Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Là con gái, thì nên chú ý đến cử chỉ của cô.

Phiên bản Dịch · 1864 chữ

“Tôi vừa nhận được một bản fax của các hội đồng lãnh đạo, là một doanh nghiệp giải trí phát triển dự án đa quốc gia, tạm thời chiều nay tôi sẽ không về kịp, trước hết cậu về công ty chủ trì một chút.”

“Ừm, tôi biết rồi.” Triệu Dân Thần biết là dạo này Lạc Quân Diệu lo xử lý dự án của Vịnh Crescent, anh ta khẳng định sẽ không về kịp, nên đã đồng ý trở về công ty trước.

Sắp xếp xong cuộc họp hội nghị, Lạc Quân Diệu liền thay bộ đồ định đi ra ngoài, nhưng nào ngờ chưa đến cửa thư phòng đã đụng phải một người.

“Cô Quý à, cô không thể vào được!!” Thư ký Lý và nhân viên bảo vệ cũng chạy đến theo, thấy Lạc Quân Diệu mặt mày tăm tối, họ không hề nghĩ là Quý Tâm Lan đã đồng ý ra về rồi mà vẫn canh họ không để ý rồi lẻn vào.

“Lạc tổng tài, tôi có chuyện cần nói với anh, phiền anh dành chút thời gian được không??” Quý Tâm Lan vùng vẫy khỏi tay của thư ký, liền bước đến trước mặt Lạc Quân Diệu nhìn anh rồi nói.

“Mọi người ra ngoài trước đi.” Lạc Quân Diệu lạnh lùng nhìn nhân viên bảo vệ, rồi xem Quý Tâm Lan như vô hình mà nói với thư ký Lý: “Chuẩn bị xe về Đài Bắc.”

Thư ký Lý cùng anh bảo vệ gật đầu rời khỏi, trong thư phòng chỉ còn lại anh và Quý Tâm Lan hai người.

“Lạc tổng tài.” Cô hít một hơi thật sâu, cắn răng lập lại lời nói “Có thể phiền anh dành thời gian nói chuyện với tôi chút không?”

“Thứ lỗi, tôi đang rất bận.” Lạc Quân Diệu phảng phất nhìn cô một cái, cười lạnh rồi trực tiếp đi ngang qua mặt cô bước ra ngoài.

Quý Tâm Lan nghĩ đến nhưng người trong thôn phải chịu ủy khuất, rồi lại thấy thái độ kiêu ngạo của Lạc Quân Diệu, cơn thịnh nộ liền bộc phát, cô trực tiếp chắn ngay lối đi ở thư phòng, nhẹ nhàng nói :

“Sao vậy? Lạc tổng tài đây có phải là chột dạ rồi không? Có phải là do làm nhiều việc xấu đối với Vịnh của chúng tôi, nên khi gặp tôi, anh không biết phải đối mặt với tôi như thế nào, nên mới gấp gáp tìm chỗ trốn?”

“Cô.....” Đôi mắt sắt bén tập trung lên người của Quý Tâm Lan ngay lập tức, nhìn cô lúc này như một con nhím toàn thân đều là gai nhọn, hoàn toàn không có bản năng của một người phụ nữ dịu dàng và hiền lành nên có.

Quý Tâm Lan bị anh nhìn một cách sắc bén, trong lòng chợt run lên, giật thót người, không cầm được phải lùi về phía sau vài bước. Người đàn ông đáng ghét này đối với phụ nữ ác tính ác khí như vậy, một chút phong độ của quý ông cũng không hề có, thật hổ thẹn khi anh lại là một tổng tài đa quốc gia!

“Là con gái, thì nên chú ý đến cử chỉ của cô.” Lạc Quân Diệu cảm thấy như sự kiên nhẫn sắp bị cô bào mòn hết rồi, nên phải thật nhẫn tâm khiển trách cô.

“Nếu là vì chuyện của Vịnh Crescent mà đến thì xin về cho, tôi không có nhiều thời gian để lãng phí với cô đâu.”

Chỉ vừa mới gặp hai lần thôi, vậy mà người phụ nữ này đã dám làm anh nổi điên đúng hai lần, thật là gan trời mà, nếu không phải vì hôm nay anh có việc bận, anh nhất định sẽ dạy dỗ cô, là phụ nữ, phải biết cư xử thế nào.

