Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

đại tế tư, nữ hoàng, thánh dực vệ.

Tiểu thuyết gốc · 3719 chữ

Thánh dực vực mà đám dực nhân tộc nhắc đến, lúc này đang ở ngay trước mắt ba người bọn Hàn Thiên, vùng đất này như một tiểu thế giới lơ lững giữa tầng mây.

Trong đó phiến lục địa lớn nhất rộng tít tắp khuất cả tầm mắt, dù đang ở cao hơn phiến lục địa kia gần ba ngàn trượng, vậy mà Hàn Thiên hắn không tài nào có thể nhìn được điểm cuối cùng của phiến lục địa kia.

Phải biết nhãn lực của kẻ đạt đến bản mệnh thần thông cảnh giới, thực sự là phi thường kinh khủng, chỉ cần tập trung và không bị thứ gì ảnh hưởng, Hàn Thiên hắn có thể nhìn rõ cử động của từng con kiến trong phạm vi hơn một ngàn dặm, nếu không bị ngăn cản và có tầm nhìn tuyệt đối, Hàn Thiên hắn có thể nhìn xa hai vạn dặm.

Thế mà vẫn chưa thể nhìn hết được phiến lục địa đang trôi nổi giữa biển mây kia, thoáng tập trung thần niệm đến tối đa quan sát theo một hướng, Hàn Thiên nhanh chóng nhận ra, phiến lục địa kia rộng lớn không thua kém gì Hoa Hạ.

Bên trên cũng có vô số loại địa hình hỗn tạp, mà chủng tộc sinh sống trên đó cũng vô cùng đa dạng, nhân số có khi lên đến hàng trăm vạn người, trong đó nhân tộc cũng xuất hiện không ít, thứ làm Hàn Thiên chú ý tiếp theo, chính là phiến lục địa nhỏ hơn nằm ngay trên phiến lục địa lớn đầu tiên, cách mặt đất phía dưới khoảng ba ngàn trượng.

Bằng vào thần niệm tinh tường, Hàn Thiên nhanh chóng nhận ra, phiến lục địa thứ hai này chỉ lớn bằng một phần hai mươi xo với phiến lục địa phía dưới, tuy nhiên các kiến trúc phía trên phiến lục địa thứ hai này tinh mỹ vô cùng, tất cả nhà cửa đều được xây bằng các loại ngọc thạch quý báu, chủ yếu là bạch ngọc tinh mỹ.

Phía trên tiểu lục địa kia, toàn bộ đều là nơi sinh sống của dực nhân tộc, phóng mắt khắp nơi, hoàn toàn không thấy một người thuộc dị tộc nào ở trên phiến lục địa thứ hai kia, dực nhân tộc là chủ nhân của nơi này, tính cách lại có phần kiêu ngạo tự đại, thế nên nơi họ sinh sống phải cao hơn nơi ở của những chủng tộc khác, cũng không cho chủng tộc khác bén mảng đến nơi này.

Thế nhưng phía trên phiến lục địa thứ hai, lại vẫn còn ba ngọn tiểu đảo khác có vị thế còn cao hơn nữa, điểm này cũng khiến cho Hàn Thiên phải bất ngờ không ngớt.

Ba ngọn tiểu đảo kia, mỗi ngọn đều có đường kính khoảng mười dặm, tiểu đảo phía bắc có một ngọn núi lớn cao hơn ngàn trượng phía trên, ở đỉnh ngọn núi lớn kia lại sừng sửng một tòa cung điện đá uy nghi bề thế, được xây dựng kỳ công từ bạch ngọc tinh mỹ nhất, phía dưới sườn núi lại có vô số vườn nho, vườn táo, các tiểu cảnh dựng bằng dây leo nhìn vô cùng thích mắt, lác đác có thể thấy vô số dực nhân thị nữ, nam đinh đang quanh quẩn chăm sóc vườn tược.

Tiểu đảo thứ hai nằm ở phía tây, như một thành phố nhỏ xa hoa tráng lệ, nhưng cũng phi thường nghiêm cẫn nề nếp, quanh tiểu đảo này có vô số dực nhân ra vào, ai nấy đều giáp trụ sáng loáng, khí thế sâm nghiêm, có vẻ như toàn bộ tiểu đảo phía tây kia, đều là nơi sinh sống của các thánh dực vệ.

Tiểu đảo cuối cùng nằm ở hướng đông, lại có một dãy đồi thấp hình bán nguyệt bao lấy non nửa đảo, dãy đồi kia cao trung bình khoảng hai trăm trượng, bên trên có sơn lâm, vườn trà, đồng cỏ, cảnh sắc vô cùng tinh mỹ.

Trung tâm tiểu đảo lại có một cái hồ lớn, đường kính lên đến năm dặm, được dãy đồi hình bán nguyệt bao bọc một phía, phía còn lại trút nước xuống bên dưới phiến lục địa thứ hai thông qua một con thác nhỏ, bồi tụ nên một con sông bên dưới.

