Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa!!

Tiểu thuyết gốc · 2037 chữ

“Mày, mau đi kiểm tra” Caper chỉ vào tên hải tặc vừa báo cáo cho mình nghe, hạ lệnh.

“Cái này, thuyền trưởng” Tên hải tặc nghe xong lời đó cơ thể run lên, sống lưng gã cũng tên rần, làm sao mà biết được đi ra kiểm tra có nguy hiểm hay không chứ, không may là chắc chắn phải chết.

“Tao nói mày đi kiểm tra, đừng để phải nhắc lại lần nữa, cút nhanh” Caper thấy thế tức lên quát mắng, hắn thấy tên hải tặc này không nghe lời rất bực mình gằn từng chữ:

“Mày còn nhớ quy tắc trên con thuyền này không hả, muốn bị cá biển nhấm nháp từng miếng thịt đúng không?”

“Tuân mệnh thuyền trưởng, em đi ngay đây ạ” Tên hải tặc kia nghe xong rưng rưng rời đi, gã rất sợ hãi nhưng đi kiểm tra vẫn có cơ hội sống.

Còn nếu bị nhúng vào nước biển cho cá nhấm nháp chỉ có tiêu đời, hắn không muốn bị thế.

Hắn đã ở trên con thuyền này gần 1 năm, gặp gỡ một vài vụ việc này.

Những tên không nghe lời Caper sẽ bị trói chặt lại nhúng xuống biển cho cá ăn thịt mình.

Những con cá kia từ từ cắn từng miếng thịt của họ, cảm giác đau đớn kéo dài đằng đẵng, hắn chỉ nghe họ kêu rên đau đớn đã run mình.

Gã nhận lấy 1 chiếc thuyền mái chèo nhỉ thả xuống biển bắt đầu ra đến gần vật thể lạ.

“Một thằng nhóc con ư” Đến gần hơn, gã mới nhìn kĩ rõ ràng ra đang trôi trên biển lại là một đứa trẻ, nó nằm trên một khối thịt hải vương nổi trên mặt nước.

“Doạ tao sợ chết khiếp, có nên mang nó về báo cáo cho thuyền trưởng không” Gã gãi gãi đầu mình vài cái, tình huống thế này rất khó xử lí.

“Thôi cứ kệ, mang về cho thuyền trưởng xem, nếu không cần thì vứt bỏ là được” Tên hải tặc này suy nghĩ một lát rồi vỗ đầu một cái, gã đến gần túm None nhấc lên mang trở về thuyền.

Bên trên thuyền hải tặc, những tên khác nhìn thấy gã mang về một đứa bé rất tò mò bàn tán, nhìn nhau hỏi thăm nhưng ở đây Caper mang đến nỗi sợ hãi rất lớn, bọn họ không dám ồn ào nói chuyện.

“Thuyền trưởng, ở chỗ vừa nãy phát hiện một thằng nhóc con, em kiểm tra khắp người nó cũng không phát hiện gì hết, à mà nó còn thở” Gã túm phần áo sau lưng None để treo lơ lửng giữa không trung lắc lắc dò hỏi Caper.

“Một thằng nhóc à, rất kì lạ” Caper đã nhìn qua từ lúc đầu, đang tập trung suy nghĩ đôi khi lại thì thầm vài tiếng.

Một kẻ làm hải tặc nhiều năm như hắn, kinh nghiệm, độ hiểu biết rất rộng rãi, gã biết đến rất nhiều thứ mà không phải ai cũng được nghe.

Nhìn thằng nhóc trôi từ vành đai tĩnh lặng này, đa số mọi người chỉ nghĩ là may mắn thoát khỏi, nhưng Caper thì lại khác.

Gã đón lấy None từ tay của tên hải tặc nhìn kĩ cậu bé da mặt bị ngâm nước biển quá lâu cùng phơi nắng mà khô nẻ, nhăn nheo không có phát hiện gì.

“Khịt khịt” Caper áp mặt gần giống con chó dùng mũi ngửi ngửi vài cái.

“Mùi máu hải vương, lúc mày đến cạnh nó thấy vật gì nữa không” Caper nhận ra mùi hương trên người None, gã đã từng giết hải vương nên biết mùi máu nó thế nào.

“Nó nằm trên một khối thịt rất lớn, đúng rồi đấy là phần ngoài, da cùng mỡ” Tên kia nghe câu hỏi cũng không chần chờ trả lời.

“Có thể là thịt hải vương, khối thịt khi là do hải vương cắn giết lẫn nhau hay là nguyên nhân khác” Caper nghe xong đầu mối bắt đầu sâu chuỗi, tự hỏi chính mình.

