Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rác rưởi nên nằm dưới dất, cú sốc của None

Tiểu thuyết gốc · 2095 chữ

Bị gã ta khinh bỉ thậm tệ nhưng tất cả mọi người ở đây cũng không dám nói nhiều lời, Rober ra hiệu mọi người một kí hiệu.

Đám người hiểu ý nắm chặt lấy vũ khí của mình xông lên, họ dần dần lùi bước tạo thành một hình bán nguyệt bao vây lại gã.

“Muốn đánh sao, rác rưởi” Pluntin thấy đám nô lệ vẫn dám phản kháng cười dữ tợn, tuy hắn biết ai đối mặt tử vong cũng sẽ biết liều lĩnh nhưng gã ta không thích thái độ đó của chúng, bởi vì hắn ta rất mạnh, thử hỏi nếu như một con hổ bị đàn nai bao vây lại xem nó có tức giận hay không.

Cảm giác giống như bản thân mình bị một đám ‘bọn chúng’ chế giễu, uy hiếp, Pluntin không thích điều đó.

“Chết đi” Hai tên nô lệ lao lên chém thẳng vào hướng của gã ta, đằng sau cùng hai bên trái, phải cũng có vài tên khác lao đến.

Họ không hề thảo luận hay luyện tập gì hết với nhau, thế nhưng ở tình huống nguy hiểm này bản năng con người mách bảo bọn họ vòng quanh chém như vậy.

Những người khác thì đứng im nhìn chằm chằm tập chung vào Pluntin, kẻ địch chỉ có 1 mà bọn họ lại quá đông, nếu như ồ ạt mà lao vào rất có thể chém nhầm bạn của mình.

Pluntin làm chức đại uý tất nhiên sức mạnh vô cùng khủng bố, hắn ta tức giận nhìn đám nô lệ đang giống như chó dại lao về phía mình nắm chặt nắm đấm.

Gã đợi một hai tên trước mặt cầm vũ khí chém đến mỉm cười một cái lao lên đấm thật mạnh vào mặt của họ. Nắm đấm của gã rất lớn, lực cũng vô cùng mạnh, hai tên kia bị đấm trúng một cái phản lực bay mạnh đập vào tường sắt, khuôn mặt nát bét, máu tươi chảy tuôn ra, chết tươi tại chỗ.

Vài tên phía sau vẫn đang chạy lao đến, do tốc độ của Pluntin quá nhanh họ không kịp đổi hướng tránh né mà bị gã quẹt mũi giày ngang cổ.

“Mũi giày có dao găm lũ ngu ngốc” Pluntin rụt chân về hơi gập vài cái trên không, ở phía trước mũi giày của gã chui ra một cái lưỡi dao găm sắc bén.

Đám người kia cổ bị lưỡi dao cắt đứt lập tức ngã ngửa ra phía sau, máu chảy lênh láng ra sàn nhà, có vài kẻ do ở khoảng cách gần hơn xương cổ vỡ ra, đầu bị lệch sang một bên.

Đám nô lệ xung quanh nhìn khung cảnh đáng sợ này ‘ực ực’ nuốt nước miếng vài cái nhưng vẫn cầm vũ khí của mình tiến lên.

Những năm này làm nô lệ, họ phải trải qua cuộc sống giống như địa ngục khổ cực, ít ra chết cũng có thể là một cách giải thoát.

“Thấy như thế này mà vẫn dám tiến lên, một đám ngu ngốc, để ta cho lũ rác rưởi chúng mày lần cuối trước khi chết nhìn thấy sức mạnh của đại uý hải quân” Pluntin nhếch đôi môi để lộ hàm răng trắng sáng, gã ta ác độc máu lạnh nhìn những tên đang tiến đến.

“Shigan”

Pluntin duỗi ra trỏ của mình, gã đứng im đó như vách sắt vững trãi, khi đám người kia đến gần bỗng nhiên từng người đổ xuống.

Đặc biệt kinh dị là trên trán của họ bất kể ai đều có một lỗ máu to bằng kích thước ngón trỏ của gã, đây là một trong 6 thức Rokushiki, một loạt các chiêu thức mà đặc công CP của chính phủ thế giới hay hải quân đại uý trở lên mới được học. Chiêu thức Shigan dùng để cận chiến bằng ngón tay với tốc độ cực nhanh giống như bắn đạn.

“Thằng chó này, mày hơi kiêu ngạo quá rồi đấy” Walter nhìn thấy từng người một ngã xuống gầm lên một tiếng, gã cầm trên tay một thanh búa chiến lớn mạnh mẽ đập một pháp vào Pluntin.

