Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tập 1: Bắt đầu dịch vụ trả phí (2)

Phiên bản Dịch · 1782 chữ

“Là yêu tinh. Đã có người thốt lên như thế ngay khi nó lộ diện”.

Trong vô thức, dòng chữ ấy bỗng xuất hiện trong đầu tôi. Cú thắng đột ngột, đèn chợt tắt,... Những chi tiết này khiến tôi déjà vu. Tàu dừng thì hiếm thật đấy, nhưng cũng đâu phải chuyện lạ gì. Thế mà tại sao... tôi cứ nhớ đến khởi đầu trong cuốn tiểu thuyết thân thuộc ấy. Thật nực cười. Không thể nào chứ?

Cửa toa tàu số hiệu 3807 mở toang, đèn cũng được bật lên. Yoo Sang Ah thì thầm bên tôi:

  • ... Là yêu tinh?

Tai tôi ù đi. Người tôi run lẩy bẩy khi nhận ra cả thế giới này và cuốn tiểu thuyết mà tôi biết đã hòa quyện vào làm một.

“Trên đầu có cặp sừng nhỏ, khoác chiếc áo đan rơm. Là sinh vật huyền bí đang lơ lửng giữa không trung.”

“Quá kì dị để là loài tiên, quá tàn bạo để là thiên thần, quá phàm thường để là ác quỷ”.

“Vì thế, nó được gọi là yêu tinh”.

Và tôi biết con yêu tinh này sẽ nói gì đầu tiên.

[&A#@!&A#@!...].

[&A#@!&A#@!...].

Thực tại và viễn tưởng đã hòa làm một hoàn toàn.

  • Cái quái gì đây?

  • Là AR sao?

Giữa tiếng người hỗn loạn, chỉ riêng tôi như rơi vào thế giới khác. Đây chắc chắn không thể lầm là một yêu tinh – chính con yêu tinh đã mở đầu cho hàng vạn tấn bi kịch trong “Phương thức sinh tồn”. Tiếng của Yoo Sang Ah khiến tôi hồi thần:

  • Nghe nó na ná tiếng Tây Ban Nha lắm. Tôi có nên thử bắt chuyện với nó không?

Tôi hơi ngạc nhiên và hỏi cô ấy:

  • ... Cô đã biết rõ nó là thứ gì chưa? Cô định hỏi nó cho xin tí tiền sao?

  • Không, nhưng mà...

Tôi bỗng nghe thấy tiếng Hàn được phát âm rất chuẩn:

[A, a. Nghe được chưa? A... cái patch tiếng Hàn không chịu hoạt động nên ta đã phải sửa lại. Mọi người có nghe được ta nói không?].

Tôi có thể thấy mọi người nhẹ nhõm hơn khi nghe được thứ tiếng mình biết. Người đầu tiên bước lên là một gã mặc com lê:

  • Này, cậu đang làm cái gì thế hả?

[... Hửm?].

  • Mấy người đang quay phim sao? Tôi phải đi gấp ngay bây giờ để còn kịp tới buổi phỏng vấn nữa. – Tôi không nhớ rõ khuôn mặt này, có lẽ anh ta chỉ là nhân vật quần chúng thôi. Nếu tôi mà thuộc ban phỏng vấn, anh ta sẽ được chọn ngay tức khắc vì sự quyết tâm tràn trề. Thật không may, thứ đang đứng trước anh ta cũng chẳng phải là nhà tuyển dụng.

[À, phỏng vấn sao. Phải rồi, đây cũng là một cuộc phỏng vấn đấy. Ha ha, còn mơ hồ quá nhỉ. Dịch vụ trả phí chỉ vừa mới bắt đầu hồi 7 giờ thôi mà].

  • Hả? Cậu đang nói cái quái gì thế?

[Thôi thôi. Tất cả mọi người cứ bình tĩnh ngồi xuống, nghe ta nói nhé. Từ giờ, những gì ta sắp nói quan trọng lắm đấy!]

Lồng ngực tôi thắt nghẹt.

  • Gì chứ! Cút ra khỏi đây nhanh!

  • Ai đó gọi trưởng tàu đi!

  • Chưa được ai cho phép mà mấy người đã làm trò gì thế hả!

