Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Căn phòng nhỏ, bữa tiệc nhỏ nhưng niềm vui vẻ to lớn

Tiểu thuyết gốc · 2037 chữ

Hoàng hôn đã đến, tất cả mọi người đều đang tấp nập chuẩn bị bữa tối. Chiếc thuyền này là loại chở theo hàng hoá, vật liệu nên nguyên liệu trái cây có rất nhiều.

Trong số gần một trăm nô lệ này có một vị từng làm đầu bếp, ông tên Frau. Hamlet là một vị đầu bếp nhà hàng năm sao nổi tiếng.

Nhưng rất không may Thiên Long Nhân không cần biết ông ta có thân phận hay gì cả, chúng chỉ xem ông là một tên nô lệ chức nghiệp đầu bếp phục vụ sinh hoạt mà thôi.

Ánh nắng chiều tà chiếc xuống, Nephys vừa rồi được nhờ vả mổ xẻ những con cá ngừ trong kho, None chỉ còn lại một mình tại đây ngắm nhìn khung cảnh này.

Đã từng rất nhiều lần cậu ngắm qua nó, những buổi chiều cùng lũ trẻ trốn lên nóc nhà tu viện ngắm cảnh bình minh thế nhưng hoàn cảnh bây giờ rất khác biệt.

Cậu chỉ bơ vơ một mình, None thân hình nhỏ bé tại bầu trời đỏ trông thật nhỏ bé, cậu trên người đang mặc áo vải cộc tay, quần đùi thôi như một đứa trẻ xóm nghèo chờ mong cha mẹ sau khi đi làm trở về.

Nhưng mà, None rất nhanh dừng lại suy nghĩ nhớ nhà của mình, cậu nghĩ bất cứ điều gì rất đơn giản mà lại thuần khiết, có ông Nephys ở bên, nghe rất nhiều điều ông ấy răn dạy, None càng ngày càng yêu thích gã đàn ông này.

Thứ tình cảm này rất vi diệu, có một xíu giống học trò kính trọng thầy giáo thêm một chút chờ mong cha yêu thương, None cảm thấy như vậy đã đủ cho cậu.

Nếu như ông ấy có thể cùng mình trở về tu viện sống từng ngày vui vẻ vậy thì càng tốt, None cũng suy nghĩ một ít ích kỉ cho mình.

Dần dần mặt trời đã lặn qua mặt biển, trời đã tối om om, None cũng thấy hơi hơi sợ hãi bóng tối, quá khứ khi làm nô lệ cậu ấy đã bị nhốt rất nhiều lần ở trong phòng tối.

Nó lạnh lẽo, đầy âm u, tiếng côn trùng giòi bọ khắp nơi, thậm chí cậu còn ngửi được biết bao mùi hương kì lạ, thối, chua, ghê tởm, bất cứ thứ gì tồi tệ đều tập hợp đủ.

Khi đó, None đã vô cùng sợ hãi, cậu chỉ biết chui rúc trong một xó xỉnh khóc lóc cầu xin, đôi mắt nhắm chặt lại, đắm chìm vào tuyệt vọng.

Quá khứ đó, None chỉ nghĩ lại thôi cũng đã run lẩy bẩy lên, hai tay ôm thật chặt đầu gối, sự tổn thương đó khó mà xoá nhoà.

“Đến ăn cơm thôi, None” Nephys vừa mới giúp đầu bếp xong xuôi liền quay trở lại tìm None nhưng mà ông ta thấy cậu ôm chặt hai đầu gối khóc lóc liền im lặng tiến đến.

Ông biết cậu bé đã trải qua vô số điều tồi tệ, cậu chỉ là một đứa trẻ 10 tuổi mà thôi, thế giới này là tàn khốc đến vậy.

Nephys trước kia từng làm thuỷ thủ đoàn đánh cá, ông cũng đã gặp vô số loại người, thương nhân, hải tặc, bình dân thậm chí là cả hải quân.

Ông trên chiếc thuyền kia cũng đã ra khơi, vì thời đại hải tặc mới bùng nổ, trên tay của ông không biết bao nhiêu con người đã chết, máu tươi cũng đã từng rơi vãi khắp cả người ông.

Cho đến khi con trai trưởng thành, ông mới từ bỏ nghề nghiệp này mà trở về quan tâm gia đình mình nhiều hơn.

Nhưng mà việc gì cũng có kết quả riêng của nó, ông đã từng ra khơi trong 1 khoảng thời gian dài đằng đẵng, phải biết trên biển bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra được cả, vậy ông đã ở trên biển nhiều năm như vậy thì tầm hiểu biết lại ra sao?