“Tekkai” Pluntin dang hai tay mình ra, đứng song song chân một chỗ, búa chiến đập thẳng vào ngực của hắn ta.

Hình ảnh này làm các nô lệ trợn mắt sợ hãi, Walter bộc phát sức mạnh lại khủng bố đến nỗi đại uý cũng không chống lại được, thế nhưng khi họ còn vui mừng thì Walter lại sợ hãi vô cùng.

Gã đã đập thẳng búa chiến vào ngực tên kia nhưng cảm giác giống như đập vào một khối kim loại đặc cứng rắn.

“Lực tay rất mạnh, thì ra mày là tên đã từng làm một băng hải tặc trước đây sao, đáng tiếc vẫn còn quá yếu” Pluntin ưỡn ngực đẩy ra búa chiến lạnh lùng híp mắt nhìn Walter, sở thích của Thiên Long Nhân gã cũng có biết sơ qua.

Một vài tên Thiên Long Nhân rất thích đấu trường đặt cược nên một số tên hải tặc sẽ bị bắt làm nô lệ cho chúng chơi đùa.

Những tên nô lệ kia dùng vũ khí không có tí kĩ thuật nào cả nhưng Walter lại khác, gã dùng búa chiến cũng khá thành thạo.

“Người mày làm bằng sắt thép à, cứng thật khà khà,” Walter lùi lại vài bước, đôi tay gã ta đã run lẩy bẩy, sưng đỏ lên vì bị phản lực lại quá mạnh.

“Thằng ngu này, không làm theo kế hoạch của tao, tao không nên đặt hi vọng vào một thằng mãng phu” Ở một góc khác, Rober nhìn thấy Walter chạy ra đánh cùng Pluntin cắn chặt môi thì thầm.

Việc Walter đã từng làm qua hải tặc gã cũng biết, là một vị nô lệ quản gia, gã lấy được thông tin nhiều hơn những người khác, Rober muốn để dành Walter đến cuối cùng.

“Chỉ vậy thôi à, thế thì đăng xuất khỏi trái đất lên nhé” Pluntin vuốt vuốt ngực mình liếm khoé môi nói ra.

Gã biến mất lập tức, tại chỗ đó bỗng nhiên không còn ai cả giống hệt như chưa từng đến qua.

“Đâu rồi, ặc ặc khục” Walter nhìn gã biến mất nhìn lại khắp nơi chăm chú, rất nhanh Pluntin xuất hiện lại lần nữa, gã đến ngay trước mặt hắn ta như dịch chuyển tức thời, bàn tay duỗi ra đâm xuyên lồng ngực.

Đợi khi gã rút tay ra, lồng ngực của Walter thủng ra một lỗ rộng lớn giống như chiếc bánh donut, Pluntin cầm trên tay một trái tim dính máu lấm tấm đỏ rực, gã từ từ chậm rãi bóp nát trước mặt mọi người.

“Oẹ oẹ” Lần này có người không chịu nổi nữa, gã nôn mửa xuống trước khung cảnh máu tanh ghê rợn này.

“Đến lượt bọn mày rồi, lũ rác rưởi” Pluntin ngoảnh đầu lại, gã nhìn chằm chằm những kẻ còn lại giống như một con sói đói hay gấu rừng đang nhìn con mồi của mình.

Những tên nô lệ còn lại sợ hãi run lên, bọn họ tay cầm vũ khí đều đã run bần bật, đối mặt tử vong con người sẽ bộc phát lên sức mạnh to lớn kèm theo đó họ cũng sẽ có vô vàn cảm xúc sợ hãi.

Pluntin nhìn bọn họ run rẩy, gã vui vẻ cười lên, đây mới là điều gã ta thích, kẻ đi săn luôn mong muốn con mồi của mình run rẩy trong sợ hãi chờ đón tử vong.

Hắn từng chút giết chết tất cả bọn họ, tiếng kêu la om xòm, tiếng hét thảm thiết cứ thế vang lên cho đến khi chỉ còn lại hai người cuối cùng mới dừng lại.

“Còn mỗi 2 bọn mày thôi à, trên tàu này sót lại ai nữa không” Pluntin nhìn về phía ông Nephys cùng Rober hỏi.

“Không, không có” Rober vô ý thức nói ra.

“Đám rác rưởi như chúng mày cũng chỉ có vậy mà thôi, muốn kiểu chết như thế nào” Pluntin lại tiếp tục rút ra tấm khăn tay chà chà những vết máu dính vào da tay của mình.

“Chết ư, tôi vẫn phải chết sao, có thể nhẹ nhàng một chút được không” Rober run rẩy bò dậy, cúi người cầu xin, gã ta rất không may mắn.