  • Mẹ ơi, đó là cái gì thế? Hoạt hình ạ?

Không còn nghi ngờ gì nữa. Đây đúng là diễn biến câu truyện mà tôi biết. Tôi không muốn tất cả đều loạn lên thế này... nhưng chẳng còn cách nào khác. Những người đang đứng đây sẽ chẳng thèm nghe lời một sinh vật CG đáng yêu đâu. Việc duy nhất mà tôi có thể làm là ngăn cản Yoo Sang Ah đang muốn đứng lên.

  • Cô Yoo Sang Ah, sẽ tốt hơn nếu cô ở yên ngay đây.

  • Hở? – Mắt Yoo Sang Ah mở to. Tôi khiến tình huống trở nên lúng túng, nhưng tôi không tài nào giải thích những gì mình biết được. Hay đúng hơn là, tôi không cần phải giải thích nữa.

[Ha ha, mấy tên này ồn ào thật đấy].

Ở đây đang tồn tại một sự hiện diện có khả năng thuyết phục mạnh mẽ hơn bất kì ai khác.

[Ta đã bảo ngươi im lặng rồi cơ mà].

Tôi chậm rãi buông mi xuống ngay khi mắt yêu tinh hóa đỏ. Có thứ gì đó nổ tung, cả toa tàu lặng thinh.

  • Ư, ư... ư.... – Cậu quần chúng đang muốn đi phỏng vấn ăn ngay một lỗ thủng giữa trán. Anh ta chỉ kịp ú ớ mấy câu trước khi gục xuống tại chỗ.

[Đây không phải là phim trường].

Lại có thêm tiếng gãy lắc rắc. Lần này là người đã hò hét về trưởng tàu.

[Đây không phải là một cơn mơ, Cũng chẳng phải là tiểu thuyết].

Một, hai... cơn máu tuôn ra từ đầu của những người đã phát nổ. Họ đều là những kẻ có ý phản đối lại yêu tinh, cũng như những kẻ la thét hay hóa rồ. Mọi gã phiền phức nhất đều bị đục thủng giữa đầu. Chỉ trong phút chốc, cả toa tàu biến thành bể máu.

[Đây không phải là “thực tại” mà các ngươi từng biết đâu. Hiểu rồi chứ? Giờ thì ngậm mồm lại và nghe theo ta nào].

Hơn một nửa số người hiện diện ở đây đã chết. Máu và xác người tràn lan khắp nơi. Giờ thì chẳng còn ai dám kêu ca nữa. Như đám loài vượn nguyên thủy đứng trước gã dã thú quyền lực, tất cả đều chỉ dám dõi theo con yêu tinh bằng ánh mắt sợ hãi. Tôi ngạc nhiên và nắm chặt vai Yoo Sang Ah khi thấy cô ấy đang nấc cục vì kinh sợ.

Là thật. Những lời kì lạ mà tôi nghe thấy, con yêu tinh xuất hiện trước mặt tôi, và chuyến tàu đã trở thành bể máu...

[Tất cả mọi người đều đã sống thật tốt đến tận giờ. Có đúng không?].

Yêu tinh nhìn vào bà lão đang ngồi trên dãy ghế đặc biệt.

[Các người đã được sống miễn phí quá lâu rồi. Chẳng phải cuộc đời quá hào phóng sao? Các người được sinh ra và lớn lên mà không cần phải chi trả bất kì khoản phí nào cho việc hít thở, ăn uống, bài tiết lẫn sinh nở! Ha! Mấy người được sống trong thế giới tốt thật đấy!].

Miễn phí? Chẳng có ai trên chuyến tàu điện ngầm này được sống miễn phí cả. Họ đã phải vật lộn để kiếm ăn, phải đi tàu để về nhà từ chỗ làm. Dẫu vậy, chẳng có ai dám mở miệng phản đối yêu tinh.

[Nhưng giờ thì hết rồi. Các người còn định sống miễn phí đến bao lâu nữa chứ? Nếu muốn được hưởng thụ, thì phải xì tiền ra. Đó là nhận thức cơ bản mà, đúng không?].

Những kẻ đang há hốc chẳng thể nào trả lời. Bỗng, có người rụt rè giơ tay lên:

  • C- cậu muốn tiền sao?

