Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tuyển chọn này có chút náo

Tiểu thuyết gốc · 2248 chữ

Gia nhân dù chỉ là gia nhân, nói chính xác là bậc nô bộc. Ấy thế nhưng không phải chỉ là tuyển chọn một đám người làm một chức vụ tầm thường thì là có thể qua loa được.

Ở đâu khi tuyển người cũng có cái tiêu chí riêng của họ, Đông gia cũng như thế. Bọn hắn đối với đám người đưa ra hai thử thách để có thể loại bỏ bớt đám người vô dụng, chỉ tuyển chọn những người có thể sử dụng.

Cũng như là chọn trâu cày ruộng vậy. Không phải cứ tới bãi buôn chọn bừa một con trâu gầy còm rồi mang về cày được, đã dùng là phải dùng thứ tốt nhất. Hơn nữa tuyển gia nhân bọn hắn cũng không mất tiền, có chăng chỉ là cung cấp thêm chỗ ăn chốn ngủ cho vài tên ngoại tộc mà thôi, hàng tháng phát cho bọn hắn thêm chút kim tệ cũng đủ để bọn hắn mang ơn.

Đa phần những kẻ chọn đi làm tôi làm tớ, kẻ hầu hạ cho người khác chính là vì hoàn cảnh bọn chúng không khá hẩm hơn là bao. Hoặc là nghèo đói, hoặc là không thể kiếm nổi một công việc tử tế đàng hoàng hẳn hoi. Cũng có thể là mấy tên háo sắc hay nghĩ bằng đầu dưới nhắm trúng phải cô nương nào đó trong phủ mà hạ mình đi ứng tuyển.

Mà hai thử thách Đông gia đưa ra bao gồm một bài thi về thể lực và một bài thi về trí tuệ.

Cụ thể ở bài thi thứ nhất, những người tham gia bọn hắn trong vòng một nén nhang phải chuyển nước từ một bồn lớn rồi đổ sang một bồn khác cách đó mười bộ.

Bài thi này không khó, với nhưng thanh thiếu niên sức dài vai rộng thì bọn hắn có thể chuyển hết khi nén nhang cháy được tầm tám phần. Những cụ già lom nhom, nữ tử yếu đuối hay mấy lão trung niên thì khó khăn vất vả miễn cưỡng được vài người lọt được.

Cá biệt cái người tên Hùng huynh kia chỉ ngay khi vừa châm hương một cái, hắn đã hùng hùng hổ hổ xông tới bồn nước, hai tay vận lực nhấc bổng bồn gỗ lớn gấp ba lần hắn, rồi lại một đường tiến thẳng đổ nước vào bồn chứa còn lại trước bao con mắt kinh ngạc của toàn trường,

“Hắn có thật là phàm nhân không đấy?”

“Nam tử này phải chăng là người tu tiên? Không! Mấy người đó đều là đức cao trọng vọng, đặt ở đâu cũng được trọng dung, việc gì phải chạy tới đây đi làm nô bộc cho người khác?”

“Sức lực này… Aizzz!”

Trên lầu cao, “gia chủ” Đông Phương Uyển cùng Thanh Trúc cũng không khỏi ngạc nhiên với sức lực của người này. Ánh mắt Phương Uyển lay động, miệng đỏ khẽ nói:

“Hắn có thể dụng!”

Bài thi thứ hai chính là bài thi về trí tuệ, tới được phần này cũng chỉ còn chưa tới hai mươi người, tức là chỉ trong bài thi thứ nhấy đã loại hơn chín thành người tham gia.

Mười lăm con người ấy được bố trí giữa một sân nhỏ, ở đó có 15 cái bàn gỗ, bên trên đạt một tờ giấy và một cái bút cùng nghiên mưc.

“Trong vòng ba nén nhang hoàn thành đề bài được viết trên giấy! Thời gian bắt đầu”

Không để thời gian cho đám người kịp đọc đề, đám gia nhân cũ phụ trách tuyển người của Đông gia cứ thế mà bắt đầu bài thi luôn làm cả đám người kia nháo nhào hết cả lên.

Thời gian trôi nhan, ba nén nhang đã cháy gần hết. Trong số mười lăm người đã có người buông bút rồi nộp bài, có người thì vò đầu bứt ta cố gắng ngắm nghía bài của người khác xung quanh nhưng bất thành.

“Bộp!”

Nam tử cao lớn kia bỗng đập cây bút xuống bàn, đưa tay lên đầu gãi gãi.

“Tiểu Vũ, mấy chữ này ta đọc mãi không hiểu, có lẽ chúng ta mấy ngày tới ngủ ngoài đường rồi”

Mà theo hướng nam tử kia nhìn là về phía một gốc cây nhỏ tại trường thì, Tiểu Vũ hai chân vô lực, lưng tựa vào thân cây mỉm cười.

