Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tự tìm tới cửa (1)

Tiểu thuyết gốc · 1439 chữ

"Bỉ ngạn ngàn năm phải tìm ở đâu?". Nếu Khả Vi có thể tăng thực lực lên thì không chỉ bảo vệ được mình mà còn là trợ thủ sau này của mình. Ở đây không biết ai nên cẩn thận, cảnh giác với mọi thứ vẫn hơn. Đặc biệt là nơi tôn sùng kẻ mạnh này.

"Người có thể tìm được ở rừng Thiên Phong. Chủ nhân nếu người muốn tìm được cây Bỉ ngạn hoa ngàn năm thì nhất định phải tăng thực lực lên trước vì nó nằm ở vị trí trung tâm của Thiên Sơn. Nơi đó đầy hiểm ác có nhiều linh thú cao giai không cẩn thận tránh thì mất mạng như chơi, dù là người đạt tới thánh linh cũng không dám tùy tiện đi vào đó hiến mạng đâu càng huống hồ người còn chưa đạt tới xích linh giai sơ cấp thì vào đó có đi không có về. Người nên cẩn thận suy nghĩ." Hắc Long sốt sắng lên nói. Hắn sợ Hạ Dương Dương không cân nhắc kĩ càng sẽ lao đầu vào nguy hiểm.

Trước lời cảnh cáo của Hắc Long nàng chỉ nhàn nhạt trả lời thập phần lười biếng: "Ta còn tiếc mạng lắm, yên tâm."

Ba hoa với Hắc Long một lúc thì Khả Vi trở về, trên tay mang một mâm đồ ăn tới. Tuy là nhị tiểu thư của phủ thừa tướng bị bạc đãi không bằng hạ nhân nhưng thức ăn vẫn đầy đủ chất dinh dưỡng.

Còn vì sao lại như thế là vì nàng là con của đại thiếu gia của lão tướng quân, nhưng vì biến cố bất ngờ mà cha mẹ chủ thể mất tích từ khi nàng chưa tròn 3 tuổi đến nay chưa rõ sống chết. Mà nguyên do là tam thúc thúc của nàng bị trúng gian kế của địch nên bị bắt, để cứu đệ đệ mình cha mẹ nàng đã đi cứu về nhưng trở về nhà chỉ có mỗi vị tam thúc kia - Hạ Trạch Dương còn người đến cứu thì bặt âm vô tín. Nãi nãi nàng vì không chịu nổi đả kích mà sinh bệnh nặng không chống đỡ được mà đi còn gia gia mất thê tử, mất con trai và con dâu mà trở nên già đi chục tuổi. Nhưng nhớ tới cháu trai, cháu gái của mình vẫn cố chống đỡ không đi theo thê tử của mình. Tam thúc vì hổ thẹn trong lòng mà càng thương 2 đứa cháu của mình hơn chính con của mình. Ca ca nàng càng cưng nàng hết mực, nàng muốn gì hắn cũng phải lấy bằng được cho nàng. Dù có hậu thuẫn vững chắc nhưng nàng không kiêu ngạo điêu ngoan nên càng được gia gia, tam thúc và ca ca yêu quý hơn. Chính vì thế mà hai vị muội muội - con của tam thúc càng thêm ghen ghét nàng

Từ 3 năm trước vì chiến tranh nên gia gia, tam thúc và ca ca của nàng - Hạ Sở Tiêu phải ra chiến trường nên thê tử của tam thúc - Liễu Gia Hinh, tam tiểu thư - Hạ Nhược Vũ , tứ tiểu thư - Hạ Tú Linh mới đem nàng ra hành hạ không bằng hạ nhân nhưng sợ 3 vị sát thần kia về đột xuất nên mới cho nàng ăn uống đầy đủ dinh dưỡng. 3 mẹ con Lam Nguyệt không sợ bị vạch trần vì trời sinh nhị tiểu thư có tính nhút nhát nên họ mới dám hành hạ nàng đến chết đi sống lại.

Sau khi dùng bữa xong cho Khả Vi lui xuống còn mình thì đến Dạ Nguyệt Phủ tu luyện.

Mới vào đến cửa phủ thì nàng cảm thấy có cái gì đó bám chặt vào chân nàng như thể hận không làm trang sức dính chặt vào chân nàng không buông vậy. Hạ Dương Dương nhìn xuống dưới thấy ngay cục bông màu đen đang đu trên chân nàng.

"Chủ nhân người đến rồi." Hắc Long ngước đôi mắt long lanh nhìn người đang nhìn chằm chằm mình nở nụ cười tươi nói.

"Buông chân ta ra, ta phải đến tu thất." Hạ Dương Dương như không thấy ai khi mà lười biếng lên tiếng.

Hắc Long ủy khuất khi nhìn thấy chủ nhân của mình không thèm liếc nhìn hắn lấy một cái." Chủ nhân thật vô tình a." Nói rồi lên buông chân Hạ Dương Dương ra dẫn đường đến tu thất.

