Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10: Trên Võ Quân

Tiểu thuyết gốc · 2807 chữ

Tô Lê Chí thấy thế phi tới, 1 chưởng đánh tới, Đại Long đột nhiên mỉm cười, ánh mắt lạnh băng nhìn hắn làm hắn cảm thấy sởn gai ốc.

Thân hình Đại Long uyển chuyển né chiêu, lại 1 quyền đánh tới, đậm vào cánh tay Tô Lê Chí làm hắn đau đớn. Đại Long vừa đánh vừa tiến tới. Tô Lê Chí lúc này chật vật không chịu nổi, tất cả đòn đánh của hắn đều bị chặn lại hoặc né đi, liên tục chúng đòn của Đại Long, liên tục phải lùi lại.

Thân pháp Đại Long quỷ dị khó đoán, các đòn đánh đều nhanh mà hiểm, đánh vào những nơi không ngờ tới, không chí mạng nhưng lại làm cho đối phương càng thêm chật vật khó chịu.

Đại Long là ai chứ. Kiếp trước cậu từng là 1 tuyệt thế thiên tài, 1 đời Ma Quân kiêu hùng, danh vang Cửu Thiên. Thân đã trải qua thiên chùy bách luyện, hàng trăm trận chiến tàn khốc mà thành danh. Kiếp trước, cậu cũng sống hơn 1500 tuổi, dù cái tuổi này trên Cửu Thiên Giới thì không được xem là cao nhưng sao với Tô Lê Chí mới gần 100 tuổi thì chẳng khác gì là đang đùa với con nít.

Từ lúc giao chiến tới giờ, Đại Long chỉ xem Tô Lê Chí là đá mài đao, làm quen với cơ thể này. Nếu cậu thật sự muốn giết Tô Lê Chí thì với kinh nghiệm kiếp trước, cậu có hàng trăm cách giết chết hắn.

Sau 1 lúc giao chiến, Tô Lê Chí nhận ra Đại Long càng đánh, thủ pháp càng cao nhưng đòn đánh lại không có sát thương cao, vậy có nhĩ là gì ? Chỉ có thể là thằng nhóc này đang trêu đùa mình, xem mình là đá mài đao mà thôi ! Dù sao hắn cũng sống gần trăm năm nều cả điều này mà không nhân ra thì sống thật phí ! Đáng ghét ! Tô Lê Chí tức giận chửi trong lòng. Trong mắt hắn lửa hận ngút trời nhìn Đại Long.

Xẹt ! Một tiếng xét gió, từ trong ống tay của Tô Lê Chí hiện ra 1 con dao, chém thẳng vào cổ Đại Long. Cậu giật mình lùi lại. Cậu nhìn con dao, trên thân nó đã dính máu. Cậu liền đưa tay lên sờ cổ, có chất lỏng đang chảy ra. Cậu đưa lên nhìn thì thấy 1 bàn tay đầy máu. Trên cổ cậu máu tươi chảy ròng ròng.Khuôn mặt cậu hiện lên vẻ kinh hoàng.

- Haha ! Nhóc con ! Chết đi ! Cho chừa cái tội dám đắc tội với ta ! Dám phá hỏng kế hoạch của ta ! Đáng tiếc là ta không thể cho người được sống không bằng chết ! Nếu không... – Tô Lê Chí cười lên nhìn Đại Long chế giễu.

Đột nhiên Đại Long mỉm cười ánh mắt lạnh bằng nhìn Tô Lê Chí với vẻ khinh bỉ. Một hiện tượng quỷ dị hiện ra trước mắt hắn.

Tô Lê Chí chỉ thấy vết thương trên cổ đang chảy máu đột nhiên ngừng chảy rồi máu đông lại thành vết sẹo, từ từ thâm đi, rồi rơi xuống. Trên cổ Đại Long hoàn toàn lành lặn không 1 vết xước.

- A a ! – Tô Lê Chí hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt rồi nhìn Đại Long. Trong mắt hắn giờ đây Đại Long như 1 con ác quỷ bước ra từ địa ngục, nụ cười của cậu làm hắn cảm thấy lạnh lẽ, hắn ngã bịch xuống đất, miệng lẩm bẩm, run run :

- Quái... quái... vật... quái vật... a... a…

Đại Long dù hiện tại không phải là Sát Quỷ tộc nhưng với Luân Hồi Truyền Thừa Cấm Pháp và Ma Nhân Song Công Tu Pháp thì cậu cũng không khác gì 1 Sát Quỷ Nhân, trong mình vẫn chảy huyết mạch Sát Quỷ Tộc, cho dù là chém đầu thì cậu vẫn sống tốt. Chỉ là 1 vết rạch nhỏ, đối với cậu chẳng sao cả, hơn vận lực là có thể hồi phục rồi

Đại Lọng phi tới chỗ Tô Lê Chí, ngón tay liên tục điểm lên cổ, hai khớp vai và khớp chân của hắn, phong ấn hệ thần kinh điều khiển. Rồi cậu 1 tay cầm đầu hắn đập mạnh xuống đất. Rầm ! Mặt đất nứt ra, mặt Tô Lê Chí đầy máu, còn có 1 cái răng rơi ra.