“Không đúng, ở vành đai tĩnh lặng này làm sao nó yên bình qua được, khô da nứt nẻ mức độ này cũng chỉ có 1 ngày mà thôi” Gã bóp mạnh khuôn mặt non nớt của None tìm ra điểm mấu chốt.

“Thằng nhóc này may mắn trốn được, rất có thể là một nhóm người thử chạy trốn qua vành đai tĩnh lặng này những đến đoạn cuối bị hải vương tấn công, ha ha vượt qua vành đai tĩnh lặng cơ à, có khi nó biết một ít thông tin của vùng biển kia” Caper cười to lên, gã nhìn chằm chằm cậu bé nhỏ này hai mắt toả sáng.

Nơi mà gã ta nói đến chính là đại hải trình, mồ chôn của hải tặc.

“Mang nó vứt vào xó xỉnh nào đi, đợi tỉnh lại thì đưa đến đây” Caper nghĩ đến điều đó hưng phấn nở nụ cười, gã đã nghĩ đến niềm hi vọng để mình bước chân tới một vùng rộng lớn hơn nữa.

Vùng biển mà rất nhiều kẻ có dã tâm to lớn khao khát, bất kì hải tặc nào cũng muốn đi vào.

Nơi mà ước mơ của chúng có thể thực hiện được!

Đây chính là dã tâm của gã ta, Caper. Ugos, một tên hải tặc bạo ngược, tàn ác.

Tên hải tặc kia cúi chào gã một cái túm None đi vứt vào một căn phòng trống rỗng dưới góc boong tàu.

Gã suy nghĩ đến nụ cười hưng phấn của thuyền trưởng, nhìn đến cậu bé rất kích động như vậy liền lấy thêm một cốc nước cùng bánh mì.

Gã đôi khi hơi ngốc nghếch nhưng lại rất biết nịnh nọt ra sao, cách nói năng khép nép, hành động vừa phải làm Caper vui vẻ nên rất được trọng dụng.

Làm xong hết, gã cũng duỗi người một cái bước đi ra, thế mà vừa đi được vài bước liền đụng phải cánh cửa vào trán: “ A đau quá, mẹ nó thằng nào xây cửa ngu như thế”

Băng hải tặc ‘Loser man’ không có địa điểm cụ thể để lưu trú, bởi vậy chúng thường lênh đênh trên biển khơi cả vài tháng.

Lần này mới vài ngày trôi qua, họ cũng quen thuộc khí hậu vùng này.

Chiều hôm đó, None chậm rãi mở mắt ra tỉnh lại.

“Đây là đây” Cậu mở ra liền nhìn thấy mình nằm trên sàn trong một căn phòng trống, cửa đóng lại nhưng có vài mảng mảnh nứt vỡ, ánh sáng chiếu vào nên không tối tăm lắm.

“Khát nước” None chống tay ngồi dậy thấy bên cạnh có một cốc nước một hơi uống cạn sạch sẽ.

Uống xong cốc nước kia, cậu bé mới tỉnh táo lại xem xét hoàn cảnh xa lạ trước mặt mình.

None nhớ rằng lúc đó bấu vào lưng của Honsem, phía sau có một con quái vật đuổi theo họ thì không nhớ được gì nữa hết.

Bỗng nhiên khi tỉnh lại thì ở đây, None biết Honsem đi cùng mình nên rất có thể gã ở quanh đây, cậu cũng yên tâm hơn phần nào mà cầm cái bánh mì gặm.

Từng miếng bánh mì trôi xuống, None nhớ đến kí ức khó quên nhất của tuổi thơ mình.

Khi còn làm nô lệ cho Thiên Long Nhân, cậu từng bị bỏ đói nhiều lần, chỉ 1 lần này là cậu đói bụng, đau đớn nhất.

None tuổi còn nhỏ nên làn da rất trắng, bị bắt làm nô lệ sau đó bữa ăn dinh dưỡng thấp kém, suy sụp tinh thần càng làm cơ thể gầy gò, làn da trắng bệch.

Đáng bất ngờ là, None cơ thể như thế làm cho một ít tên Thiên Long Nhân có sở thích kì quái, biến thái trao tặng làm quà lẫn nhau.

Chúng cho cậu mặc đồ quý tộc đẹp đẽ, phẫu thuật hàm răng chỉnh sửa lại, làm bốn chiếc răng nanh dài ra rất nhiều.

Đôi mắt cũng bị một loại thuốc y học nào đó dùng thường xuyên biến đổi thành tròng đỏ.

