Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hãy như chú bồ câu

Tiểu thuyết gốc · 1132 chữ

Đang muốn mở lời hỏi thêm thật nhiều điều mà mình trong lòng đang không ngừng thắc mắc nhưng lại bị giọng nói của hệ thống mà im bặt

"Ngài có quá nhiều điều thắc mắc! Thưa ngài!"

"Hệ thống tôi chỉ có thể trả lời cho ngài nhưng thắc mắc trên mà thôi! Còn lại mong ngài tự mình tìm hiểu! Mong ngài có một cuộc sống mới thật sự muôn mau như nhưng gì ngài mơ ước!"

"Bắt đầu từ lúc này hệ thống sẽ không câu thông bằng giọng nói với túc chủ! Kích hoạt!"

Nghe tới đây, Lâm Phong thực sự rất hốt hoảng " Ngươi không thể đem con bỏ chợ như vậy a! Hệ thống! Hệ thống!"

Cố gắng kêu gọi vài lần nhưng nhận lại chỉ là sự yên tĩnh của căn phòng hòa cùng một vài tiếng xe dối vào từ ngoài đường. Biết không thể làm gì, hắn cũng có chút thật vọng vì sự lành lùng này của thực tế

"Thực sự là XXX! XXX hệ thống!"

Như nghe được lời mắng chửi của hắn mà hệ thống đội mồ sống dậy một dạng

" À quên! Kí ức của cơ thể này sẽ chuyển vào đại não của túc chủ trong 5s giây nữa!"

" Đêm ngược từ 5 tới 1 bắt đầu!"

"5,1! Truyền tải!"

Lâm Phong giận mà mắng chửi một câu " Cái này là đếm từ 5 tới 1 của nhà ...!"

Chưa kịp kết thúc câu nói của mình thì một cảm giác đau đơn như bị một con rắn mamba đen cắn một dạng. Nếu nói có thể dùng từ nào để có thể miêu tả cái thứ mà hệ thống gọi là truyền tải này thì chỉ có thể là " Cực hình "

Hắn kêu gào đau đớn, cơ thể co rút lại một đoàn mà nằm lăn lóc trên giường. Không biết tới khi nào vì quá đau đớn mà ngất đi không hay

Trong quá trình này hắn như đang mơ một giấc mơ, một giấc mơ mà chân thật tới mức 5 giác quan của hắn đều được cảm nhận từ giác mơ này. Và trong đó có cả giác quan thứ 6, hắn đang sống một cuộc đời hoàn toàn khác trong chính giác mơ của mình. Được sinh ra rồi được nuôi nấng như thế nào, lớn lên thế nào

Qua giấc mơ này cũng giải không ít câu hỏi trong lòng hắn mà lúc nãy còn tồn tại. Lâm Phong như được sống thêm một lần nữa ở một nơi không tưởng

Tỉnh lại sau giấc mơ, không giống như lần trước hốt hoảng mà Lâm Phong bình tĩnh lạ thường " Haizzz!". Thở dài một hơi, trải qua giấc mơ lúc nãy hắn có vui, có buồn, có nước mắt cũng có tiếng cười nhưng chung quy cuộc đời của cổ thân thể này cũng không phải tốt như hắn tưởng

Hắn ở kiếp trước nếu nói trải qua hảo cũng không phải nhưng so sánh với cuộc sống của cổ thân thể này thì vẫn tương đối hạnh phúc hơn a. Lướt mắt nhìn trên tường chiếc đồng hồ treo tường điểm vào số 6, nhìn ra cửa sổ thay bằng ánh nắng là ánh sáng hiu hắt của đèn đường

Sờ lên bụng đã thóp tới tận cùng, hắn tính ra đã năm li bì 10 tiếng đồng hồ. Lâm Phong nhớ rằng lúc hắn xuyên qua là 7h hơn mà giờ đã tiếp cận 6h đêm, 10 tiếng năm trên giường không hột cơm bỏ miệng, bụng kêu liên hồi

Dựa theo trí nhớ vớ lấy bóp tiền để trong học tủ, vừa sờ vào đã thấy nhẹ tênh. Nếu hắn đoán không sai thì trong ví không quá 100.000 Won mà bây giờ mới đầu tháng, muốn sống sót qua hết tháng nay cũng là nhiều điều bất hạnh. Nhìn qua trên ví còn một tở căn cước công dân, bên trên ghi rõ tên Jin Won-Bin. Nhìn sơ một lượt rồi cũng phớt đi mà hướng ra cửa

Vừa mở cửa ra thì đập vào mặt là một ông bác tuổi gần ngũ tuần ngồi chỉnh chệ trên ghế đẩu đọc sách. Tiếp nhận trí nhớ của cổ thân thể này rồi nên hắn cũng biết hết mọi thứ mà biểu tình cũng trở nên bình tĩnh

" Bác! Sao giờ này còn ngồi ngoài đọc sách?" Won-Bin cũng như bình thường mà chào hỏi

Người kia nghe được Won-Bin hỏi liền để sách xuống, cởi bỏ cặp kính mà hơi nheo mắt lại như muốn nhìn rõ hắn một dạng " A! Mấy đứa cháu trong nhà hơi nghịch nên ra đây tìm nơi yên bình vậy!"

Nghe được câu trả lời hắn cũng cười cười mà tiến bước đến cầu thang nhưng vừa định bước xuống phía sau ông bác lại nói " Won-Bin này! Hôm nay câu ở nhà cả ngày à?"

Ngoát đầu lại " Dạ vâng! Có chuyện gì hả bác?"

Ông ta cũng cười cười rồi phất phất tay " Không có gì! Chỉ là sáng nay nghe tiếng từ bên nhà cậu truyền sang nên tưởng có ăn trộm hay gì ấy mà!"

Biết ý ông bác nhắc tới chắc có lẽ là do lúc sáng mới xuyên qua hắn đập cửa lúc kia. Mà nhắc tới cũng buồn cười, cánh cửa là mở vô mà hắn lại đẩy ra còn tự cho là bị nhột. Đúng là lúc hoảng loạn nhìn ngáo thực sự

" Lúc sáng cháu đóng bức tranh lên tường nên mới vậy!" Nói xạo một câu coi như giải thích rồi tiếp tục hành trình của mình

Vừa hướng ra ngoài một luồn gió lạnh phất nhẹ qua người, lúc này là tháng 3 thời tiết ở Seoul luôn duy trì ở mức 10-5 độ C. Đối với dân bản địa ở đây thì có lẽ không quá lạnh, có thể nói là tương đối dễ chịu nhưng mà một tên ở quen xứ nóng, trải quá đúng hai mùa nắng mưa thì cái nhiệt độ này rất gì và này nọ

Hắn bây giờ trên người khoác 2 lớp áo bông nhưng mà vẫn cảm thấy một sự lạnh không hề nhẹ. Khu Won-Bin sống không gần trung tâm cho mấy, có thể tính đây là ngoại ô. Hầu hết dân ở đây đều là người có thu nhập thấp hoặc là người già nên bữa tối ở đây tương đối bình yên không quá nhộn nhịp như trong video hắn thấy cho lắm

Trên đường cũng chủ yếu lâu lâu mới có một hai chiếc xe chạy qua loại kia nên nhìn cũng tương đối vắng vẻ.

Bạn đang đọc Hàn Ngu: Tán gái, Kiếm tiền, Diễn Phim, Ca hát sáng tác bởi LongDT007
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LongDT007
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.