Ban đầu, Rober dùng những thông tin mình có cùng với sự chững chạc, tỉnh táo của quản gia để lãnh đạo tất cả nô lệ.

Gã muốn dùng súng đạn, những tên nô lệ kia như tấm chắn để mình sống sót, rất không may súng đạn đã bị Maso.Bitcher vứt đi, vũ khí rất nặng nên hắn khó mà di chuyển.

Rober vẫn tiếp tục kế hoạch của mình nhưng hắn quá hạ thấp đại uý sức mạnh, tất cả bị giết hết sạch sành xanh, gã cười lên trong tuyệt vọng.

“Đám ngu ngốc, mau đưa hai tên này ra bên ngoài bắn chết, dùng xăng, dầu đốt cháy con tàu này đi, không được để lại một vết tích nào” Pluntin cũng chẳng để ý đến hai người mà ra lệnh cho đám binh lính ngoài cửa, gã bước đi trở về tàu chiến hạm của mình.

“Đã rõ” Những tên lính hải quân ngoài kia nghe mệnh lệnh đi vào bên trong, hai người Rober cùng Nephys rất nhanh bị chúng đưa lên ngoài tàu.

“Bắn” Hai tên lính hải quân cầm súng trên tay chĩa thẳng vào hai người bóp cò, tiếng súng nổ lên hai thân thể ngã nhào xuống đất.

Nephys khuôn mặt già nua kia vẫn giữ nụ cười, ông ta biết mình sẽ chết nhưng niềm vui nho nhỏ là None đã chạy thoát, được người cá đưa đi trốn khỏi con tàu này.

Ông ấy biết người cá ở dưới nước nhanh đến mức nào, cho dù một chiếc chiến hạm phó đô đốc cũng khó mà truy đuổi chứ không nói gì đến một chiếc chiến hạm đại uý này.

Nhưng ông vẫn thất bại nặng nề, Nephys không hề biết một đôi mắt nhỏ bé vẫn luôn quan sát về phía con tàu này.

Trẻ con đôi mắt rất minh mẫn, None đã đi cách con thuyền một khoảng cách khá xa thế nhưng cậu bé vẫn luôn chú ý con tàu này. Hình ảnh con tàu bị phá huỷ hay là ông bị xử tử vẫn luôn bị cậu bé quan sát thấy.

“Ông Nephysss, a a a , ông ơi, ông Nephys” None bị Honsem ôm chặt lấy nhưng vẫn cố gắng vùng vẫy giãy dụa.

Cậu muốn đến bên ông Nephys, bóng lưng kia, người giảng dạy cho cậu biết bao điều mới lạ, nay đang từ từ ngã xuống, cậu biết ông đã chết không thể quay về được nữa.

Chính vì vậy, None rất muốn, vô cùng muốn nhìn mặt ông một lần nữa, nếp nhăn trên mặt ông cậu bé vẫn chưa đếm kĩ hết, sự dịu dàng, ấm áp của ông cậu vẫn chưa cảm nhận đủ, None muốn ôm thêm một lần nữa.

“Ông Nephys, ông nephys, chú thả cháu ra, cháu muốn đến nhìn ông lần cuối cùng, hu hu, chú Honsem làm ơn” None đôi mắt từ từ chảy ra nước mắt, vị mặn nhạt hơn nước biển rất nhiều lần tràn vào vị giác của cậu.

None biết ở đó rất nguy hiểm, thế nhưng cậu bé cũng hiểu nếu không gặp mặt ông thì đây rất có thể là lần cuối cậu gặp ông ấy.

“Cậu nhóc, ngoan ngoãn, ông ấy đã dùng tính mạng để bảo vệ cậu, cậu nên trân quý nó chứ không phải khóc lóc yếu đuối như bây giờ” Honsem quay đầu lại nhìn con thuyền đang bốc cháy lên kia, gã không cần phải nhìn tận mắt cũng hiểu được những chuyện đã xảy ra, trên con thuyền đó, tất cả mọi người đều đã chết.

“Trân quý sinh mạng? thế nhưng mà ông Nephys đã chết, ít ra chúng ta cũng phải chôn cất cho ông ấy chứ” None vẫn không từ bỏ mà cố gắng thuyết phục Honsen.

“Thằng nhóc ngu ngốc” Honsem nhìn khuôn mặt sướt mướt đáng thương của None từ từ đưa tay về phía sau cậu vỗ một cái.

None mắt trợn trắng lên sau đó nhắm chặt lại hôn mê.

Bạn đang đọc Hải Tặc Kiếp Sống, Được Cứu Thoát Tao Muốn Làm Nô Lệ Nghịch Tập sáng tác bởi ThayGiaoMap
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThayGiaoMap
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.