Đại Long nắm đầu Tô Lê Chí xách qua chỗ Nguyễn Thu Hà rồi quăng xuống, sau đó qua chỗ tên võ quân còn sống đang nằm đó mà xách chân lôi qua.

Lê Minh Bắc nhìn Đại Long lúc này hơi hoảng sợ. Lúc nãy, ông nhìn Đại Long chiến đấu mà không giúp là vì lúc phi qua chỗ ông, Đại Long đã cấm ông không được nhúng tay vào, nếu không sẽ chết.

Mà sau khi quan sát trận chiến thì Lê Minh Bắc càng thấy tên nhóc này không đơn giản, chỉ với kỹ thuật chiến đấu cũng rất đáng sợ rồi. Mà ông còn thấy Đại Long dùng hỏa diễm bẻ kiếm làm ám khí thì giật mình. Phải biết dù là trong giới võ giả hiện nay thì phép thuật cũng cực kỳ khan hiếm. Phép thuật đối với các môn phái, thế lực đều được xem là bí pháp, rất trân trọng nâng niu

May mà lúc Tô Lê Chí chém Đại Long thì cậu đang đứng quay lưng, nêu không thì cả ba lại còn hoảng sợ hơn.

- Chị tên Nguyễn Thu Hà đúng không ? - Đại Long hỏi.

- Hả ? À ! Phải ! - Nguyễn Thu Hà hơi bất ngờ nói.

- Được rồi !

Đại Long hai tay chạm lên đầu hai tên bại trận. Cả hai đều cảm thấy 1 cơn đau đớn chưa từng có tràn đớn, bọn chúng lại được trải nghiệm cảm giác của hai tên Hải Chiến và Cường Mặt Sẹo từng nếm qua. Chúng đau đớn giãy dụa nhưng không phát ra tiếng.

Đại Long thả tay ra nói :

- Không muốn đau thì ngoan ngoãn nói tất cả thông tin về kẻ phái các người đến !

Đại Long điểm vào cổ họng bọn chúng, chúng nhìn nhau do dự.

- Haha… A…! - Tô Lê Chí định cười lớn thi Đại Long đã chạm tay vào đầu hắn truyền cho hắn cơn đau, rồi nói, giọng lạnh băng :

- Nói mau ! Ta không thích nghe lời thừa ! Kẻ nào cho nhiều thông tin hơn thì ta sẽ không giết, mở phong ấn cho tên đó, còn tên còn lại sẽ bị tra tấn đến chết !

- Ta nói. Ta nói. Xin dừng tay - Tô Lê Chí hét lên. Đại Long thả tay ra, chạm tay vào tên áo sơ mi đen. Khi cậu vừa chạm tay thì hắn đã hét lên :

- Làm ơn đừng mà ! Ta nói ! Là Cao Dester ! Là tên khốn đó thuê bọn ta đến.

Vừa nghe đến tên Cao Dester, Nguyễn Thu Hà liền ngẩn người. Đại Long thì hơi chán, có chút đau đớn mà nhụt chí rồi sao ? Kém thật !

- Không thể nào là Cao được ! - Nguyễn Thu Hà nghẹn ngào nói.

- Là hắn ! Chính là hắn ! Là hắn đã thuê bọn ta ! Chính là Cao Dester ! - Tô Lê Chí hét lên.

Từng trên mặt Nguyễn Thu Hà có hai giọt nước mắt chảy xuống. Đại Long nhíu mày nhìn Cared và Lê Minh Bắc.

- Hắn là em họ của Hà. Mẹ hắn là cô ruột của Hà. - Cared giả thích.

Sau đó là hồi tra khảo, từ hai tên kia, Đại Long moi ra được một số thông tin.

Đám người này được Cao Dester mời đến để giết Nguyễn Thu Hà. Cha của Cao Dester là Liba Dester là thành viên của 1 tập đoàn ngoại quốc nổi tiếng. Chỉ cần Nguyễn Thu Hà chết thì cha cô sẽ suy sụp, chỉ cần hắn giở thủ đoạn, quan tâm đến Nguyễn Văn Xuân liền có thể từ trong tay gia đình cô lấy đi 18% cổ phần tập đoàn Tứ Quý, trở thành cổ đông lớn nhất, sau đó thâu tóm cả tập đoàn Tứ Quý vào trong tay.