“Họ Lạc kia, anh nói đi, có phải là anh đã động tay chân khiến các nơi thu mua hợp tác hủy hết hợp đồng với Vịnh của tôi!!”

Quý Tâm Lan thấy dáng vẻ không nguyện ý phối hợp của Lạc Quân Diệu, chi bằng không nhịn nữa mà nhìn thẳng mặt anh rồi hét lên

“Tôi không có gì để nói.” Nói rồi anh đẩy cô ra rồi đi thẳng, anh không muốn thêm một lần nữa cô lại làm loạn ở đây.

“Tại sao anh lại quá đáng như vậy!” Quý Tâm Lan bị hành động của anh làm cho tức đỏ mắt.

“Anh có biết là Vịnh Crescent đối với tôi quan trọng như thế nào không? Người dân ở đó không ganh đua với đời, họ chỉ muốn có cuộc sống tự do tự tại thôi, tại sao anh lại cưỡng ép muốn chiếm đất của chúng tôi chứ, tại sao anh lại làm phiền cuộc sống của chúng tôi hả?”

“Cưỡng ép?” Lạc Quân Diệu nhếch mép, quay đầu nhìn cô lạnh lùng mà nói: “Cô Quý, cô có phải chưa làm rõ sự tình? Hằng Dương chúng tôi trả giá gấp đôi để mua đất của Vịnh Crescent, thì cưỡng ép ở đâu ra? Khai phát đất ở Vịnh Crescent sẽ đem đến cho Vịnh nền kinh tế phát triển, vậy thì cô nên cám ơn Hằng Dương mới đúng chứ....!”

“Nhưng mà, cùng loại phụ nữ như cô nói về kinh tế thì chỉ lãng phí thời gian của tôi thôi, não của cô chắc chưa bao giờ chứa đến những thứ này, cũng không thể lý giải được cái gì gọi là thị trường. Cho nên mời cô rời khỏi đây lập tức, đừng lãng phí đến thời gian của tôi, nếu như cô cứ tiếp tục vô lễ như vậy, tôi sẽ cho bảo vệ ném thẳng cô ra ngoài..”

“Ép mua cũng là cưỡng đoạt!” Quý Lan Tâm không chịu thua mà nói: “Họ Lạc kia, đừng tưởng tôi sợ anh, cũng đừng nghĩ tất cả chúng tôi sẽ khuất phục, giống những người trong mắt chỉ có tiền như anh, làm sao biết được ý nghĩa của Vịnh đối với chúng tôi!!”

“Tốt lắm, vậy thì để tôi chờ đợi xem, tôi cũng hy vọng cô sẽ kiên định tới cùng.” Lạc Quân Diệu hừ lạnh một tiếng rồi đi thẳng ra cửa.

Đến cửa biệt thự, thư ký Lý đã chuẩn bị sẵn xe đợi Lạc Quân Diệu, nhưng lại thấy khuôn mặt tối sầm của anh dặn dò: “Các người ở lại đây, tôi sẽ tự chạy xe về đó, khi cuộc họp chấm dứt tôi sẽ trở về, đồng thời đem các tư liệu liên quan đến Vịnh Crescent sắp xếp một chút, trong vòng nửa tháng tới tôi không muốn nghe thấy tiếng người dân ở đó lại cự tuyệt nhượng đất lần nữa!”

“Tôi hiểu rồi, thưa ngài.” Thư ký Lý đưa chìa khóa cho Lạc Quân Diệu, lúc Quý Tâm Lan lật đật chạy đến thì trước mắt chỉ còn lại là khói bụi của xe.

“Cô Quý à, hay là cô cứ về trước nhé, tổng tài hôm nay thật sự là có việc phải xử lý.” Thư ký Lý nhìn Quý Tâm Lan và Lạc Quân Diệu ai nấy đều mặt mày u ám, nghĩ là trước đó cô đã đợi dưới trời đứng nắng như vậy, nên đồng cảm khuyên cô: “Cô Quý, cô cứ về suy nghĩ thêm đến kế hoạch khai phá Vịnh Crescent xem sao, Hằng Dương không phải là công ty không nói đạo lý, đa phần các mục dự án của họ đều có thành công gấp đôi, nếu cứ như vậy thì cũng không có lợi ích gì.” Nói xong, thư ký Lý thở dài, rồi quay vào trong biệt thự.

