Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyết Phong Quyết

Phiên bản Dịch · 1952 chữ

Huyết Phong Quyết

Dịch: Tĩnh Luân

Beta: Tĩnh Luân

Hai người Diệp Trúc và Bạch Long yên lặng đợi trên hành lang, bốn phía toàn bộ yên tĩnh không tiếng động, Bạch Long nhịn không được nên tìm chủ đề nói chuyện "Cậu ta thật sự là anh của em sao?"

Diệp Trúc kỳ quái mà nhìn người này "Tất nhiên rồi."

Nghe vậy Bạch Long cực kỳ khoa trương mà cảm thán "Nhìn thế nào em cũng không giống tên đó, tên đó trông như một tảng băng di động không chút tình cảm, anh đây đáng thương như vậy mà không động lòng cứu giúp, em so với tên đó thì tốt bụng hơn nhiều."

Diệp Trúc cười nói "Anh không sợ em méc với anh trai sao?"

Bạch Long ung dung lắc đầu nói "Cô bé đáng yêu tâm địa tốt bụng như em tuyệt đối sẽ không làm chuyện vô sỉ vậy đâu."

Diệp Trúc tức giận trừng mắt hắn nói "Anh đừng tưởng nói như vậy có thể lôi kéo em, là anh không biết tính cách anh ấy mà thôi."

Bạch Long định nói gì đó đột nhiên căn phòng đối diện đi ra một con tang thi, có lẽ do động tĩnh hai người hấp dẫn mà tới, nhìn thấy hai người liền gào lên rồi lao tới.

Bạch Long nhìn thấy thì sợ hãi, hắn biết rõ đám tang thi vô cùng hung dữ một khi gặp phải thì chỉ có chết, theo bản năng vô thức mà muốn xoay người bỏ chạy, nhưng khi mới lui lại thì nhận ra sau lưng mình còn có một cô gái chân yếu tay mềm....

Hắn quay đầu nhìn Diệp Trúc thì thấy sắc mặt vẫn bình tĩnh hàng mi hơi nhíu lại một chút, không hề xuất hiện vẻ hoảng sợ như trong suy nghĩ, hình dáng nét mặt nghiêng một bên mơ hồ như có chút quen thuộc, giống như một người khắc sâu trong lòng mình....

Di nhi....

Hắn đột nhiên cắn chặt răng ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào con tang thi đang lao tới cùng với sự kiên định mà đoạt lấy dao trong tay Diệp Trúc rồi nói nhỏ "Anh đây tới ngăn nó lại, em chạy mau."

Gió nhẹ thôi lên gương mặt khiến tóc mái lay động. Diệp Trúc nhìn bóng lưng người thanh niên trước mắt có chút kinh ngạc, ánh mắt cũng trở nên nhu hòa rồi hiện lên nét vui vẻ.

"Rống!"

Tang thi lao đến giơ móng vuốt muốn chộp lấy vai Bạch Long, răng nanh nhô ra muốn cắn lấy cổ hắn.

Dao trong tay chém ra trúng vào vuốt tang thi mà không thể chém vào đầu được, trong mắt Bạch Long lúc này hừng hực như ngọn lửa, máu cùng linh hồn toàn thân giống như bắt đầu thiêu đốt, hét lên giống như kỵ sĩ hy sinh vì vinh quang hướng đầu tang thi chém tới!

Hung hăng mà chém tới, một đao này hắn đã dùng toàn bộ sức lực mang theo quyết tâm liều chết!

Giết!

Phốc phốc!!!

Đầu tang thị bị chém đôi đồng thời móng vuốt sắc bén của nó cũng cào lên vai Bạch Long lộ ra cả xương.

Cánh tay Bạch Long vô lực mà buông xuống "bịch" một tiếng con dao rơi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, tuyệt vọng mà nhìn sang bả vai bị thương, cười giễu rồi ngồi xuống đất thở dốc, toàn thân mồ hôi đổ như mưa.

Sắc mặt Diệp Trúc khẽ biến chạy tới "Anh bị thương rồi!"

Bạch Long nghiêng đầu nhìn cô rồi cười nói "Chỉ bị cào một chút không có việc gì."

Diệp Trúc vội vàng nói "Một khi bị tang thi cào trúng sẽ nhiễm Virus, sẽ biến thành tang thi đấy!"

