Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Q1 - Gió nổi lên

Tiểu thuyết gốc · 2131 chữ

Bên bờ hồ, Trường Nam nhàn nhã ngồi câu cá, kể cũng lạ, thành vực Hải Minh nằm ở giữa những ngọn sơn phong hùng vĩ, vậy mà lại xuất hiện một cái hồ nước lớn, sở dĩ Trường Nam chọn thành Hải Minh là nơi dừng chân cũng là vì một trong những lý do như vậy.

Càng là lúc này, hắn lại không có khí thế gì như của một kiếm sĩ, lúc này hắn đang chỉ như một phàm nhân, nhàn nhã thả câu, nhàn nhã ngắm nhìn phong cảnh.

Có một tiểu bất điểm từ phía sau đi đến hỏi:

“Vị đại ca này, ngươi nhưng là câu cá sai tư thế nha.”

Trường Nam liếc nhìn tiểu bất điểm nói:

“Ồ, vậy phải làm như thế nào?”

Tiểu bất điểm khịt khịt mũi ngạo nghễ nói:

“Phải làm thế này.”

Sau đó nó bày ra một số tư thế, lắc trái lắc phải, quăng cước, lại yên lặng ngóng chờ, Trường Nam đang định nói chuyện lúc chỉ thấy tiểu bất điểm động tác đã đến trước dơ ngón tay trỏ đặt lên miệng ý bảo đừng làm ồn.

Cũng không mất quá nhiều thời gian, tiểu bất điểm nhếch miệng cười giật lên được một con cá, nó cười cười ra vẻ cao nhân nhìn Trường Nam nói:

“Đã học được gì chưa?”

Trường Nam xoa xoa đầu đứa trẻ lại nói:

“Mà nha, giờ này đúng ra ngươi phải ở lớp học chứ nhỉ?”

Đứa trẻ nheo mắt, bộ mặt vẫn là thế ngoại cao nhân, giọng điệu ông cụ non nói:

“Thiếu niên lang này, ngươi là mới đến nơi này đúng không, thành vực Hải Minh chúng ta chỉ trọng sức mạnh, không trọng tri thức, học học học, học rồi thì có lấy chữ ra mà ăn được không?”

Trường Nam nhìn tiểu bất điểm cười cười không nói, tiểu bất điểm lại cười gian xảo:

“Nhưng mà nể tình ngươi là người mới tới, lại may mắn gặp được một vị tướng quân anh minh lỗi lạc nhất thiên hạ trong tương lai như là ta đây ta có thể nguyện ý đem một vòng địa đồ thành vực vẽ ra cho ngươi, thế nào, ta chỉ lấy có ba đồng lượng bạc không hơn không kém.”

Trường Nam thần sắc không đổi vẫn cười mỉm nói:

“Ồ, vậy được.”

Tiểu bất điểm cười hắc hắc lấy ra một tấm bản đồ nói:

“Sớm đã đoán được nên ta đã chuẩn bị từ trước rồi.”

Trường Nam nói không lên lời, tấm bản đồ này đem ra chợ mua lại không thiếu, mà giá cả không thể đến ba lượng bạc, tiểu bất điểm này thật không thành thực .

“Thế nào, chê giá cả đắt hay sao, ta nói cho thiếu niên lang ngươi biết, có những thứ dù có đắt nhưng là đáng giá, có những thứ chỉ chậm một bước nhưng cũng khó có thể vãn hồi, tấm bản đồ này đích thực ngoài chợ chỉ hai đồng lượng bạc, nhưng mà khoảng cách từ đây đến đó không gần, lại dễ lạc vào rừng núi hiểm trở, dã thú hoành hành, đến lúc đó chỉ e giá trị ba đồng lượng bạc là vẫn còn quá rẻ.”

Trường Nam mở nắp hồ lô rượu tu một hơi cười nói:

“Có đạo lý!”

Trong bản đồ có ghi chép, thành Hải Minh có một cái môn phái tu hành, gọi là Song Sơn Phái, nằm ở đỉnh của hai ngọn sơn phong cao lớn trước mặt, mỗi năm tông môn sẽ đều chiêu mộ đệ tử, người nào có tư chất tốt sẽ trực tiếp lên núi, bái nhập đệ tử tông môn, tiến vào giới siêu phàm.

Ngoài ra bên dưới chân núi, người dân chủ yếu sống nhờ nghề săn bắt, huyện Hùng Dương ngoài tam thành vực ra thì diện tích phần lớn là rừng núi hiểm trở, dã thú hoang dã nhiều vô số, lại không sợ thiếu lương thực.

Hàng năm vẫn sẽ có một đội chuyên chở hàng vận chuyển vật tư cần thiết từ kinh thành tới, nơi này nằm khá xa quận đô cho nên không được ồn ào, náo nhiệt cho lắm.