“Hùng huynh! Ngươi không cần áy náy, dù sao cái mạng quèn này của ta cũng là do ngươi nhặt về”

Lâm Hùng hắn vốn một thân một mình ngao du bốn bể, tình cờ thế nào vài hôm trước khi đi ngang qua một khu rừng lại thấy từ trong bụi cây lê lết bò ra một tiểu tử, cơ thể tàn tạ, huyết tương thấm đỏ cả y phục, lại tiếp theo đó cũng từ trong bụi cây lao ra một con gấu lớn.

Lâm Hùng sinh ra sức vóc phi thường, một tuần tuổi biết đi, chưa đầy tháng đã có thể nhai cơm ăn, năm hắn tròn một tuổi trong lúc chơi đùa lỡ bẻ gãy cánh tay của phụ thân. Năm hắn lên năm lỡ tay làm sập cả nhà hắn. Năm lên mười tuổi trong thôn của hắn xuất hiện một đám cướp vô danh muốn cướp thôn, bọn hắn vơ vét hết của cải của mọi người, người dân trong thôn chỉ biết bấtlực nhìn đám tặc khấu ấy ngênh ngang cưỡi ngựa bỏ đi.

Ấy thế mà xui xẻo bước đường nào toán cướp bọn hắn thúc ngựa tới đầu làng lại gặp lúc Lâm Hùng hắn đi chơi về. Thế là một lúc sau quan phủ thành trấn gần đây thấy một toàn dân lạ mặt chở mấy tên cướp bị truy nã tới giao nộp cho hắn, Chỉ là tình trang mấy tên này có chút răng môi lẫn nộn, tay chân xoắn ốc cả lên.

Trở về hiện tại ngay lúc đó, gấu lớn từ trong bụi cây lao ra trông thấy Lâm Hùng lại tưởng kẻ địch muốn cướp mồi ngon của bản thân liền vồ đến y.

Chỉ là thấy ngay lúc này Hùng Phương đưa cánh tay lên cao, từng thơ cơ bắp vận lực tát về phía gấu lớn.

BÉP!!!

Một thứ âm kì lạ phát ra, nó như thể là tiếng của mấy thứ nhầy nhầy như nội tạng vỡ vậy. Chỉ thấy con gấu lớn lúc nãy còn đnag phát ra những âm thanh đủ làm người bình thường sợ đia ra quân, hai móng vuốt trực xé toạc cơ thể của nhân loại kia lúc này đây lại đứng yên như trời trồng.

Phía cây lớn bên trái dính lên thân cây một thứ hỗn hợp bầy nhầy gì đó giữa thit, nội tạng cùng lông động vật, ẩn hiện tròg đó mấy mảnh xương trắng cùng chút não lủng lẳng rớt từng tí một xuống thảm cỏ xanh lấm lem huyết nhục.

Mà cái cơ thể đứng như trời trồng kia lúc này đây phần cổ trơ lại mấy khúc xương đốt sống, hay chi trước với mấy cái móng sắc lẹm buông thả lủng lẳng đung đưa,

Mà lại nhìn về phía tác giả gây ra một tràng cảnh vừa rồi, khuôn mặt nở một nụ cười nhẹ đẫm máu, bàn tay phải vẫn còn đang giơ lên phía trên chỗ nơi “từng là đầu của con gấu” treo lên trên mớ giây thần kinh, lông thú rồi lại còn lủng lẳng ở đó quả nhãn cầu còn nguyên dây nối.

Nói chung lúc ấy mọi thứ khá là hỗn loạn và hổ lốn, Hùng Phương một đường tiến tới ngó ngấp tình trạng của tiểu tử đang nằm gục một chỗ như cái rẻ rách kia phát hiện ra hắn trên người tàn tạ là thế ấy nhưng vẫn còn chút hơi tàn, thoi thóp sống tiếp được.

Hùng Phương vốn sẵn tính tình ôn hoà, thiện lương liền hết sức chạy chữa cho hắn. Mà kể ra tiểu tử này tốt số, còn có thể tiếp tục sống tới bây giờ.

Đoạn thời gian này hắn cũng biết được rằng tiểu tử này không phải vô danh, hắn cũng có tên đang hoàng.

“Tại hạ Hoàng Thiên Vũ! Cảm tạ ơn cứu mạng của huynh!”

Lúc này sức khoẻ bình ổn lại một chút, Thiên Vũ mới có thể bình thường mà nói ra cho Hùng Phương. Hắn lại thấy thế mà khách sáo đáp lại.

“Ơn nghĩa gì chứ? Hai ta trước lạ sau quen, giờ ngươi chính là tiểu đệ của Hùng mỗ ta!”

Mà theo lời của mấy lão lang băm khám bệnh cho cậu rằng hai hai chân cậu bị liệt là do bẩm sinh vốn như vậy, không phải là do di chứng tai nạn.