Sắc môi Bạch Long trắng bệch, làn da cũng dần biến đen, máu từ chỗ vết thương cũng dần dần từ đỏ tươi biến thành màu đen, ngày càng đen....

Đặc biệt là ánh mắt giống như 10 ngày không ngủ, giăng đầy tơ máu, vành mắt den thui, răng nanh cũng vắt đầu dài ra...

Đây đều là điềm báo một người sắp biến thành tang thi!

Bạch Long ngước đầu nhìn mặt cô gái nhỏ muốn xua bớt đi không khí bi thương mà miễn cưỡng cười nói "Đợi tới lúc anh biến thành tang thi thì giết anh đi."

Trong lòng Diệp Trúc nhói lên, ánh mắt ngấn nước nói "Anh kỳ thật không cần làm như vậy, em có thể giết được tang thi đấy."

Trong ánh mắt Bạch Long mang theo kiêu ngạo nói "Trước mặt anh làm sao có thể để cho một cô bé đi đối mặt với đám quái vật xấu xa này được? Huống chi trước khi đi anh trai máu lạnh của em đã đem em giao cho tôi, nếu em mà xảy ra chuyện gì chẳng phải anh cũng chôn cùng sao."

. . .

Phốc phốc!

Móng vuốt chó biến dị từ sau lưng Diệp Thần cào một phát đem lớp áo trên người hắn xé rách lộ ra da thịt mà trên đó thì hiện lên bốn đường rướm máu.

Ánh mắt Diệp Thần ngưng trọng, mặc dù bị thương không hề rên một tiếng mà quay người vọt vào phòng cạnh phòng ngủ, chó biến dị làm sao buông tha con mồi của mình và nhanh chóng đuổi theo.

Sau khi tiến vào phòng, Diệp Thần núp sau cánh cửa đợi con chó xông vào rồi đẩy cánh cửa một cái đóng lại đồng thời vọt tới sau lưng nó, chân dậm một phát thân thể chuyển động, búa trong tay dùng một tư thế quỷ dị mà chém vào bụng con chó tạo thành một vết thương lớn.

"Huyết Phong Quyết thức thứ nhất - Phụ bối thụ kích!"

Rìu trong tay Diệp Thần giống như dao khắc của thợ mộc mang theo tiếng gió, rõ ràng vừa rồi còn đứng sau lưng con chó biến dị thoáng cái đã chém một nhát xé rách bụng nó kéo ra một đường dài.

Huyết Phong Quyết!

Đây chính là một loại đao pháp mà kiếp trước tự bản thân hắn sáng tạo ra, chuyên nhằm vào lúc đứng sau lưng quái vật, linh cảm này xuất hiện trong lúc Diệp Thần đấu với Nhím Huyết Đồng Tử mà ra.

Phần lưng của nhím toàn gai xương vừa nhiều vừa cứng, nhưng dưới bụng thì lại cực kì mềm, một đao này chính là khắc tinh của nhím gai, mà đầu chó biến dị này so với con nhím đó cũng không khác gì mấy, phần lưng da dày hơn so với bụng cho nên dùng một chiêu này vô cùng tốt.

"Đáng tiếc thực lực hiện tại còn chưa đủ, nếu không thi triển ra Ma Thần Quyết thì chỉ cần một đao cũng đủ giết nó rồi." Trong lòng Diệp Thần than một tiếng, kiếp trước những người quen biết hắn đều gọi hắn là Lãnh Diện Đao Ma cũng vì nó.

Bản thân hắn vốn là một người bình thường nhưng trải qua chiến đấu nhiều lần tôi luyện sáng tạo ra được một bộ đao pháp tinh xảo.

Đối với một người luyện võ với cọc gỗ mười năm cũng có thể trở thành đại sư huống chi là Diệp Thần đối mặt với quái vật khủng bố, một thân kỹ năng chiến đầu đạt tới tình trạng lô hỏa thuần thanh.

"Rống!"

Chó biến dị bị thương càng cuồng bạo, thân thể khẽ động liền nhảy lên giường rồi xoay lại nghe ra răng nanh dữ tợn nhìn Diệp Thần, tên nhân loại này dám xúc phạm tới nó, mặc dù tự bản thân đã có chút ý thức nên đem Diệp Thần tính vào hàng ngũ nguy hiểm nhưng cái này cũng không thể ngăn cản khát vọng huyết nhục trên tên nhân loại này!