Trường Nam thuê một gian nhà trúc, quyết định dừng chân tại đây, hắn vuốt ve hồ lô rượu lặng lẽ ngâm thơ, múa kiếm.

Sơn phong đỉnh núi mây khói lượn lờ có một môn phái tu tiên, sở dĩ được triều đình Giang Quốc đặt tại đây chính là để trấn thủ huyện Hùng Dương mấy trăm dặm, bảo vệ cuộc sống cho dân chúng khỏi yêu ma hoành hành.

Trong một đại điện có hai lão nhân đang chơi cờ, lão nhân áo trắng điểm xuống một quân cờ nói:

“Khang huynh, mời!”

Lão nhân áo đen đối diện trầm tư suy nghĩ, mất mấy canh giờ sau lão dứt khoát hạ quân cờ của mình xuống, có tu sĩ bên ngoài đại điện ngồi xếp bằng canh giữ, tu sĩ khác đi lại trong sơn môn, thỉnh thoảng không nhịn được mà nhìn vào đại điện, lần đánh cờ này của hai lão tổ tông đã chớp mắt qua một cái mười năm.

Thời gian này đã có tu sĩ đi ra con đường Tôi Thể, tán thân vào con đường Tiên Đạo, cũng có tu sĩ chỉ mới ở Nhị Cảnh Tôi Thể chục năm không thể tiến giai, thế nhưng mà đối với hai lão tiền bối này lại chỉ như một ván cờ.

Cũng không có gì lấy làm lạ, còn nhớ trận Hám Sơn Cờ lịch sử trong cổ tịch từng ghi chép, đã từng có một vị thiên hạ Văn Thánh cùng với lão tăng Phật gia của Huyền Không Tự nổi danh trong truyền thuyết chơi một ván cờ trên đỉnh Hám Sơn Phong, ván cờ này kéo dài suốt ngàn năm, kết quả của ván cờ đó không một ai biết tới, chỉ là sau đó Đạo Phật được phổ biến khắp thiên hạ, còn Văn Thánh lão tiền bối cũng không còn xuất hiện nữa.

Nhưng mà khi lão Văn Thánh trở lại nhân gian, người ta lại đồn thổi rằng lão thậm chí đã mạnh hơn trước rất nhiều, bằng chứng là hạo kiếp hơn hai chục năm về trước, Yêu tộc bạo loạn xâm lấn nhân tộc, các vị Thánh Nhân trên thiên hạ đều xuất chinh xa trường, cuối cùng bức lui Yêu tộc về lại bờ bên kia của Vạn Cổ Trường Thành, trong trận chiến tranh đó, lão Văn Thánh cũng có đóng góp không nhỏ.

Trở lại đại điện bên trong, lão già áo đen vuốt chòm râu dài suy nghĩ, nói ra một câu không liên quan đến ván cờ:

“Đường huynh, trận này đánh thế nào?”

Lão nhân áo trắng hai tay khép vào trong ống tay áo trầm giọng nói:

“Trận này đánh khó!”

Bầu trời huyện Hùng Dương dường như đang chậm rãi thay đổi, gió từ đâu không biết thổi lên, người dân trong thành hôm nay đều lấy làm lạ, đã bao lâu rồi thành vực còn không có đón trận gió nào lớn như thế, có một lão già lưng còng chống gậy khẽ mở cửa sổ ra nhìn, lão già thở dài lẩm bẩm khó hiểu:

“Vận mệnh a vận mệnh, trăng trong tối vẫn toả sáng, tâm trong sáng vẫn mịt mờ, kỳ tích sẽ lại kéo dài vận mệnh của thành vực thêm một đoạn thời gian nữa?”

Trên bầu trời cách huyện Hùng Dương mấy ngàn dặm có vài đạo trường hồng đang nhanh chóng bay đi, có một nữ tử cắn răng nhủ thầm:

“Hy vọng sẽ không đến quá muộn!”

Ngồi bên hiên nhà, Trường Nam đặt hồ lô rượu xuống, sắc mặt trở lên cực kỳ nghiêm trọng, hắn lẩm bẩm:

“Ma khí!”

Có một vị Thổ địa lão gia cách đó không xa chăm chú quan sát thiếu niên kiếm sĩ, vị Thổ địa này rất nhanh biến mất, hắn cả đời hưởng hương hoả nơi này cũng chưa từng màng đến thế sự bên ngoài, chẳng qua là thấy thiếu niên kia có chút kì lạ nên muốn đi quan sát một phen, lão Thổ địa này cũng không hề biết người mà lão vừa quan sát lại chính là một vị lục địa đại kiếm tiên nổi danh khắp thiên hạ.

