Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhất Phong Thần Bí

Tiểu thuyết gốc · 1695 chữ

Trong khi Sở Phong có giờ nghỉ trưa bên Vũ Linh Hi thì tại một địa điểm khác. Có một sự trùng hợp tới lạ kỳ đang diễn ra, bánh ranh số phận đang dần tan vỡ.

Trước cửa Đan Hội chi nhánh nhỏ xuất hiện một áo choàng đen nam tử, kẻ này xuất hiện mang theo bầu không khí âm u, tựa như chiếc bóng lẩn trốn dưới ánh mặt trời.

Hắn bước vào Đan Hội với ánh mắt nhìn quanh một lượt, tại đây cũng có một dài ánh nhìn chú ý tới hắn. Cũng bởi tại nới hắn đứng lớp sương đen lúc ẩn lúc hiện tản ra mang theo hơi lạnh thấu xương đến từ âm ti địa phủ.

Bước tới, nơi một tiểu cô nương đang nhàm chán chống tay. Nàng tay đây không có chức vụ gì to lớn, chả qua chỉ là một học trò trong Hội, bất quá có chút tiền đồ nên được sắp xếp vào vị trí ghi danh của Hội.

Người thần bí kia bước tới, một chất giọng âm u khiến người ta lập tức muốn tránh xa, nhưng hắn không dọa được tiểu nha đầu trước mặt. Nàng tại đây vị trí gặp qua không ít kẻ đáng sợ, bộ điệu vừa thần bí vừa nguy hiểm này gặp qua không ít. Số nhỏ là khác vãng lai ,chút ít là Tán Tu hay phần lớn là những kẻ có vấn đề về thân phận. Loại người này không được chọc, cùng không được cái gì kinh biết, cũng không nên sợ hãi họ làm gi.

Phàm là những kẻ như thế đều tự đặt ra cho mình một nguyên tắc nhỏ: "Kẻ không phạm ta, ta không phạm người. Kẻ phạm ta, giết.''

"Ngươi có yêu cầu gì?''

Nghiệp vụ không thiếu, tiểu nha đầu này chào trước hỏi sau, mỉm tươi tắn nụ cười, ánh mắt hết sức tiếp đón.

"Ta muốn Thi Tuyển.''

Giọng nói u ám vang lên, hết thảy các ánh nhìn lúc này đã phải tập trung tại nơi hắn. Thi Tuyển Đan Sư không phải thứ khó, nhưng những thứ càng dễ lại càng khó có được. Có kẻ mất mười năm, có kẻ trăm năm hay thậm chí cả đời cũng không có được chức nghiệp Danh Giá Đan Sư.

Họ chú ý tới hắn không phải khinh miệt gì, họ chú ý tới chỉ là sự tò mò nhất thời của con người mà thôi. Tâm nhiều kẻ lúc này tự hỏi: ''Không biết Long hay Trùng. Long chắc chắn hào quang chói lóa, Trùng chắc hẳn là phường thích Trang Bức Ngầu Lòi.''

Ánh mắt hơi kinh ngạc, tiểu nha đầu ánh mắt sớm đã quét ngang. Dựa vào thiên phú của bản thân nàng có thể nhìn ra khung xương của người này cũng chỉ mới 19 20 tuổi. Ở độ tuổi này Thi Tuyển Đan Sư có phải hơi ngạo mạn không, nghĩ là nghĩ thế nhưng nàng cũng không tỏa vẻ gì khó chịu.

Tay nhanh chóng lấy ra một tờ giấy, tên đề ''Nhất Phong.''

Cũng chính vào lúc đó một bàn tay bất thình lình từ đâu hướng tới, giữ lấy vai của thần bí y nhân nói lớn: ''Ngươi ghi cái gì, còn không mau tránh? Có thấy Thiếu Gia nhà ta đang chờ không?? Con mợ ngươi!''