Vèo!!

Thân ảnh lóe lên như điện quang, chó biến dị trên giường nhảy lên đánh tới hướng Diệp Thần, do có lực nảy trên cao khiến cho sức lực nó mạnh hơn một phần, nếu như Diệp Thần chính diện đối chiến tuyệt đối sẽ bị đánh bay.

Nhưng đây cũng là một cơ hội tốt!

Ánh mắt Diệp Thần nheo lại, gân xanh trên cánh tay nổi lên, sức mạnh toàn thân đều tập trung trên tay, cơ thể hơi ngả ra sau lùi lại lộn ngược một cái, chân đạp lên bụng chỗ bị thương trước đó khiến nó hành động chậm dần lại.

Sau đó Diệp Thần xoay người, rìu trong tay lần nữa lóe lên rồi chém thêm một nhát lên bụng nó!

Thứ bén nhọn nhất trên rìu không phải lưỡi rìu mà là mũi rìu đấy!

Chỉ thấy mũi rìu đâm vào bụng chó biến dị rồi Diệp Thần dùng sức mà kéo một phát khiến cho nó bị xẻ đôi, nội tạng bên trong cũng rơi đầy đất.

"Ô...."

Chó biến dị ngã trên mặt đất mà gào rú, bụng bị xé rách cho dù có mạnh cỡ nào đi nữa cũng dần mất đi sức chiến đấu.

Diệp Thần nhanh chóng đi tới chém đứt đầu nó rồi vác lên vai đi ra ngoài, đầu chó biến dị này to như sư tử, bặng cũng gần 200kg, toàn thân đều là thịt hơn nữa da lông còn có thể chế tạo thành đồ bảo hộ.

Đi ra ngoài Diệp Thần nhanh chóng quay lại hành lang chỗ hai người đang đợi, lập tức nhìn thấy em mình ngồi dưới đất, hai mắt sưng đỏ mà nằm bên cạnh thì Bạch Long toàn thân đều bầm đen, răng nanh lòi ra...

Tang thi hóa!

Trong lòng Diệp Thần cả kinh nhanh chóng phóng lại tới bên cạnh Bạch Lòng, rìu trong tay không chần chừ định đánh xuống nhưng đúng lúc này em gái hắn lại vội vàng kêu lên "Đừng --"

Diệp Thần ngừng lại hơi nhíu mày "Tên này làm sao lại bị tang thi cào, nhìn tình hình này thì không trụ thêm được bao lâu sẽ biến thành tang thi."

Diệp Trúc nức nở nói "Là lỗi của em, anh ấy vì bảo vệ em mà bị đầu tang thi làm bị thương."

Diệp Thần nhìn thoáng qua con tang thi nằm trên mặt đất, lại nhìn Bạch Long, nhíu mày rồi bước lại gần ngồi xuống nhìn rồi nói "Trước tiên khiêng tên này đến một căn phòng đã."

Diệp Trúc khẽ giật mình rồi vui mừng mà vội vàng nói "Anh có cách cứu anh ấy đúng không?"

Diệp Thần trầm mặc một lát rồi nói "Chỉ có thể thử một lần!"

Bạch Long nằm trên đất chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh mê mang, đau nhức cùng mệt mỏi đồng loạt tập kích trong não, hắn biết rõ bản thân không thể buông lỏng nên không một khi lâm vào 'ngủ' rồi sẽ biến thành bộ dạng tang thi mà bản thân ghê tởm.

Trong lúc hôn mê hắn mơ hồ cảm thấy chính mình bị ai đó khiêng đi, trong lòng nghi hoặc không lâu sau thì bị người nọ đặt lên ghế sô pha mềm mại, cùng lúc bên tai vang lên giọng nói lạnh lùng "Em đi nấu chút nước ấm đến sát trùng miệng vết thương, lấy thêm chút rượu mạnh cũng rửa sạch vài khối [Cơ Hóa Nhục]"

Bạch Long biết rõ giọng nói này là của ai, chính là thanh niên lạnh lùng kia, trong đầu hắn mờ mịt không rõ bọn họ muốn làm gì.

Bạn đang đọc Hắc Ám Văn Minh (Dịch) của Cổ Hi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TĩnhLuân
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.