Lũ thương nhân giống như những đàn linh cẩu, chúng mũi thính, tham lam, độc ác và đáng sợ nhất là chúng rất xảo quyệt.

Một kẻ có giá trị như Nephys thì tại sao lại có thể bỏ qua được cơ chứ?

Những cuộc vượt khơi ra biển cả này làm Nephys hiểu rõ nó rộng lớn bao la cỡ nào, nhưng đứa trẻ trước mặt lại làm ông xót xa, có lẽ rời đi quá lâu để ông nhớ đến đứa cháu trai của mình.

Nephys đưa bàn tay to lớn của mình vuốt ve đầu cậu bé, ông bình tĩnh đến lạ thường.

“Đừng lo, mọi chuyện rồi sẽ ổn, cháu đã thoát khỏi chốn địa ngục kia, bây giờ hãy an tâm hưởng thụ khoảnh khắc này” Nephys vỗ về bả vai nhỏ bé của None thì thầm.

“Hu hu , ông Nephys cháu sợ lắm, bóng tối, họ đưa cháu vào phòng tối cả ngày, cho cháu ăn những con bọ quái dị, cháu sợ lắm, chúng bắt cháu trèo lên một cây cột bôi đầy dầu nhớt nhặt quả táo xuống, mỗi lần trượt xuống cháu lại bị đánh rất đau, cháu sợ lắm” None ôm chặt lấy cả người ông ta khóc sướt mướt, nước mắt chảy thấm đẫm chiếc ảo của Nephys nhưng ông không hề để ý đến mà vẫn ôm chầm lấy cậu.

“Ngoan nào None nghe ông nói, chúng ta nên đi ăn cơm cùng mọi người thôi, họ vẫn đang chờ cháu đấy, mọi người đều rất quan tâm cháu” Nephys kéo lấy tay cậu bé đi, None cũng không hề để ý mà lững thững đi đằng sau ông ấy.

Do nguyên liệu nấu ăn rất đầy đủ nên Hamlet nấu một bữa ăn thịnh soạn mời mọi người, Salad cá ngừ, cá ngừ nướng, cá ngừ áp chảo,.. nước hoa quả, rượu đầy đủ bày khắp trên bàn.

None nhìn bữa tiệc thịnh soạn trước mặt cũng khó nhịn mà nuốt nước miếng vài cái, quả thật đây là những gì mà cậu chỉ nhìn thấy qua những quý tộc kia ăn.

Thường ngày, một chiếc bánh mì cùng một ly sữa đã là đồ ăn tốt nhất trong suốt thời gian qua.

Thấy None thích thú như vậy, Nephys cũng nở cười kéo bàn tay nhỏ của cậu ngồi xuống một chiếc ghế.

“Mọi người, lão già này mang cậu nhóc trở về rồi đây” Nephys vẫn tay với mọi người xung quanh chào hỏi.

“Ồ đây là cậu nhóc None mà ông vừa kể sao, quả nhiên là một cậu nhóc đáng yêu” Một người đàn ông mặc vest đen, tóc vuốt ngược lại về phía sau nhấc trong tay ly rượu lên tỏ thái độ của mình, gã hành động nề nếp ngăn nắp, phải nói là không sai lệch một tí ti nào, tất cả hầu như là hợp quy củ.

Rober.Nogee, gã ta đã từng làm quản gia cho một quý tộc giàu có, nhưng vì lấy lòng Thiên Long Nhân gã bị chính nhà chủ của mình tặng làm nô lệ.

“Thằng nhóc này còn sưng mắt kìa, khóc nhè sao, mạnh mẽ lên cậu bé khà khà” Trong đó, một tên khác nhìn thô lỗ hơn rất nhiều chọc ghẹo None, gã nhìn đôi mắt vừa mới khóc qua sưng đỏ của cậu cười quái dị.

Thế nhưng trên mặt gã cũng không có chán ghét mà rất hân hoan cậu bé đến, gã cầm một miếng cá ngừ áp chảo lớn đặt trước mặt của cậu.

“Nhìn xem tay chân như hai cái que gậy, ăn nhiều lên cậu bé rồi mới trở thành đàn ông vạm vỡ như ta được ha ha” Gã thậm chí còn tự mình bốc lên một miếng thịt cá ngừ đưa đến trước mặt None khuyến khích.

“ Hi hi chú nhìn rất xấu” None cũng chẳng để ý gã ta mặt mọc đầy râu ria hay khuôn mặt xấu xí gì cả mà hi hi ha ha cười, há mồm nuốt trọn miếng thịt.

