Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cửa Đá Bát Quái

1184 chữ

Chương 11: Cửa đá bát quái

Sắc mặt Tô Chuyết khó coi, đưa tay nhẹ nhàng đẩy Hạt Độc câu (*) của Đằng Quế độc ra vài phân, lạnh lùng nói:

(*) Câu: cái móc; lưỡi câu/ Hạt Độc câu: cái móc như đuôi con bò cạp

Nguyên bản có một Chu Thanh Liên thần bí tương trợ trong bóng tối, Tô Chuyết còn có lòng tin có thể đột phá cơ quan trong pháo đài cổ. Nhưng bây giờ Chu Thanh Liên bỗng nhiên mất tích, để y lập tức không nắm chắc được.

Mấy chưởng môn của môn phái khác ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chất vấn:

Ngươi nói bảo tàng không tồn tại là có ý gì?

Mọi người đừng nghe hắn nói bậy!

Đằng Quế cười lạnh.

Ánh mắt của mọi người lại tập trung trên thân Tô Chuyết.

Vệ Tú bỗng nhiên cười lạnh nói:

Các ngươi quả thật là ngu dốt!

Ngươi nói cái gì!

Đằng Quế tức đến lông mày dựng lên.

Vệ Tú châm chọc đáp.

Đám người bị nàng nói như vậy cũng tỉnh ngộ lại, thầm kêu nguy hiểm thật. Hoa Miên tiên tử đứng ở một bên trầm mặc thật lâu, bỗng nhiên mở miệng nói:

Vẻ mặt nàng nhàn nhạt, có khác biệt rất lớn với trước kia. Tô Chuyết lại trông thấy ánh mắt của nàng dù vô tình hay cố ý vẫn nhìn sang phía Vệ Tú, bên trong ánh mắt lộ ra một sắc thái kỳ quái. Y không để ý, chỉ cảm thấy giờ phút này Hoa Miên nói như vậy rất hợp ý. Hơn nữa mấy chưởng môn của các phái nhỏ đã động lòng, đánh lên tiếng trống lui quân. Dù sao cuối cùng tìm tới bảo tàng gì đó, bọn hắn cũng chẳng được chia bao nhiêu chỗ tốt, nếu cứ không công mất mạng, không bằng làm một sơn đại vương bình thường cho rồi.

Trên mặt Mộc Tử Tuyên lộ ra một luồng lệ khí, quả quyết nói.

Hắn nói đến chỗ này, bỗng dưng im miệng. Tô Chuyết hơi hơi kỳ quái, rốt cuộc hắn muốn đi tìm thứ gì? Chẳng lẽ có bảo tàng thật sao?

Hoa Miên bỗng nhiên nở nụ cười, nghi ngờ nói:

Mộc Tử Tuyên biến sắc, đáy lòng Tô Chuyết cũng chấn động. Vừa rồi Mộc Tử Tuyên kích động tâm tình, nói câu kia xác thực mang theo chút khẩu âm phương nam. Chẳng lẽ mình đã đoán đúng rồi ư? Thế nhưng đám người Hoa Miên không phải vẫn luôn sống ở vùng đất Tây Bắc sao? Nàng làm thế nào nghe ra được?

Mặc dù Hoa Miên chỉ ra điểm đáng ngờ của Mộc Tử Tuyên, bất quá người khác dường như cũng không quá để ý.

Ánh mắt sắc bén của Mộc Tử Tuyên nhìn chằm chằm trên mặt Hoa Miên một hồi, bỗng nhiên thâm trầm nói ra:

Nhưng dường như Hoa Miên không nghe ra được ý uy hiếp trong lời nói của hắn, cười nhạt một tiếng, quay đầu đi. Trong lòng Tô Chuyết hết sức kỳ quái, sao tính tình của Hoa Miên bỗng dưng biến hóa lớn đến thế? Không những đối đáp Mộc Tử Tuyên không kiêu ngạo không tự ti, ngay cả khí chất mị tục ban đầu cũng biến mất.

Lời nói của Mộc Tử Tuyên đánh gãy suy nghĩ của Tô Chuyết.

Bất quá giờ phút này trong lòng Tô Chuyết cũng loạn thành một cục, đối mặt với cơ quan thần kỳ này, lần đầu y cảm thấy thúc thủ vô sách.

