Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 1995 chữ

Sớm hôm sau Vương Cú gọi Phong Lẩn dậy sớm, hai thằng ra bến xe ngồi đợi cuối cùng cũng lên một chuyến xe bus. Buổi sáng người đi làm người đi học đông lắm thành thử chen chúc đứng sát vào nhau, thế nên cho dù có đụng chạm một tý cũng không ai than phiền gì.

Phong Lẩn theo sát Vương Cú để học nghề, chỉ thấy tay Vương Cú luồn đi thoăn thoắt thế là bao nhiêu ví tiền từ trong balo hay túi quần túi áo đều vào tay hắn cả. Đến chặng tiếp theo thì Vương Cú xuống trạm, Phong Lẩn cũng xuống theo. Vương Cú xòe bàn tay một cái Phong Lẩn đếm nhanh cũng được 8 cái ví. Vương Cú cười nói

-thế nào, đã thấy cách hành động hay chưa

Phong Lẩn đáp

-Nhanh quá, tao có thấy nhưng vẫn chưa được thực hành nên khó biết được có thành công hay không

Vương Cú lấy trong ví ra nhiều tiền lắm kể đến gần 20 triệu. Vương Cú nói

-Thế là hôm nay đủ chỉ tiêu rồi đấy

Phong Lẩn ngạc nhiên

-Eo làm có 1 tý thế mà kiếm được nhiều nhỉ, nhưng sao mày không bắt chuyến khác rồi lên đó lấy tiếp

Vương Cú cười nói

-Mày còn xanh lắm, mỗi ngày mày chỉ được bắt một chuyến thôi, các chuyến khác thì để những ngày tiếp theo, sau đấy lặp lại 1 vòng. Như vậy cả tháng mỗi người mới mất một ít tiền, chứ nếu mất nhiều nó báo công an thì nghỉ ăn cả đám

Phong Lẩn tấm tắc nói

-Hóa ra cũng có nguyên tắc như vậy

Vương Cú nói

-Thôi xong rồi tao bao mày đi ăn, ngày mai lại làm tiếp

Phong Lẩn theo chân Vương Cú đi vào quán phở, Vương Cú gọi ra 2 bát phở, ăn uống no nê Vương Cú dắt Phong Lẩn đi lượn lờ một vòng để quan sát địa thế cũng nhân tiện nói cho Phong Lẩn về những nguyên tắc khác.

-Mấy cái ví này quan trọng nhất vẫn là giấy tờ, nên mình lấy xong phải để lại bến xe bus để người đến sau mà thấy họ sẽ gọi cho chủ nhân đến nhận, đại ca nói đấy mới chính là nhân nghĩa của thằng móc túi.

Phong Lẩn đi theo Vương Cú mà ngộ ra được nhiều điều. Hai thằng đang đi bỗng dưng gặp một đám lưu manh đang tẩn một thằng, Phong Lẩn toan vào can thì Vương Cú chặn lại nói

-Chớ có động vào bọn đấy, ấy là đám khu 9, thằng kia là người mình đi vào địa bàn của bọn nó bị bắt đấy mà.

Phong Lẩn thắc mắc

-Thế móc túi cũng có địa bàn cơ à

Vương Cú đáp

-Làm cái gì chẳng phải phân chia địa bàn, kiểu thế này trước kia tao bị suốt nhưng làm lâu cũng phải khôn ra, nhẹ thì nó tẩn cho một trận, nặng thì chặt tay chặt chân chứ đùa đâu

Phong Lẩn cả kinh thất sắc, hai thằng nhẹ nhàng lướt qua đám lưu manh kia như một cơn gió, trở về chỗ ở Vương Cú nói

-Chỗ tiền này tao chỉ nộp lại 15 triệu, còn 3 triệu này thì rút lõi, mày chớ nói cho ai, nếu hé răng nửa lời thì đại ca xin tao ngón tay chứ chẳng chơi. Sau này mày theo tao làm ăn cũng phải học cách rút lõi chứ làm được bao nhiêu đưa cho đại ca hết thì có mà ăn cám.

Phong Lẩn gật đầu răm rắp. Qua ngày hôm sau Vương Cú lại dắt Phong Lẩn đi tập sự tiếp, qua đến ngày thứ 4 Phong Lẩn vẫn chứ biết tý gì Vương Cú mới nói

-Chà chà thế thì mày chậm chạp đấy

Phong Lẩn nói

-Kì trước thằng giặc già cho tao thử cái món đập búa tao tránh được có 1 cái, còn đâu dính hết

Vương Cú cười săc sụa

-Mày non thế, tao tránh được hết thế là được nhận luôn, tính ra đi làm hơn 5 năm rồi trình độ mới lên cơ thế này đấy.

