Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rung động

Tiểu thuyết gốc · 1729 chữ

===

Tôi đi học thêm về ký túc, thường ngày Tử Duyệt sẽ đợi sẵn ở phòng chờ tôi ăn cơm cùng.

Hôm nay đi học thêm về, không thấy.

Nó nấu cơm ngon hơn tôi nhiều.

Nên tối nay tôi ăn mì tôm.

...

Đợi đến 8 rưỡi vẫn không thấy nó về, tôi gọi điện cho, không nghe máy.

Tôi bắt đầu lo lắng.

Cái đứa lúc nào cũng đúng giờ như nó mà cũng có ngày về muộn hả?

Tôi gọi cho mẹ nó. Bà ấy bảo nó không về nhà, còn hỏi tôi có phải là tình địch của nó không.

Tôi im lặng, nhịn cười.

"Thôi bỏ mẹ đi, nó về hay không liên quan gì đến mình, mai thiếu bài tập về nhà thầy hỏi thì nó toang".- Tôi trùm chăn vào, đi ngủ.

===

Sáng dậy, vẫn không thấy nó về, tôi dong dỏng bước đến lớp.

"Quân Tử Duyệt hôm nay vắng mặt hả?"- Lớp trưởng điểm danh, không ai trả lời.

Cả lớp xiên mắt vào người tôi.

Tôi thở dài:

"Hôm qua không thấy về, chắc bỏ đi chơi đâu rồi".

Thầy chủ nhiệm đập đập thước kẻ, nhắc lớp trưởng,

"Hôm qua em Tử Duyệt gọi cho tôi xin nghỉ ốm, lớp trưởng ghi lại vào sổ vắng nhé".

Ủa con nhỏ này xin nghỉ ốm với thầy mà coi bạn như rác thế luôn ấy hở? Đến một câu note lại cũng không có, thôi thì khi nào nó về tẩn cho một trận nhớ đời vậy.

Cuối giờ học, thầy chủ nhiệm đưa tôi giữ tạm phiếu đánh giá học tập của Tử Duyệt, điểm cao phết.

Không nghĩ ngợi nhiều, tôi phóng thẳng về nhà mẹ đẻ nó đưa hộ.

Trên đường phi nước đại gần 65km/h, tôi phượt ngang qua một bóng hình cao cao thướt tha, quả nhiên là nó.

"Kít!!!"

Tôi phanh gấp, suýt nữa đâm đầu xe vào cột điện, dọa nó giật nảy mình, chạy lại đỡ tôi dậy.

Tôi ngước mắt lên đánh giá toàn thể Tử Duyệt: quần áo kín mít, khẩu trang + kính râm + găng tay các kiểu. Còn thoang thoảng mùi kháng sinh trên áo ngoài.

"Mày bỏ rơi con bạn thân này rồi đấy hả?"- Tôi trừng mắt, kí đầu nó một cái rõ mạnh, làm nó loạng choạng suýt ngã.

"Đừng đánh tao, ngã bây giờ".

Nó im lặng một lúc, hồi sau lên tiếng:

"Mày về ký túc trước đi, chắc nay mai gì đó tao về ấy mà".

Tôi khó hiểu:

"Cái gì? Bộ mày bị sởi hay sao mà không chịu ở cùng tao?"

Nó tiếp tục im lặng, cúi đầu, hơi tí lại he hé nhìn trộm tôi.

Trông ngứa mắt vãi.

Tôi một thân lực sĩ túm cổ áo nó tháo hết khẩu trang kính râm ra.

Trông có khác méo gì với mọi ngày đâu nhể?

Tôi đỡ trán:

"Tử Duyệt à, lần sau mày muốn trốn học đi chơi thì nhớ báo trước cho tao một tiếng, để tao còn kiếm cớ nói lại với thầy, chứ cái lý trấu dở người ấy của mày bày ra đấy đứa nào không biết mày là học sinh giỏi còn tưởng mày cúp học vào lầu xanh quẩy đấy ku ạ".