Chó cậy hơi chủ, hành vi lỗ mãng, cách hành sự hết sức vênh váo. Đó hẳn là một vài đặc điểm tiêu chuẩn cho một cái chết nhanh chóng mà thậm chí còn chưa kịp giới thiệu tên.

Cả sảnh Đan Hội không khí dường như hơi cô đọng lại, ở đây ai không biết kẻ được gọi Thiếu Gia kia là ai? Hắn chả Phải Dương Gia - Dương Nhất Nam hay sao. Kể từ lúc Phiến Gia bị diệt môn thì Dương Gia chính là Thế Lực thứ ba nhảy vụt lên vị trí thứ hai, chỉ sau Tiết Gia Phủ Thành Chủ.

Nhưng lòng người lúc này lại tự hỏi: ''Liệu có một Phiến Gia thứ hai?''

Phiến Gia vì quá ngạo mạn mà rơi vào cảnh diệt môn, trên dưới ba trăm ngươi đều bị giết sạch, còn lại chỉ là a miêu a cẩu tham sống sợ chết. Huyết mạch hoàn toàn bị cắt đứt.

Trò chơi nhân sinh, lòng người tự tiếu.

Trở lại với người thần bí, dù bị xúc phạm nhưng vẫn rất bình thường, từ từ điền rõ thông tin vào giấy. Tại hướng ngược lại, tiểu nha đầu tại nơi báo danh ánh mắt hơi cau lại nhìn kẻ hống hách kia.

Nếu không phải Đan Hội cùng Dương Gia có giao kèo và quan hệ đặc biệt tốt thì đã sớm gọi người đuổi cổ tên công tử bọt kia ra. Trêu hoa ghẹo nguyệt, cưỡng đoạt dân nữ, cướp vợ kẻ khác, có gì má hắn chưa từng làm. Phóng hỏa giết người, cậy thế làm càng, hắn địch thị đại biểu cho phường ác bá tại Tương Dương Thành.

Ngoài trừ được việc gia tộc chống lưng ta hắn chả có tài năng gì, tới đây cũng chỉ để trêu chọc nữ tử trong Hội. Ánh mắt như nhìn rác rưởi của Tiểu Nha Đầu hiện ra.

"Mài bị điếc à? Thằng đầy b*ồi này-- hả?"

Thần bí áo choàng đặt bút xuống, hành động nhẹ nhàng chậm rãi mà ai cũng có thể thấy. Chỉ cái nhẹ nhàng gạt tay, tên nô tài của Dương Đại Thiếu Gia lăn ra rên rỉ.

"Uuu...aaaa! Đau quá! Khô---"

Tới sức cầu cứu mà hắn còn chả có nữa lại, hết thảy chỉ tóm gọn trong vài từ ngữ như...co giật, sùi bọt trắng, mạch máu hóa mùa tím đen, tắt thở.

Lòng người rét rung, tên kia là bị đầu độc, thủ pháp thậm chí chả ai thấy được. Một Độc Sư đang tại đây đấy sao!

Không nhìn lại dù một cái, Nhất Phong này bước đi, hướng phía cánh cửa mà tới. Nhưng cũng chính vào lúc này Dương Đại Thiếu lên tiếng.

"Các hạ xin dừng bước. Ngươi giết người của ta rồi, cứ thế mà đi sao?''

Khựng lại, Nhất Phong từ từ quay lại. Không ai thấy được gì dưới lớp áo choàng đen che đi nhân dạng đó. Nhưng họ cảm nhận được, không có sự sợ hãi nào tại đó vị trí.

Dương Nhất Nam này tên cũng có một chữ nhất. Dáng vẻ nhìn qua khá thư sinh, tóc đen cột cao, thân mặc bạch y cùng một chiếc quạt mạ vàng đắc đỏ. Giọng nói mang theo sự ngạo mạn, coi bốn bể là nhà của hắn khiến bao người sôi máu. Hơn hết là cái cử chỉ luôn ngước cao đầu gợi đòn của hắn, hận không đủ bản lĩnh giết kẻ thế này.