Bề ngoài của cậu bị chúng biến đổi giống hết loài ma cà rồng chỉ có trong truyền thuyết.

Đôi mắt đỏ màu máu kinh dị, làn da trắng bệch, mặc đồ quý tộc truyền thống.

Đây là sở thích quái dị của những tên Thiên Long Nhân ấy, chúng tự coi mình là hậu duệ của ‘Thần’, bất kì sinh vật nào cũng phải quỳ lạy dưới chân, bất kể là ai!

None bị đặt trong một tủ kính của một căn phòng rộng lớn, xung quanh cậu ta có vô vàn những người sống im lặng giống như những búp bê không nhúc nhích.

Có người mặc váy cổ tích công chúa, có kẻ mặc bộ giáp hiệp sĩ,.. nhìn họ giống như bước từ thế giới ảo tưởng đi ra.

Trước mặt của họ ngồi một cô bé nhỏ tuổi, cô bé khuôn mặt xinh xắn, mái tóc chàm cam vuốt ngược lên cao, cô bé mặc bộ quần áo giống phi hành gia vũ trụ biểu thị thân phận của mình.

Từng phút giây trôi qua, cô bé cứ như thế ngồi im thưởng thức bộ sưu tập búp bê của mình cười quái dị, đôi khi ra lệnh hộ vệ bên cạnh đánh chết tươi búp bê nào đó không hợp cách.

Cậu nhớ rõ suốt 2 ngày thời gian ở trong tủ kính không được ăn gì, tay chân bủn rủn hết, nỗi sợ hãi từ những con búp bê làm sau bị đánh đập thảm thiết làm ví dụ cho cậu.

Thế rồi cuối cùng None vẫn không chịu nổi gục ngã xuống, cậu bị đánh đập giã man rồi nhốt vào ngục tối.

None khổ sở ngồi vào trong góc gặm chiếc bánh mì, mỗi khi nhớ lại quá khứ cậu chỉ biết yếu đuối trốn tránh.

Sự tàn bạo của Thiên Long Nhân đã in sâu vào linh hồn, None không biết bao lâu mình mới thoát được nó.

Cậu đã ăn xong, phủi vụn bánh dính trên quần áo mình, nhìn qua khe hở cánh cửa để xem xét tình hình bên ngoài, thế nhưng thứ None nhìn được lại là 1 con mắt khác.

“A a a aaaaaa” Cả hai bên ngoài hay bên trong cửa đều phát ra một tiếng hét, None giật mình lùi lại mấy bước.

“ Ho ho , dậy rồi à, thằng nhóc đi thôi” Tên hải tặc kia mở cửa đi vào ho vài tiếng, gã hơi xấu hổ, mình là một tên hải tặc muốn kiểm tra thằng nhóc tỉnh hay chưa.

Vậy mà, gã lại bị cậu bé làm giật mình la lên.

Gã không muốn một tên hải tặc như mình bị ngại mặt trước thằng nhóc con này, cầm tay None muốn kéo đi.

None theo bản năng gặp người lạ rụt tay về nhìn chằm chằm gã hỏi:

“Chú là ai, đây là đâu, chú Honsem đi đâu mất rồi”

“Không cần hỏi nhiều, đi thôi, thuyền trưởng muốn gặp mày” Gã ta không thích giao tiếp nhiều với cậu bé, kéo cánh tay đi ra ngoài.

None không muốn đi nhưng lực tay gã quá mạnh mạnh, cậu cứ thế bị lôi mạnh đi theo phía sau.

“Thuyền trưởng?” None nhớ lại lời gã ta vừa nói, ngước nhìn khung cảnh trước mặt mình.

Xung quanh cậu bây giờ là rất nhiều người khác nhau có cầm kiếm, cầm đao còn có vài gã cầm súng trên tay.

Đặc biệt, ở trên đỉnh buồn con thuyền này có một lá cờ đầu lâu chết chóc.

“Thôi xong, đây chẳng nhẽ là thuyền hải tặc” None sợ hãi hại tay chân giãy dụa nhưng vẫn bị kéo lê đi.

Cậu nhớ ông Nephys từng nói trên biển thường xuyên có những con thuyền treo lá cờ quái dị đủ loại đầu lâu, mặt quỷ,… đó đều là những con thuyền của hải tặc.

Bạn đang đọc Hải Tặc Kiếp Sống, Được Cứu Thoát Tao Muốn Làm Nô Lệ Nghịch Tập sáng tác bởi ThayGiaoMap
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThayGiaoMap
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.