Giờ thì đến lượt nó bày ra dáng vẻ khó hiểu, trừng mắt nhìn tôi, lúc nói giọng nghe khàn khàn:

"Tao sợ lây bệnh cho mày, về đi, nơi này không chào đón mày".

Ủa nó là chủ khu này hả mà có quyền đuổi tôi đi?

Má, tức!

Được hoy, bố đi éo thèm về nữa!

Tôi một mực leo lên xe, phóng về ký túc.

===

Khoảng gần một tuần sau, nó mới vác mặt về cái chỗ ổ gà bọn tôi ở chung.

Từ khi nó về, tôi cứ cảm thấy con nhỏ này là lạ. Mỗi lúc tôi tiến gần hoặc có ý tiếp xúc, nó đều tránh tôi, cụ thể hơn là chửi tôi, bảo cấm đụng chạm với nó.

Bộ nó tưởng mình vẫn còn là thiếu nữ xuân thì trong trắng thuần khiết, không cho phép người khác sờ mó hả?

Toàn bộ bản mặt cáo già của nó, từ lần gặp đầu tiên tôi đã nhìn thấu rồi.

===

Rồi một hôm, tôi vòng qua người Tử Duyệt lấy sạc điện thoại, liền bị nó tưởng là có ý đồ mờ ám gì đó, đẩy tôi đụng củi trỏ vào mép bàn học.

Con mẹ nó, hiểu cảm giác đấy không? Cái cảm giác xương sụn bị đập vào đá ấy???

Cmn, đau điếng người luôn.

Lần này tôi là tức thật, không có đùa tí nào ở đây cả. Quân Tử Duyệt không ngờ lại có ngày bất cẩn như vậy.

Nó hốt hoảng đỡ tôi dậy, tôi đạp nó ra, thành công giúp nó có thêm một vết bầm tím trên bắp chân.

Vậy là hòa nhé.

"T..tao xin lỗi, tay mày có đau không?"- Tử Duyệt sốt ruột đến mức ngáo ngơ rồi.

"Mày thử đập mạnh củi trỏ mày vào cạnh bàn đi xem có đau không?"- Tôi cũng đau đến ngáo luôn rồi, lời nói ra không còn niệm tình bạn thân lâu năm mà nhẹ nhàng với nó nữa.

Bỗng nhiên nó phun ra một câu:

"Tao bị lao".

...

WTF???

"M..mày kiểm tra lại đi chứ tao đã thấy ai bị lao mà không có triệu chứng gì như mày đâu??"

Tôi hoảng hồn thật sự, nhưng mà nhìn thế nào thì nó không giống mắc bệnh lao một chút nào.

Nó sụt sịt mũi, bày ra bộ mặt mình sắp chết tới nơi, nhưng tôi biết, nó không phải đang đùa.

"Hôm trước tao bị sốt, vào viện thì người ta bảo phổi có vấn đề gì đó, tao cũng không để ý lắm, nhưng nghĩ chắc là lao".

Tôi thở phào, chửi nó bằng hết vốn từ phong phú của mình.

"Con ngu này, mày có biết bệnh về phổi và lao nó khác nhau một trời một vực không hả? Làm tim tao suýt rớt ra ngoài rồi đó!"

"Thì tao đâu biết đâu".

Nói nghe hay nhỉ? Bộ một con mọt sách ban tự nhiên như nó mà không phân biệt được lao với cả bệnh khác hả?

Nó thở dài, ngồi bệt xuống sàn cùng tôi.

"Tao sợ lây cho mày nên mới không tiếp xúc quá gần với mày".

Tôi quay người sang bên nó:

"Tao với mày là bạn thân".

Nó im lặng, nhìn tôi chằm chằm.

"Nên mày không cần kiêng nể gì cả".- Tôi tiếp tục nói, tay vỗ vai nó.

"Bác sĩ bảo là phổi hay chỗ nào đó có vấn đề, tao không kịp suy nghĩ liền gọi cho thầy giáo xin nghỉ học để tránh lây bệnh cho mọi người".- Tử Duyệt đỡ trán, trông rất bất cần đời.