Quý Tâm Lan nhìn bóng lưng của thư ký Lý, trước là do Lạc Quân Diệu làm cô tức giận nên đã xả ra gấp đôi. Hôm nay cô đến đây, vốn dĩ là muốn hỏi rỏ tình trạng như nào rồi từ từ đàm phán cách giải quyết, kết quả chỉ thêm dầu vào lửa rồi ai đi đường đó, haizz, đều tại người đàn ông đáng ghét đó mà ra cả!!

Quý Tâm Lan ủ rũ đi ra khỏi Lục Thủy trang viên, nhất thời cảm thấy không khí xung quanh đều ảm đạm thêm vài phần, cố ngước lên nhìn mặt trời chói chang, rất nhanh cô lên xe chuẩn bị trở về Vinh Crescent, bất chợt chuông điện thoại cô lại một lần nữa vang lên.

“Tâm Lan.” Phương Tư Viễn đầu dây bên kia lên tiếng.

“Anh Tư Viễn, lại xảy ra truyện gì sao?”

Hôm nay cô đã nghe được quá nhiều tin xấu, tâm trạng nhất thời vẫn chưa bình tĩnh lại thì nghe bên kia hối thúc “Em mau về đi, bác nói hôm nay dự báo trên biển không được ổn, mặt biển phẳng lặng, trời thì nắng nóng như vậy, không chừng tí nữa sẽ có bão ập đến.”

“Em biết rồi, em sẽ về ngay đây.” Quý Tâm Lan cúp máy liền tức tốc định trở về, nhưng chợt nhiên cô nghĩ đến Lạc Quân Diệu cũng vừa nổ máy xe rời đi, nhìn hướng đi thì anh sẽ về Đài Bắc.

Cô cau mày, trong lòng đột nhiên hiện lên một dự cảm không lành.

Vị trí của Vịnh vắng vẻ, đất ngoài mặt biển, cách liên hệ với bên ngoài chỉ là một đường núi hiểm trở, tuy là mấy năm nay không ngừng tu sửa, cũng có cải thiện rất nhiều, nhưng nếu gặp bão thì sẽ dẫn đến tình trạng sạc lở đất.

Lạc Quân Diệu chỉ mới vừa rời đi, nếu lỡ như giữa đường gặp phải bão, không phải sẽ gặp nguy hiểm sao? Quý Tâm Lan cắn chặt môi, do dự nhìn con đường núi phía trước, tuy là anh ấy là con người khó ưa, nhưng cô cũng không thể đứng trơ trơ nhìn anh gặp nguy hiểm, nếu như mình có thể cứu anh khỏi cơn bão, nói không chừng anh ấy sẽ bình tĩnh lại và đàm phán với mình, đồng ý buông tha dự án phát triển Vịnh Crescent.

Ngước đầu lên nhìn bầu trời, Quý Tâm Lan hít một hơi thật sâu, rồi không nghĩ ngợi gì mà đi thẳng về hướng xe của Lạc Quân Diệu.

Thời tiết tháng sáu nói thay đổi là thay đổi, lúc nảy còn nắng cực như vậy mà chỉ năm phút sau, Quý Tâm Lan đã thấy mây đen bao phủ cả vùng trời.

Cuồng phong tứ phía, đất bụi bay ngập đường. Quý Tâm Lan cau mày tăng tốc, rất nhanh cô đã thấy chiếc xe đua của Lạc Quân Diệu, liền dùng hết sức bấm kèn xe.

Lạc Quân Diệu nhìn kính chiếu hậu trông thấy xe cô đang đuổi theo, sắc mặt chợt lạnh xuống, không thèm để tâm đến, nhưng lại thấy cô một bên lái xe một bên đưa đầu ra cửa sổ, không ngừng hét lên cái gì đó, anh thầm chửi trong lòng “Đồ điên” rồi cứ thế mà tiếp tục lái đi...

Bạn đang đọc Lãnh Chiến Chi Kỉ Dạ của Dạ Vĩ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TerranNg
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.