"Phàm có câu. Đánh chó phải nhìn mặt chủ. Hắn dù hành động lỗ mãng cũng là người Dương Gia ta, ngươi giết hắn chính là chống đối Dương Gia ta tại Tương Dương thành nay?''

Nhất Phong lặng im, hoàn toàn không có gì phản ứng, nghe xong thì quay lưng bỏ đi. Một mảnh tĩnh mịch, đây nào có xem thường, đây là lười quan tâm. Kiểu Dương Gia là con sâu nào thế.

Dương Nhất Nam gân trán nổi đầy,, bất quá vẫn phải giữ hình ảnh nam thần kiêu ngạo của hắn. Búng tay ra hiệu, lập tức một lão giả từ đâu vụt tới.

"Giết người Dương Gia ta cứ thế mà đi, để lại mạng cho ta!''

Nhìn qua thì lão già này cũng Khai Quang Sơ Giai, trong Dương Phủ là Quản Gia kim thuộc hạ bảo vệ Dương Nhất Nam chi tử.

Lão Già này vừa ra, một trảo sắc bén đánh tới. Hành động đánh lén này khiến bao kẻ nhổ nước bọt, nhưng cũng là không ai ngăn, không ai cản trở. Phải biết tại Đan Hội không cấm đánh nhau, không cấm giết chóc. Nhưng phàm là kẻ gây tổn hại, phải trả tiền gấp 10. Kiểu muốn chơi bọn ta không cản, xì tiền ra đền tổn hại là được.

Tiếng Chim Ưng kêu vang, trảo như xé gió mà hướng phía con mồi đánh tới. Vào khoảng khắc đó, mọi sắc màu như bị xóa bỏ, thứ còn lại chỉ hai màu đen trắng.

Sau đó tiếng hét thất thanh của vị Quản Gia kia vang lên. Một cánh tay của lão cứ thế bị xé tan bởi một cổ lực lượng hung bạo, máu bắn ra khắp sàn nhà. Song song với đó là sự kinh hãi của những kẻ xung quanh, ra tay rất dứt khoát. Phiến Gia thứ hai không phải không có khả năng a!

"Ư-!? Ọc ọc---''

Tiếp diễn là sự co giật, quằn quại giữ cái sự sống và cái chết của vị Dương Quản Gia. Rất nhanh hắn sùi bọt mép rồi tắt thở.

Dương Nhất Nam lúc này mới nhận ra bản thân đá phải cây sắt, đôi chân nhỏ cứ thế run rẩy mà lùi lại.

"Ngươi! Ngươi đừng qua đây! B-Biết ta là ai không?? Cha ta chính là Gia Chủ Dương Gia, nếu bây giờ ngươi quỳ xuống nhận tội ta có thể tha-- không! Đừng màaa!''

Nhất Phong từ bước tiến tới, sát cơ lượn lờ. Từng câu từng chữ của Dương Nhất Nam lại khiến sát khí trên người hắn nhiều hơn.

''Bàn tay tử thần đưa tới khuôn mặt của Dương Nhất Nam làm hắn sợ tè ra quần mà kêu lên như mấy con đàn bà, sùi bọt mép rồi bất tỉnh nhân sự.''

Cũng chính vào lúc này một giọng nói già nua vang lên: ''Nhất Phong các hạ, ta nghĩ tới lúc làm bài rồi.''

Tay đưa ra rồi thu lại, Nhất Phong xoay người bỏ đi để lại bao nhiêu sợ hãi. Dương Nhất Nam may mắn được Đan Hội giải vay, nhưng sau hôm nay ba hồn bảy vía của hắn còn lại bao nhiêu thì không ai biết.

Bạn đang đọc Hắc Đạo Chi Tâm Hệ Thống sáng tác bởi YY-seone
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YY-seone
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 426

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.