Hạ Dương Dương có cái trí nhớ siêu phàm đọc hay nhìn một lần liền nhớ hết nên cũng không cần đọc lại Thất kinh công pháp mà bắt tay vào tu luyện luôn. Cả buổi tối ngày hôm đó nàng chuyên tâm tu luyện nên đã hình thành được linh mạch chạy khắp cơ thể hấp thu được linh lực. Như nhớ tới cái gì đó Hắc Long lên tiếng đánh vỡ bầu không khí tĩnh lặng:" Chủ nhân tuy bây giờ người đã hấp thu được linh lực rồi nhưng để tu luyện ra 8 nguyên tố thì cần phải có chất bổ trợ."

"Đó là thứ gì? Tại sao ta chưa nghe ngươi nói qua" Hạ Dương Dương ngạc nhiên nhướng mày nói.

"Cái đó.... ta quên không nói cho người biết." Hắc Long chột dạ nói."Để có thể tu luyện ra nguyên tố thì người cần có chất bổ trợ đặc trưng của 8 nguyên tố đó. Trong Dược đường có cây Song Linh Tuyết Liên ngàn năm cùng với Trùng Băng là chất bổ trợ cho nguyên tố Thủy. Để ta mang tới cho người".

Hai đồ vật mang tới, Hắc Long liền đưa cho Hạ Dương Dương vẫn đang ngồi tu luyện.

"Chủ nhân, đây là hai đồ vật làm chất bổ trợ, người hấp thụ nó vào người rồi luyện hóa là tu luyện được ra nguyên tố Thủy. Nhưng luyện hóa hai thứ này không dễ. Người cần phải chú tâm nếu không sẽ bị tẩu hỏa nhập ma. Luyện hóa chúng cần ít nhất 3-4 tháng. Nhưng...." Ngừng lại một chút Hắc Long nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cơ thể của chủ nhân nhà mình.

Dưới ánh mắt khám xét ấy khiến cho Hạ Dương Dương khá khó chịu. Nàng khẽ cau mày lại, đang định nói thì bị chặn họng lại:" Cơ thể này của chủ nhân tuy đầy đặn nhưng khá yếu nếu không luyện tập rèn luyện thân thể thì sẽ không chịu được cái lạnh thấu xương của chúng. Một khi bị gián đoạn những vật bổ trợ này sẽ không còn tác dụng đối với người nữa. Hai vật này là bảo vật ngàn năm có 1 không có thứ nào có thể so sánh với chúng được ngoại trừ hàn đàm Tiên Giới. Nhưng thứ đó đã mất tăm tích từ trăm năm trước rồi. Ta nghĩ người cần rèn luyện thân thể trước." Nét mặt của Hắc Long trầm xuống.

Thấy một Hắc Long luôn tươi cười mang vẻ mặt ngưng trọng khiến Hạ Dương Dương nhịn cười không được.

"Phụt, ha ha, Ngươi có thể làm dáng vẻ của ông lão 90 tuổi được không vậy. Cười chết ta rồi. Ha ha.." nàng ôm bụng cười phá lên, như có như không nhìn ai khi đang đứng như trời trồng ai oán nhìn mình.

"Khụ, không nói chuyện này nữa. Ta cũng thấy mình nên rèn luyện xương cốt một chút. Cơ thể này khá yếu đuối chỉ cần gió thổi qua là có thể bay tới vạn dặm rồi."

*Dặm là đơn vị đo ở cổ đại.

1 dặm = 1,609 km.

"Nếu vậy thì ta cũng nên ra ngoài trước luyện tập thân thể rồi lại tới đây sau vậy." Nói xong nàng liền biến mất vô tung.

Quay lại căn phòng cũ nát, thấy trời vẫn tối đen, không thể nhìn rõ mọi thứ.

Ayza, cổ đại thật phiền phức, không thể nhận biết được bây giờ là mấy giờ. Thật mong có cái đồng hồ ở đây thì tối biết bao.

Nàng ai oán nói. Nhưng vừa nói xong bỗng trên ngón tay búp măng có vệt sáng xuất hiện, sau đó là hình bông hoa bỉ ngạn được in lên ngón tay áp út của nàng. Rất nổi bật bởi màu đỏ của nó.

Nhìn thấy bông hoa này nàng tự chủ không được ngân nga một bài thơ mẹ nàng đã từng đọc

" Bỉ Ngạn tương tư

Chờ người vạn kiếp

Vạn kiếp mòn mỏi

Vạn kiếp say."

Bạn đang đọc Hắc Sát Sủng Thê: Nhị Tiểu Thư Phế Vật Nghịch Thiên sáng tác bởi KARRY-ASHITA-K.A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi KARRY-ASHITA-K.A
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.