Phong Lẩn lại thị phạm thêm mấy ngày nữa thế nhưng có lẽ hắn tối dạ quá hay sao mà đến ngày thứ 20 thị phạm cũng chưa làm được cái trò trống gì lại còn bị bắt một lần, khách trên xe bu lại đập cho một trận thừa sống thiếu chết. Vương Cú cũng may nói là không quen biết gì Phong Lẩn cho nên mới thoát nạn. Lúc bị ném xuống xe Vương Cú cười nói

-Sao mày ngu thế, đời thuở đến 20 ngày rồi còn chưa biết làm, tao không nuôi báo cô mày được mãi đâu

Phong Lẩn mặt mũi sưng như ong đốt ú ớ nói

-Con moe nó, tay chân tao đúng là chậm chạp, có khi nghề này không hợp với tao rồi.

Vương Cú gãi cằm nghĩ ngợi

-Thế này không ổn, trước giờ tao dạy thằng nào cũng nhiều lắm chỉ 7 ngày mà mày thế mày thì mất uy tín tao quá, thôi tao sẽ dạy mày một trò khác để luyện tập

Phong Lẩn nói

-Lại trò gì nữa

Vương Cú bắt chuyến tiếp theo rồi nói với Phong Lẩn

-Trò này cũng tương tự thôi để cho mày luyện tay, bây giờ mày tìm một em xinh tươi rồi bóp mông nó, thủ pháp phải luyện làm sao đến độ bóp như không bóp, để cho nó không cảm nhận được như thế lúc móc túi mới thành công.

Cái này thì Phong Lẩn thích lắm, hắn chọn một em xinh tươi rồi ra tay làm ngay có điều bàn tay chai sạn khiến cho cô gái phát giác ra ngay rồi hét lên câu thần chú

-Có biến thái

Tất nhiên Phong Lẩn bị tẩn thêm cho một trận nữa, lần này mẹ hắn cũng khó lòng nhận ra. Có điều cách tập luyện như vậy hắn rất lấy làm hứng thu cho nên dù có bị tẩn bao nhiêu cũng vẫn dũng cảm tiến tới không nản chí.

Cuối cùng đến ngày thứ 30 thủ pháp của hắn đã lên một tầm cao mới, cũng bởi thế mà móc túi đối với hắn dễ như ăn kẹo. Đến lúc này có thể tự kiếm ăn được thì Phong Lẩn bị tách ra ở riêng không chung đụng với Vương Cú nữa.

Phong Lẩn sống qua ngày đoạn tháng thấm thoát đã mấy tháng, bây giờ kiếm tiền cũng dễ nên chẳng lo nghĩ gì có điều gần đây đám người khu 9 vô cùng phách lối không những xâm chiếm địa bàn mà lại còn ra tay đánh người của khu 7. Hiện tượng này thường xuyên xảy ra thành thử Vũ Cơ phải cho họp anh em lại

-Lady and gentlemen hôm nay ta có mặt ở đây là vì chuyện bọn khu 9 đang ngày càng bành chướng thế lực, điều này đi ngược lại với đường lối chủ chương của đảng cũng như trái với 5 điều Bác dạy. Hiện trạng này không thể diễn ra thêm được nữa, tối nay tao sẽ đích thân đến nói chuyện phải trái với bọn nó, anh em có ai muốn đi theo hay không

Phong Lẩn nghĩ thầm

“ mẹ thằng Vũ Cơ này hay nói đạo lí, hôm nay mà gặp bọn khu 9 thì chúng nó đem lưỡi mày làm giấy chùi đít cũng nên”

Bởi vì xưa nay Vũ Cơ đối xử với anh em tình cảm lắm cho nên đám anh em đều đồng lòng không ai đi theo cả. Chỉ có thằng Vương Cú là xung phong đi theo đã vậy nó còn nói to ghi thêm tên Phong Lẩn nữa. Phong Lẩn toan chối thì đã bị đám người xô đẩy kéo lên trên bục. Vũ Cơ vỗ vai Vương Cú và Phong Lẩn nói

-Được hai chúng mày đi cùng, cho dù phải chết cũng đáng lắm

Phong Lẩn định chối tiếp nhưng không kịp, Vương Cú kéo nó lên xe rồi ba thằng đến đại bản doanh của khu 9 để nói chuyện đầu đuôi.