Cao Dester điều tra được lai lịch của Lê Minh Bắc, liền tìm đến Tô Lê Chí, kẻ từng là kẻ thù của Lê Minh Bắc, yêu cầu hợp tác, hứa sẽ chia cho Tô Lê Chí 2 % cổ phàn làm thù lao. Và thế là tạo ra tình huống ngày hôm nay.

Khi nghe xong câu chuyện thì Nguyễn Thu Hà cả người dã rung rung, nước mắt chảy ròng, bịt miệng cố nhịn. Cao Dester vốn là 1 cậu em mà cô rất quý, có thể nói là hai người rất thân. Bao giờ Cao Dester cũng quan tâm đến cô, nhưng cô không ngờ là bấy lâu nay tất cả chỉ là vở kịch. Nghĩ đến chuyện quá khứ hai chị em thân thiết là cô không kìm được nước mắt.

Đại Long thì sát khí tỏa ra, giận dữ. Tô Lê Chí và Lê Minh Bắc cảm thấy hoảng sợ.

Kiếp trước, Arious mồ côi cha mẹ từ năm 10 tuổi, năm 12 tuổi người chú duy nhất ra đi, Vậy nên đối với Đại Long mà nói, tình thân gia đình là 1 thứ gì đó rất thiêng liêng mà xa vời, là thứ mà hằng đêm cậu vẫn luôn mơ ước, rất nhiều lần cậu khóc vì cô đơn. Vì vậy mà cậu rất trân trọng tình cảm gia đình, người thân. Cậu rất trân quý những phút giây bên cạnh những người mình yêu thương.

Cũng vì vậy cậu rất căm thù những kẻ xem thường, lợi dụng tình thân. Kiếp trước đối với những kẻ như thế, cậu thường trừng phạt rất thảm.

Đại Long giận giữ giẫm nát ngực của tên áo sơ mi đen. Ngón tay điểm trên người Tô Lế Chí, giọng lạnh lùng như phát ra từ nơi u minh tối tắm :

- Như đã hứa, ta sẽ không giết ngươi…

Tô Lê Chí sợ hãi đứng lên, định bỏ chạy thì nghe giọng nói lạnh băng của Đại Long phát ra :

- …Nhưng Lê Minh Bắc thì có thể.

Tô Lê Chí chưa kịp phản ứng thì từ sau lưng rồi trước ngực cảm thấy nhói đau. Một thanh kiếm xuyên đến, mắt hắn trừng lớn, hắn chỉ kịp lẩm bẩm :

- Ngươi… lừa… ta… ! Đồ… ác… ma…

Tô Lê Chí ngã xuống. Thanh kiếm kia chính là do Lê Minh Bắc ra tay. Khi đang trong lúc hai tên kia khai báo thì ông nghe thấy 1 âm thanh vang trong đầu mình :

- Là ta ! Lát nữa, giết Tô Lê Chí. Ta không thể làm…

Khi nghe được giọng nói này, Lê Minh Bắc có chút hoảng sợ. Đó là truyền âm nha, cho dù là cường giả Võ Hoàng cũng không thể làm, Lê Minh Bắc nhìn xung quanh thì thấy Đại Long nháy mắt với mình. Điều này làm ông càng kinh hoàng hơn. Một thằng nhóc Võ Tướng, thế mà có thể truyền âm sao ? Đây là không thể nào ?

- Hiểu chưa ? - Đại Long mở miệng nói.

Nghe vậy Lê Minh Bắc bắt đầu chấn tĩnh lại, dù sao ông cũng là 1 lão hồ ly sống gần trăm năm, nhanh chóng hiểu được lời của Đại Long. Nhưng mà hiểu được ẩn ý của Đại Long rhif cách nhìn nhận của ông về Đại Long càng thêm kiêng kị. Một thằng nhóc mới tầm 15 tuổi mà đã giết người như nghéo, mặt không đổi sắc, đã vậy còn tâm ngoan thủ lạt, nham hiểm độc ác như vậy, loại người này tuyệt đối không nên trêu vào.

Khi Lê Minh Bắc giết Tô Lê Chí đã làm cho Nguyễn Thu Hà và Cared giật mình. Đại Long bước đến cái xác của Tô Lê Chí nhìn hắn nói :

- Ta đâu lừa người đâu, rõ ràng là ta chỉ nói là ta sẽ không giết người mà, chứ ta đâu nói là người khác thì không.

Khi mọi người không chú ý thì trên người Đại Long toát ra 1 tia hắc khí rồi thu vào. Đại Long nhìn ba người kia, mỉm cười nói.

- Nếu không còn chuyện gì thì cháu xin phép về ạ ! Phiền cô chú dọn dẹp chỗ này được không ?