Y nghĩ thầm. Trong lòng y, Chu Thanh Liên tuyệt đối không phải là người muốn hại bọn họ, bằng không cũng sẽ không ra tay cứu giúp khi ở trên vách núi. Hơn nữa mấy người Vệ Tú chỉ ngủ thiếp đi, cũng đã nói rõ điểm này. Nhưng đến cùng Chu Thanh Liên đột nhiên biến mất bởi vì nguyên nhân gì đây?

Y hỏi Vệ Tú:

Tất cả mọi người đều an tĩnh lại, nghe Vệ Tú trả lời.

Vệ Tú nghĩ nghĩ, đáp:

Nàng chỉ một ngón tay.

Huyết Bức phái Ngô Tiêu gật đầu nói:

Người của mấy phương hướng khác đều gật đầu, có lẽ cũng biết lúc ấy có người cầu viện. Thế nhưng từ tình hình này đến xem, bọn họ không có một ai trở về. Xem ra ý nghĩ đều giống như Hoa Miên, cũng chỉ vì tư lợi mà thôi! Nếu như có chút tình đồng môn, trở về cứu viện, có lẽ sẽ không gặp phải tình huống nguy hiểm sau đó! Tô Chuyết cười lạnh trong lòng.

Vệ Tú nói xong, cũng lộ ra vẻ mờ mịt.

Tình hình của hai tên thủ vệ khác cũng giống vậy. Tô Chuyết gật đầu, nhíu mày trầm tư.

Mộc Tử Tuyên nói:

Việc này có nhiều khả năng, tất cả mọi người lại cảm thấy có hi vọng. Tô Chuyết giật mình trong lòng, chợt nhớ tới trước khi đi Chu Thanh Liên đã nói. Hắn nói mấy cánh cửa này được bố trí theo Tiên Thiên Bát Quái, không thể khinh thường. Nếu là theo Bát Quái, thì cần phải có Bát Phiến Môn (tám cánh cửa) mới đúng chứ? Nhưng từ tình hình của sáu cánh cửa ở đây đến xem, tựa hồ đối ứng với Phong, Lôi, Thủy, Hỏa, Sơn, Trạch. Như vậy còn thiếu cửa Thiên và cửa Địa, chẳng lẽ. . .

Y bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lên mái vòm đại sảnh, chỉ thấy mấy ô cửa trên mái, ánh nắng hoàng hôn nghiêng nghiêng chiếu vào. Nghĩ không ra bận rộn hơn nửa ngày, ở trong pháo đài cổ không cảm thấy thời gian trôi qua chút nào. Trong lòng Tô Chuyết tính toán độ cao mái vòm, cao chừng bảy tám trượng, chỉ bằng khinh công, e rằng không có mấy người có thể nhảy đến vị trí cửa sổ ngay đó.

Mộc Tử Tuyên nhìn mặt đoán lời, đoán được suy nghĩ trong lòng Tô Chuyết, phân phó Ngô Tiêu:

Ngô Tiêu ngẩng đầu nhìn lên, đáp:

Nói xong triệu tập thủ hạ, định ra kế sách. Chỉ thấy mười mấy người phái Huyết Bức đứng chính giữa đại sảnh. Bỗng nhiên một người nhảy lên đầu vai một người khác, đứng vững vàng. Những người khác theo đó mà hành động, từng người xếp chồng lên nhau. Đến cuối cùng Ngô Tiêu nhảy lên phía trên nhất. May mắn thân thể bọn họ đều là nhỏ gầy, mười mấy người đứng lên nhau, người ở dưới cùng vẫn không nhúc nhích.

Tô Chuyết không ngờ tới bọn họ còn có thủ đoạn như vậy, quả nhiên cho dù cướp gà trộm chó cũng đều có tuyệt kỹ riêng. Vệ Tú càng thấy vui vẻ vô cùng, dường như đã nhận định những người này ngày sau nhất định sẽ được dùng cho nàng, đương nhiên là bản sự càng cao, nàng càng thích.

(chưa xong còn tiếp. )

Bạn đang đọc Giang Hồ Tham Án Truyền Kỳ của Chu Tiểu Xuyên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LongMiêu
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.