Ba người đi qua một bãi rác to thì nghe có tiếng quát

-Bọn nào đây

Vũ Cơ nói

-Tao Vũ Cơ này, tao đến gặp thằng Vinh Sô

Đám người kia ùa ra thăm hỏi, ai nấy tay dao tay kiếm sáng loáng như ban ngày, Phong Lẩn thiếu chút nữa đã đái ra quần nhưng xem Vũ Cơ chẳng mảy may sợ hãi chút nào chỉ có đúng quần đang tong tỏng nước chảy.

Mấy thằng kia cười nói

-Vũ Cơ à, đại ca đợi mày lâu rồi.

Đoạn bọn này dẫn Ba thằng vào trong. Bên đống lửa một thằng đang ngồi hút thuốc tả hữu hai bên có đến ba bốn mươi người mặt ai cũng hiền như bụt.

Vinh Sô chính là thằng cầm đầu ấy. Nó gằn giọng nói

-Vũ Cơ à, mày đến đây có chuyện gì

Vũ Cơ chau mày có vẻ tức giận, hắn nói

-Tao nghe đàn em nói dạo này bọn mày xâm lấn địa bàn của bọn tao lại còn đánh đập đàn em của tao, thân làm đại ca tao phải làm cho ra nhẽ, nếu không còn mặt mũi nào xưng là cháu ngoan Bác Hồ nữa.

Vinh Sô lại rít thêm một điếu nữa, thằng này đúng là phổi trâu vừa rồi đến giờ hơn một phút mà nó đã rít hết 3 điếu, Phong Lẩn thầm nghĩ có lẽ chỉ ba bốn năm nữa thôi người ta sẽ phải ghi lên bia mộ của nó là “ Vinh Sô hưởng dương 25 tuổi, chết vì ung thư phổi”.

Vinh Sô rít xong điếu thuốc lại lấy ra một điếu nữa rít tiếp, dưới đất ít nhất cũng hơn nghìn đầu thuốc chất thành hai đống cao đến đầu gối.

Vinh Sô nói

-Đúng vậy, tao muốn bành chướng thế lực rồi nuốt gọn khu 7 chúng mày

Vũ Cơ nói

-Mẹ mày, thế thì còn nói gì đến đạo nghĩa giang hồ nữa

Vinh Sô cười to thế nhưng chẳng may đúng lúc có con thiêu thân bay qua thấy cái mồm Vinh Sô tối như cái xó nhà chị Dậu liền bay tọt vào trong làm cho Vinh Sô ho khạc sặc sụa chỉ mém chút là chết. Đám đàn em thấy đại ca tự nhiên ho khạc vội vội vàng vàng mỗi thằng vỗ lưng đại ca một cái cho ho ra. Ba mươi mấy thằng tay như hộ pháp đập bôm bốp vào lưng Vinh Sô làm hắn ọe ra cả bát máu tươi.

Phong Lẩn nhịn không nổi phải cười lên khanh khách, Vương Cú vội bịt miệng hắn lại bằng không chút nữa Vinh Sô mà điên lên thì cái lưỡi Phong Lẩn bị cắt bỏ chứ chẳng chơi.

Lúc sau Vinh Sô hoàn hồn, hắn nói

-Ban nãy mày nói đến đâu ấy nhỉ

Vũ Cơ lại nói

-Tao bảo mày làm như thế còn gì là đạo nghĩa giang hồ

Vinh Sô đáp

-Ra giang hồ là cá lớn nuốt cá bé, thằng cụt như mày chính là con cá bé mày không quản được thì để tao

Vũ Cơ lắc đầu chép miệng

-Mày sai rồi Vinh Sô ạ, trên đời này thứ gì cũng có sinh mệnh của mình, cho dù là cỏ cây hoa lá cũng là như vậy huống gì là con người, mày không thể nào tước đi cái ăn của anh em tao được.

Lúc ấy Phong Lẩn cứ ngỡ là Naruto đang thông não Pain, Vũ Cơ nói tiếp

-Nếu như mày đã quyết như thế thì cũng đừng trách tao hạ thủ bất lưu tình.

Bạn đang đọc Hắc Đạo sáng tác bởi rabitch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rabitch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.