Đoạn thời gian sau đó hai người cứ thế một đường ngao du thiên hạ, Lâm Hùng vốn mục đích là muốn mở mang tầm mắt của bản thân, Thế giới rộng lớn là thế, thôn làng của hắn con không bằng hạt cát, đời người chỉ sống được một lần, cớ sao phải hoài phí để rồi cuối cùng cũng chỉ về với cát bụi?

Còn về phần Hoàng Thiên, y không hề nói gì về quá khứ của bản thân, mà Lâm Hùng cũng không hề gặng hỏi. Chỉ đơn giản là hắn không còn nơi nào để về, cũng không biết phải đi đâu đành tin tưởng mà nương dựa vào Lâm Hùng.

Cả hai đi qua rất nhiều vùng đất, thằng tiến về phương bắc, trên đường đi trải qua đủ điều, đôi lúc phải dừng chân tại một địa phương nào đó làm chút công việc kiếm lộ phí. Với sức vọc của Lâm Hùng hắn thì mấy cái việc lao động tay chân này cũng chỉ là chuyện cỏn con bé như mắt muỗi.

Ấy thế mà cả hai người bọn hắn lại phải nói lời tạm biệt nơi đây, tìm kiếm một công việc khác để kiếm chút kim tệ làm lộ phí vậy. Dù với sức vóc của hắn thì mấy chỗ khác không thiếu việc cho hắn làm nhưng dù sao thì làm gia nhân tạm thời của Đông gia vẫn hời hơn cả, thậm chí có thể bọn hắn còn có thể dư giả thêm chút.

“Ba tuần nhang đã hết! Các thí sinh gác bút, những ai còn ở tại trường xin lưu lại một chút, gia chủ bọn ta có mấy lời phát biểu”

Ngay sau tiếng hô vang của lão nhân người Đông gia, từ sau ánh rèm trên đài cao bước ra một thân ảnh nhỏ nhắn nhưng đầy sức cuốn hút. Nàng ta cao chưa tới bốn thước, thân vận lam y, bàn tay nhỏ nhắn đặt chông lên nhau che chắn trước bụng. Gương mặt nàng thanh tú đầy nét quyền rũ nhưng không kém phần sắc xảo và trưởng thành, mái tóc dài bui lên hai bím tóc khẽ lãy đông theo từng nhịp bước chân của nàng.

“Nữ nhân này xinh đẹp này phải chăng là Đông Phương Uyển”

“Nàng ta chỉ tầm tuổi con gái ta, tác phong như thế ở trong Đông gia quả thực chỉ có nàng ta”

“Thật là một mĩ nhân mà!”

“Nghe nói nàng ta cả đời chưa bước chân khỏi Đông gia, có cơ hội diện kiến nàng quả thực hôm nay tới đây không uổng công”

Dưới đài đám người đã bắt đầu xôn xao bàn tán về người vừa bước ra kia, mà Đông Phương Uyển không có mấy bất ngờ truóc sự ngạc nhiên của mọi người. Khẽ cất tiếng nói, giọng điệu của cô yêm dịu bay bổng, chả hiểu sao bến dưới đang ồn ào là thế bỗng ai cũng yên lặng lắng nghe lời cô nói, cứ nhue thể ở nàng có một sức hút kì lạ nào đó vậy.

Cũng có thể là do bọn hắn dè dặt trước uy nghiêm trước lời nói của một trong ba người đứng đầu ba gia tộc lớn trong cái thành trì này mà thôi.

“Chẳng giấu gì các vị, ta hôm nay thật tâm muốn chiêu mộ thêm vài gia nhân vào phủ, kết quả thật đáng thất vọng, không một ai vượt qua nổi bài kiểm tra cuối cả, vì thế ta phá lệ đưa ra một câu hỏi, người nào có câu trả lời khiến ta vừa ý thì bất kể là ai đều có thể trực tiếp tiến vào làm việc cho ĐÔng gia, kể cả những người bị loại từ trước đó.”

“Có thật là chuyện này sao?”

“Nghe có vẻ dễ dàng nhỉ?”

“Nghĩ kĩ lại đi, làm gì có chuyện ngon ăn như thế?”

Thấy phía bên dưới bắt đầu nhốn nháo, nghiều người ngờ vực trước lời nói của cô, đúng là dân đen chả hiểu biết gì nhiều.

“Ta cam kết với mọi người lời ta nói là thực, có tất cả mọi người hôm nay chứng kiến tại đây”

“Nếu thế thì mời Đông gia chủ đưa ra đề bài?”

Nghe được lời nay, mấy kẻ kia bắt đầu tin tưởng cô hơn, vài kẻ có ý định bỏ về liền bắt đầu nán lại.

Mà Đông Phương Uyển sau khi ổn định tình hình thì bắt đầu kể ra một câu chuyện.

Bạn đang đọc Hắc Mệnh sáng tác bởi QuanhPeso
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi QuanhPeso
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.