“Ăn ngon?” Walter. Hécmet cơ thể vạm vỡ hơn 2m ngồi xổm xuống vui thích hỏi None, gã nhìn cậu tại vì miếng cá khá to mà ngai nhồm ngoàm trong miệng ‘phụt phụt’ cười.

“Nhon, ng on ngon lắm, ưm ưm” None gật gù đầu mình, cá hồi bên trong miệng chảy ra nước ngòn ngọt, do là áp chảo phía trong con chưa chín nên cắn hơi dai dai giòn giòn, cũng có ít vị tann tưởi của biển cả.

Do sinh hoạt thiếu thốn nên món này đối với None quả thật là từ trước đến bây giờ được nếm thử qua ngon nhất, còn đối với những người khác biển cả mới là hương vị tự nhiên nhất nên không sao cả hết.

“ Ha ha , thằng bé phồng mồm cố ăn lấy, nhìn cái miệng nó ha ha mắc cười quá, đúng như thằng Rober kia nói, nhóc thật đáng yêu” Walter nhìn cậu bé ăn vui vẻ, thấy thèm thuồng cũng lấy một miếng cá nhét vô miệng, sau đó gã cầm một cốc rượu lớn ực ực uống hết.

“Khà quá đã, nhóc năm nay bao nhiêu tuổi rồi” Walter uống xong rượu trong đầu nảy ra một ý nghĩ dò hỏi None.

“Dạ, 10 tuổi rồi” None không hề do dự đáp, cậu bé cảm thấy ông chú này rất vui tính, có lẽ giống như lời ông Nephys nói, những người to lớn ghê rợn kia chưa chắc tất cả đã là người xấu.

“Mười tuổi, quá đủ, hôm nay ta dạy nhóc uống rượu khà khà” Walter cầm lên cốc rượu của mình nhìn nhìn so so một lát liền đặt xuống, gã cầm theo một chiếc muỗng nhỏ múc ra một ít rượu cười quái dị nhìn None.

“Uống rượu? Không được, tu nữ Balanna nói trẻ nhỏ không được uống thứ này” None nghe xong trợn mắt hai tay bịt kín mồm lại, trong đầu cũng rất tò mò thứ này là gì mà người lớn hay uống như vậy.

“Khà khà mở miệng ra, uống một lần xong lần sau đảm bảo cháu chắc chắn sẽ thích nó, nào lại đây thử một chút thôi” Walter từng chút từng chút đưa đến bên miệng None, trên mặt đầy chờ mong.

“Ư ư không được, không thể uống, ông Nephys cứu cháu” None sợ lùi lại vài bước ngoảnh đầu lại mắt chớp chớp nhìn Nephys đầy đáng thương.

“Thôi đủ rồi Walter, None vẫn chỉ là một đứa trẻ, trẻ con không thể uống rượu được sẽ ảnh hưởng sức khoẻ” Nephys chán ghét nhìn Walter, gã này đúng là một tên tồi tệ, từ tình cách đến hành động đều giống những bất cần đời vô học.

“Đúng đấy Walter, cậu không nên dạy một đứa trẻ những thứ mà chỉ khi chúng lớn lên mới có thể tiếp xúc từ nhỏ được” Rober mỉm cười khuyên nhẹ một câu.

“Lại đây uống rượu tiếp thôi nào, Walter” Phía bên kia, một gã người hơi mập mập tên Maso.Bitcher vẫy tay về phía Walter, gã có một chòm ria mép, chiếc bụng bia giống các thương nhân nhưng mà trước kia gã đã từng làm qua một nghệ sĩ piano.

Thế nhưng mà, None hơi kì quái, gã mập kia có vẻ nhìn rất chăm chú cậu ta nở một nụ cười thân thiện, nhưng cậu cảm thấy đôi mắt gã rất khác lạ.

Rober, Walter hay là ông Nephys, họ đều cười rất chân thành nhưng mà tại sao gã ta lại khác họ như vậy, trẻ con đôi khi càng là người nhạy cảm nhất, chúng có thể hiểu được rất nhiều cảm xúc từ người lớn, biết được họ có thật sự thích hay là chán ghét chúng.

None cũng vậy, cậu bé rất nhạy cảm, thế nhưng cậu rất ngây thơ, non nớt chưa thể hiểu được thế giới này tà ác, đen tối đến nhường nào cả.

Bạn đang đọc Hải Tặc Kiếp Sống, Được Cứu Thoát Tao Muốn Làm Nô Lệ Nghịch Tập sáng tác bởi ThayGiaoMap
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThayGiaoMap
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.