Tôi tự hỏi là loại người nào mà dám mở miệng giữa tình huống thế này. Ngạc nhiên thay, tôi lại biết gương mặt đó.

  • Cô Yoo Sang Ah này, chẳng phải đó là trưởng phòng Han của ban tài chính sao?

  • ... Đúng vậy.

Hẳn là thế rồi. Hắn là loại người có ô dù trong công ty, và là người mà ma mới không muốn chạm mặt nhất. Hắn là Han Myung Oh, trưởng phòng ban tài chính. Tại sao gã lại đi tàu điện ngầm?

  • Tôi sẽ cho cậu tiền. Lấy đi. Xin hãy cân nhắc thật kĩ rằng tôi là ai đấy. - trưởng phòng Han lấy ra tấm danh thiếp giữa sự hò reo của mọi người. Cứ như là có vị cứu tinh đang chống lại bọn khủng bố vậy.

  • Cậu muốn bao nhiêu? Một khoản lớn? Hay hai?

Hắn đang đề nghị một khoản tiền lớn quá mức mà một trưởng phòng của một công ty con có thể chi trả. Có người đồn đoán Han Myung Oh là con trai út của một nhà lãnh đạo công ty liên doanh. Hẳn là đúng rồi. Tôi chẳng thể đem theo cả xấp giấy séc trong ví mình như thế.

[Hừm, ngươi đang cho ta tiền sao?].

  • Đ- đúng vậy! Giờ tôi không có nhiều tiền mặt... nhưng nếu cậu để tôi ra khỏi đây, tôi sẽ cho cậu tất!

[Tiền à, rất tốt. Là loại sợi cây mà con người dùng để thỏa thuận lẫn nhau].

Mặt mày trưởng phòng Han mừng rỡ. Là loại khuôn mặt đang nói: “Phải rồi, tiền là tất cả mà”. Thật đáng kinh làm sao.

  • Giờ thì, đây là tất cả mà tôi có...

[Nó chỉ đúng với khoảng không thời gian của các ngươi thôi].

  • Hả?

Ngay tức khắc, có ngọn lửa xuất hiện giữa không trung, đốt cháy hết đống séc trên tay của trưởng phòng Han. Hắn thét lên.

[Mấy tờ giấy đó chẳng có giá trị gì trong toàn vũ trụ rộng lớn đâu. Ngươi mà còn dám làm vậy một lần nữa, ta sẽ thổi bay đầu ngươi].

  • Ư- ư...! – Sự kinh hoàng lại trải dài trên khuôn mặt mỗi người một lần nữa. Thật dễ dàng để biết bọn họ đang nghĩ gì trong đầu, bởi chúng đều giống y như trong tiểu thuyết.

  • Cái quái gì đang diễn ra thế này?

Chỉ có tôi mới biết chuyện gì sẽ diễn ra trong tương lai.

[Trời ạ, phí vẫn cứ tính dần trong khi mấy người đang ồn ào đấy. Ừ thì, so với việc giải thích hàng trăm lần, sẽ nhanh hơn nếu để mấy người tự kiếm tiền ngay bây giờ nhỉ?].

Cặp sừng của con yêu tinh dài ra như đôi ăng-ten, rồi nó lơ lửng lên trên trần tàu.

Chỉ trong phút chốc, từng lời nhắn vang lên.

[Kênh #BI-7623 đã được bật.]

[Những vị tinh tú đã vào xem.]

Khung thông báo nổi lên trước ánh mắt ngây dại của mọi người:

[Kịch bản chính đã xuất hiện!]

+

[Kịch bản chính #1 – Bằng chứng của giá trị]

Phân loại: Chính

Độ khó: F

Điều kiện hoàn thành: Giết một sinh vật hoặc hơn.

Thời gian: 30 phút

Phần thưởng: 300 xu

Thất bại: Tử vong

+

Yêu tinh khe khẽ cười rồi dần dần tan biến vào hư không.

[Thôi, chúc may mắn nhé. Hãy cho ta một câu chuyện thật thú vị đi nào].

Bạn đang đọc Góc nhìn của độc giả toàn tri của Sing Shong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi trumcuoi.owo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.