Tôi khuyên nhủ nó:

"Mày ý, chỉ được cái tính nóng nảy, còn chưa xác định được vấn đề xảy ra với cơ thể của mày mà đã lo nghĩ cho người khác thế này rồi à? Tao đoán chắc mày không mắc bệnh lao, cũng không có vấn đề về phổi gì cả, theo tao nhớ không nhầm thì ngoài bệnh đó với bệnh về da ra thì những cái còn lại không có khả năng lây lan".

Tôi trừng mắt nhìn nó, hơi có vẻ phẫn nộ:

"Mà nhìn là biết, mày chắc chắn không có bệnh về da rồi, da mày dày như thắt lưng khỏe như châu phi thế này cơ mà".

Vốn định trêu nó tí, ai ngờ nó làm tôi sởn tóc gáy, giật hết cả mình.

Bàn tay lạnh toát của nó mò vào sau đầu tôi, cảm giác chẳng khác gì vừa tỉnh lại trên giường vào 2:00 sáng sau khi mơ kinh dị cả.

"A Mạn, mày biết không? Tao hơi lo".

Tôi nuốt nước bọt:

"Lo cái gì?"

Lúc ngẩng đầu lên, tôi chạm mắt với nó.

Ánh mắt ấy, tôi không sao quên được, cảm giác ẩn chứa trong đó như thể đang lo lắng đánh mất thứ quan trọng nhất với mình. Đâu đó nơi đáy mắt ấy, tôi còn nhìn thấy một tia mãnh liệt.

Tử Duyệt từ lúc tôi quen đến bây giờ chưa một lần nào bày ra biểu cảm này. Người đang ở trước mắt tôi lúc này, không hề giống với Tử Duyệt mà tôi biết.

Mười bảy năm cuộc đời, đầu tôi chưa bao giờ nặng đến như vậy. Đôi mắt phượng ấy, đang nhìn thẳng vào tôi, dùng ánh mắt áp chế tôi lại, buộc tôi không thể nhìn vào nơi nào khác ngoài nó nữa.

Từ lâu tôi đã không biết gọi cảm xúc mà tôi dành cho Tử Duyệt là gì rồi.

Mối quan hệ này rõ ràng không phải tình cờ, lần đầu gặp nhau đã cảm thấy thân thuộc, giao lưu một lát đã đánh dấu bạn thân, không thể nói đây không phải số mệnh trời ban được.

Nhưng cảm xúc tôi trót dành cho Tử Duyệt, chắc chắn không phải định mệnh.

Không thể buông bỏ, không thể thiếu, không thể tách rời, người đó đối với tôi chính là như vậy.

Có lẽ từ lâu cảm xúc tao dành cho mày đã không chỉ dừng lại ở mức tình bạn rồi chăng?

===

Giữa trời đêm náo nhiệt, mưa se lạnh rơi tí tách ngoài cửa sổ, từng thanh âm to nhỏ ngoài kia như biến mất sạch.

Chỉ còn lại tiếng thở dốc của Từ Duyệt bên tai tôi.

Tử Duyệt đưa tay, vuốt ngang mấy mảnh tóc mái còn vương trên trán của người trước mặt.

Bờ môi ấy, tôi vẫn nhớ rất rõ, mềm, nóng rực.

Trán, mi tâm, chóp mũi, gò má,...một đường thành kính từ trên xuống.

Sau đó...là môi.

Không có cháo lưỡi ướŧ áŧ gì ở đây cả, đơn giản, chỉ là một nụ hôn môi chạm môi.

Đầu óc tôi không trống rỗng, dường như rất nhiều cảm xúc đang vụt qua trong đó...

Có vui

Có buồn

Có thích thú

Có đau khổ, có tuyệt vọng

Nhưng chỉ duy nhất cảm xúc cuối cùng hiện lên trong đầu tôi lúc đó, chính là,

Rung động

===

Bạn đang đọc Good Night, I'm Still Here sáng tác bởi xiaoxiandan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xiaoxiandan
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.