa khí sung sức vậy rồi.”

Nhìn thấy Triệu Dân Thần, Lạc Quân Diệu mới thả lỏng mình và bớt cau mày :

“Cậu về rồi à, không phải nói cậu làm xong dự án bên đó thì nghỉ phép nửa tháng rồi hãy đi làm lại sao?”

Lạc Quân Diệu đối với nhân viên yêu cầu cực kì cao, nhưng không có nghĩa là con người anh hà khắc, Hằng Dương đối đãi với nhân viên trước giờ vẫn là nghiệp vụcao nhất trong ngành. Triệu Dân Thần vừa đặt chân xuống sân bay, trên mặt còn tỏ rõ nếp nhăn mà vội vàng trở về công ty, không lẻ Hẳng Dương ngoại trừ Triệu Dân Thần ra thì toàn là phế vật sao??

“Dự án của Vịnh Crescent có biến cố lớn như vậy, tôi còn có thể yên tâm nghỉ phép sao?” Triệu Dân Thần day day thái dương rồi nói: “Đưa kế hoạch dự án giao cho tôi làm đi, Vịnh Crescent là nơi có hơi đặt biệt, chẳng trách bộ nghiệp vụ lại không lấy được quyền sử dụng đất rồi.”

“Hừ, đều là phế nhân” Sắc mặt của Lạc Quân Diệu biến trở lại thành một mảng đen nữa rồi

Triệu Dân Thần lắc đầu“Lúc trước tôi đã từng đi qua Vịnh Crescent, cũng được biết hoàn cảnh ở đó không tệ, rất thích hợp để khai thác khu nghỉ dưỡng. Nhưng cư dân địa phương đã canh

tác qua nhiều thế hệ và họ rất bài xích người ngoài. Đất đai còn quan trọng hơn cảcuộc sống của họ, chỉ bằng thực lực căn bản là sẽ không thể thuyết phục được họđâu.”

“Her, trên đời này không ai là không yêu tiền, còn có chuyện mà tiền không giải quyết được sao??”

Lạc Quân Diệu khẽ nhướn mày, kèm thêm một chút khinh bỉ trong lời nói.

“Tôi sẽ trả ngân sách gấp đôi cho người dân ở Vịnh Crescent, tôi không tin là họ còn cứng mồm cứng miệng được!!”

Triệu Dân Thần lại lắc đầu.

“Vô ích thôi, đã từ rất lâu còn có một công ty địa ốc đã có ý tưởng phát triển một khu nghỉ dưỡng tại Vịnh Crescent, đàm phán với người dân ở đó tận ba tháng vẫn không thành công. Tôi còn đích thân đến đó mộtchuyến, tìm xem còn cách giải quyết nào không. Hầu hết các quyền lợi về đất đai đều thuộc về trưởng thôn, nếu như có thểtìm được kẻ hỡ của trưởng thôn đó, thì ca này tôi nhất định thành công". Hai năm trước, Triệu Dân Thần ra ngoài nghỉ phép, tìm chọn địa điểm thì vừa hay lại lúc bấy giờ đã có một chút tiếng tăm – đó là Vịnh Crescent. Cảnh sắc nơi đó rất đẹp, nhưng sự kết nối với thế giới bên ngoài lại cực kì khép kín, người dân ở Vịnh Crescent đều là người bản địa được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, và họgần như không có quan hệ gì với thành phố hoặc kinh tế bên ngoài.

Có rất nhiều nhà thầu sớm đã chấm đến địa điểm này, họ đã tìm đến trưởng thôn lúc đó vô số lần để giao dịch quyền sử dụng đất, nhưng từng người một đều phí công vô sức mà trở về, không phải bị chửi như tát nước thì trực tiếp bị đuổi thẳng cẳng ra khỏi thôn.

Thậm chí một số công ty còn sử dụng đến các phương thức cạnh tranh không lành mạnh, nhưng tánh tình của người dân ở Vịnh không phải khó khăn thì là xấu nết.

Cuối cùng, họ đã phải lãng phí tiền của mà còn phải trắng tay ra về không có một chút tiếntriển. Cho nên Vịnh Crescent vẫn chưa ai nuốt được miếng thịt thơm này.

“Đợi đã...”Nhìn Triệu Dân Thần không che được sự mệt mỏi trên mặt, Lạc Quân Diệu mặt mày

cau có mà nói “Cậu còn trong thời gian nghỉ phép, bỏ tài liệu dự án xuống rồi cút mau về nhà.”

“Vậy còn dự án này....??”

Triệu Dân Thân cũng cảm thấy mình đã mệt nhừ cả người rồi, nhưng đối với các chủquản không biết rõ về tình trạng này, anh lại thấy mình có thế nắm bắt dự án này tốt hơn. Nếu cả anh vẫn không thành công thì... chắc anh sẽ suy nghĩ đến kêu Lạc Quân Diệu từ bỏ dự án này thôi.

“Đã rất lâu rồi không qua dự án nào khó ăn như vậy rồi.”

Lạc Quân Diệu dửng dưng nhìn Triệu Dân Thần rồi móc môi trả lời“Nếu anh đã khoa trương như vậy, ca này để tôi đích thân đến Vịnh Crescent.”

Anh ấy không tin là, trên thế giới này có dự án nào mà Lạc Đại tổng tài làm không thành và người nào anh không đối phó được.

“Ông ơi, bà ơi, ở đây có chúng cháu canh chừng là được rồi, hai người mau về nghỉngơi đi nhé.”

Một giọng nói thanh khiết và trong vắt vang lên, tại ngã ba đường vành đai của vịnh Crescent, có một cô gái bặn quần short ngắn và tóc cột đuôi ngựa nhìn về phía các ông bà cụ và mỉm cười...

Bạn đang đọc Lãnh Chiến Chi Kỉ Dạ của Dạ Vĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TerranNg
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.