Gió một ngày một lớn, trên bầu trời có người bước chân thong dong hạ xuống Song Sơn Tông, thời gian như ngừng chảy, tu sĩ trên dưới trăm người ấy vậy mà động tác đình trệ, chỉ có hai lão nhân trong đại điện là vẫn còn đang tại đánh cờ.

Người kia tự ý mở cửa điện ra, thấy hai lão nhân chỉ nhàn nhạt ngồi xuống lấy tay đặt quân cờ trắng đi một nước, một nước này tưởng như vô tình nhưng lại phá cục đã bày ra của quân đen suốt mười năm.

Hai lão tổ tông người trước người sau mở miệng nói:

“Ngươi đến hơi sớm, Địa Tạng Vương!”

Người được gọi là Địa Tạng Vương trong tay xuất ra ba chén trà chậm rãi thưởng thức nói:

“Các ngươi vẫn còn cơ hội cuối cùng, cho ta đặt địa môn ở đây hết thảy sẽ chưa có chuyện gì xảy ra, mọi thứ sẽ vẫn yên bình, thậm chí các ngươi đã chìm đắm trong Uẩn Đạo cảnh quá lâu rồi, ta có cách trợ các ngươi đột phá Hợp Đạo cảnh, đến lúc đó Đạo Thánh đương thời sẽ lại khắc tên của hai ngươi trong đó.”

Lão già áo đen nhấp một ngụm trà nói:

“Nếu không thì sao?”

Địa Tạng Vương dứt khoát trả lời:

“Hai vạn đại quân của ta đã đợi sẵn, chỉ chờ lệnh, huyện Hùng Dương trên dưới hơn ngàn cái nhân khẩu e rằng khó thoát.”

Lão già áo đen liếc nhìn lão già áo trắng bên cạnh, lão già áo trắng vuốt chòm râu dài suy nghĩ đến thất thần sau đó nói:

“Triều đình Giang Quốc sẽ không bỏ rơi chúng ta.”

Địa Tạng Vương gương mặt trầm ổn nói:

“Vậy đây là lựa chọn của hai ngươi?”

Hai lão già trầm mặc không nói gì, Địa Tạng Vương đứng dậy dứt khoát rời đi, trước khi đi chỉ nói:

“Hiểu rồi!”

Sau khi Địa Tạng Vương rời đi Song Sơn Tông hết thảy trạng thái đều trở lại bình thường, chỉ là hai lão tổ tông trong đại điện đã không thể bình thường được nữa, cánh cửa đại điện lần đầu tiên sau mười năm được mở ra, Song Sơn Tông rơi vào căng thẳng.

Tuyết đã hoàn toàn ngừng rơi, nhưng mà bầu trời mấy ngày này chỉ là một màu xám xịt, dân chúng mảy may không có phát hiện gì, cuộc sống vẫn bình thường diễn ra.

Trường Nam dạo bước trên phố, hắn như một gã bợm rượu lắc bên trái rồi lại bên phải, hồ lô rượu dốc lên không ngừng tu lấy những hơi dài.

Người dân trong thành không khỏi chú ý tới tràng cảnh này chỉ thấp giọng nghị luận:

“Người trẻ tuổi thời nay thật sống quá thiếu trách nhiệm đi mà.”

Lại có một vài hán tử huýt sáo lớn giọng tán thưởng:

“Tuổi trẻ phải như vậy, thiếu niên, đến, chúng ta cùng uống!”

Một số phụ nhân trẻ tuổi bĩu môi:

“Một đám nát rượu suốt ngày chỉ biết say mèm, còn không nhìn Lý Tứ mà làm gương.”

Mấy lão hán tử tức giận chửi ầm lên:

“Cái tên tiểu tử Tứ Oa Nhi có gì mà tốt, suốt ngày khoe khoang cái tạo nghệ dùng tiễn, chỉ là một tiểu tử không biết hưởng thụ cuộc sống, sống là phải như chúng ta đây, tự do tự tại, nói làm là làm, nói uống là uống.”

Thiếu niên cười cười đi vào quán rượu:

“Mấy lão tiền bối nói rất có đạo lý!”

Chỉ là khi thiếu niên đi ngang qua đường vô tình lại ngã vào người một cô gái, rượu trong hồ lô cũng đổ hết lên y phục của cô gái nọ.

Cô gái giận dữ quát to:

“Ngươi không có mắt à, tên nát rượu chết dẫm!”

Vừa nói cô gái lại vừa đạp cho thiếu niên vài cước, cuối cùng giận dữ rời đi, có hai hán tử chạy ra kéo thiếu niên vào vỗ vỗ bả vai:

“Có khí phách, có khí phách, nào, uống!”

Thiếu niên dơ lên hồ lô rượu cũng hô:

“Uống!”

Bạn đang đọc Hắc ám trở lại sáng tác bởi Toiladat
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Toiladat
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.