Đại Long định xoay người đi ra. Đột nhiên Lê Minh Bắc lên tiếng :

- Cậu rốt cuộc là người của ai ? Vì sao lại giúp chúng tôi ?

- Không ! Cháu chỉ là người qua đường ! Trùng hợp bị dính vào !

- Trùng hợp ?

- Cháu có vài việc ở đây phải giải quyết ! Không biết ai lái xe, suýt tông phải cháu đấy !

Lúc này Nguyễn Thu Hà và Cared đều nhìn về phía Lê Minh Bắc. Lê Minh Bắc dù sao cũng đã già đã có phần không hợp thời đại. Hôm này ông tranh lái xe, thế nào mà lại gặp phải tấn công. Lái xe kiểu gì mà tông vào đây, đường không đi phi thẳng vào nhà kho. Tính ra cũng may mắn a.

- Cậu không nói cũng không sao ! - Lê Minh Bắc tiếp tục lên tiếng.

- Thật là cháu chỉ là người qua đường không may gặp họa thôi ! - Đại Long nói.

- Thứ lúc nãy cậu dùng để nói với tôi là phép thuật đúng chứ ? - Lê Minh Bắc ngẫm nghĩ rồi nói.

- À phải ? Có chuyện gì không ?

- Phép thuật trong giới võ giả rất hiếm đấy ! Cậu cũng biết thất phu hoài bích là sẽ ra sao ?

- Ô ! Vậy sao ? Cháu cảm ơn bác ! - Đại Long trân thành nói. Khi Lê Minh Bắc không tiếc nguy hiểm phi ra cứu mình thì Đại Long đã có hảo cảm với người này. - Cháu hỏi một chút được không ?

- Được ! Cậu cứ tự nhiên ! Nếu tôi biết , tôi sẽ nói.

- Trên Võ Quân là gì ?

- Hả ? Cái này sao ? - Lê Minh Bắc có chút bất ngờ. - À ! Trên Võ Quân là Võ Vương, rồi Võ Hoàng, Võ Thánh và Võ Tổ tiếp đến là cảnh giới Chân Nhân trong truyền thuyết. Ta hiện tại có thể xem là Võ Vương đỉnh phong.

- Cháu cảm ơn ! - Đại Long nói.

Trong lòng cậu thầm nghĩ, xem ra Võ Hoàng chính là Linh Sư cấp cao rồi, Lê Minh Bắc mới chỉ là Linh Sư cấp 5 mà đã là Võ Vương đỉnh phong. Còn Võ Thánh có lẽ là Linh Tôn. Mà theo suy đoán của cậu thì khả năng cao Chân Nhân cảnh là Linh Tướng cảnh.

- Không còn việc gì nữa thì cháu xin chào ạ ! - Đại Long xoay người bước đi.

- Khoan đã ! - Nguyễn Thu Hà lên tiếng.

- Có việc gì không ạ ? - Đại Long hỏi.

- Có thể cho chị biết tên của em không ?

- Tên sao ? Em tên là Lê Đại Long. - Đại Long ngẫm nghĩ 1 lúc rồi lại nói. - Em chân thành khuyên chị 1 câu.

- Khuyên chị 1 câu ?

- Người thân thật sự là những người thật sự quan tâm đến ta. Những kẻ khác cho dù là cùng huyết mạch thì vẫn chỉ là kẻ xa lạ. Thương hại kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân. Hại chị họ của mình, tình thân cái *.

- Vậy sao ? - Nguyễn Thu Hà hơi ngẩn người. Đại Long đợi 1 lúc rồi nói tiếp:

- Phải rồi ! Công ty của Nguyễn Hải Văn và Lê Chí Tài sắp phá sản rồi ! Em không muốn người vô tội thất nghiệp. Nếu chị có thể thì hãy thu mua lại nó. Vậy thôi ! Muộn rồi ! Em đi đây !

Nói rồi Đại Long liền nhanh chóng đi ra khỏi cửa, cậu tủy tiện chọn 1 chiếc mô tô và phóng đi. Có đồ để thừ, sao không dùng. Một lúc sau có tiếng xe phát ra, ! vài chiếc ô tô đậu trước cửa nhà kho. Từ trên xe, 1 đám người mặc vest đen chạy vào. Dẫn đầu là 1 người đàn ông trung niên, nhìn thấy Nguyễn Thu Hà lên tiếng :

- Thu Hà ! Con không sao chứ ?

- Con không sao, cha ạ ?

Người đàn ông đó là Nguyễn Văn Xuân, cha của Nguyễn Thu Hà, ông chạy lại ôm lấy con gái mình.

Bạn đang đọc Hắc Ám Và Quang Minh sáng tác bởi yy13531954
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi yy13531954
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.