Mặt hồ kia yên tĩnh vô cùng, nước xanh ngọc bích, sóng lượn lăn tăn, giữa hồ lại có một cái tiểu đảo nhỏ đường kính độ mười lăm trượng, trên tiểu đảo nọ có xây một khối kiến trúc hình vòng cung bằng bạch ngọc, tuy nhiên nó chỉ có phần rìa, không có mái che, nền đảo cũng được lót bằng bạch ngọc xen trên lớp cỏ xanh.

xung quanh khối kiến trúc hình tròn được dựng từ một trăm linh tám cây trụ đá, cùng dầm ngọc, vô số dây thường xuân xanh mướt, dây tú quyên trổ hoa tím, dây tử đinh hương hoa đỏ, nối nhau bám lấy các rườn cột đá mà leo lên, tạo thành lớp hiên che thứ hai.

Bên ngoài khối kiến trúc hình vòng cung lại trồng thêm vài loại cây thân trắng lá vàng, trông vô cùng mỹ lệ, cả tiểu đảo thứ ba này, trông cứ như một con mắt ngọc, với mí mắt là dãy đồi thấp, tròng mắt là mặt hồ, còn tiểu đảo giửa hồ chính là đồng tử.

Nhóm ba người bọn Hàn Thiên rất nhanh đã được năm thánh dực vệ dẫn bay qua đại lượng diện tích của phiến lục địa đầu tiên, sau đó không dừng lại ở cả phiến lục địa thứ hai, mà nhắm thẳng đến ba tòa tiểu đảo ở nơi cao nhất.

Còn chưa đến phạm vi một dặm quanh các tòa tiểu đảo kia, liền đã có một toán thánh dực vệ ở các trạm canh lơ lửng gần đó xông đến chặn đường, một kẻ dẫn đầu khí tức ngang võ vương trung tần chợt lên tiếng hỏi.

-các người từ đơn vị nào đến?, đang làm nhiệm vụ gì mà lại muốn đến tam tinh đảo???

Thủ lĩnh năm dực nhân áp giải bọn Hàn Thiên liền đưa ra một tấm ngân bài, sau đó cao giọng đáp.

-chúng ta là tiểu đội số hai mươi bảy, trực thuộc trung đoàn ba của thánh dực vệ, chuyên phụ trách công tác trinh sát quanh thánh dực vực.

-hôm nay có lệnh từ đại tế tư gửi đến trung đoàn của chúng ta, nói phía tây thánh dực vực có ngoại nhân xâm nhập, chúng ta đã áp giải những người nọ đến, chờ phán quyết của đại tế tư và nữ hoàng.

Toán lính canh sau khi kiễm tra không có vấn đề gì, liền nhanh chóng cho đám người Hàn Thiên thông quan, đến đây thì Hàn Thiên trong nội tâm đã thầm có chút kinh hãi.

Ban nãy hắn đã dò xét qua, phiến lục địa thứ hai có hơn ba trăm vạn dực nhân sinh sống, trong khi tòa tiểu đảo nằm phía tây trên cao kia, bên trong cũng có đến mười vạn thánh dực vệ.

Mà mỗi thánh dực vệ tối thiểu đều phải có thực lực võ vương, mười vạn thánh dực vệ chính là mười vạn võ vương của nhân tộc, cái sức mạnh này, thực sự là còn kinh khủng hơn ba ngàn vạn đại quân của đại ninh.

Ba ngàn vạn đại quân tuy nhiều, nhưng thực lực trung bình đều tầm đại võ sư đến võ tông, tướng lĩnh võ vương tổng hợp lại cũng chỉ có tầm ngàn người, vậy mà dực nhân tộc này lại có một đạo quân mười vạn võ vương.

Đem thứ chiến lực này đến đại ninh, e là có thể càn quét khắp nơi không đối thủ, nếu không phải dực nhân tộc chỉ sống trong vụ huyễn phù sinh thiên này, bọn họ e là đã trở thành thế lực xưng vương xưng bá trên vu thương đại lục, uy danh ngang ngửa nhân tộc hay tu la tộc rồi.

Hàn Thiên vì điểm lo ngại này, rất nhanh đã bàn tính qua vài lượt với Nhược Mộng cùng Đông Phương Thái Ngọc, với thực lực kinh khủng của dực nhân tộc, bọn họ muốn trốn thoát, e là không hề dễ dàng, tiếp sau đây mỗi bước đi đều phải tính toán chi li chặc chẽ hơn mới được.

Cơ mà sự tình biến chuyển như thế nào, còn cần phải xem đại tế tư cùng nữ hoàng của dực nhân tộc, bọn họ sẽ đưa ra quyết định gì cho đám ngoại nhân như Hàn Thiên hắn nữa.

Năm thánh dực vệ dẫn bọn Hàn Thiên đến thẳng tiểu đảo phía đông, sau đó đáp xuống chiêm tinh đài tại giữa hồ, từ bên ngoài Hàn Thiên đã có thể thấy được, trung tâm chiêm tinh đài có một cái ao nhỏ nữa, nước trong ao không sâu, bên trong mọc lên vô số loại kỳ hoa dị thảo thủy sinh.

Giửa cái ao nhỏ kia trồi lên một đài phun nước, chẳng biết có huyền cơ gì bên trong, nước từ đài phun kia cứ liên tục chảy ra không ngừng nghĩ, nguồn nước ấy sau khi tụ dưới ao nhỏ bên dưới, liền sẽ theo các rảnh nước rộng độ hai gang tay sâu một gang tay trên nền chiêm tinh đài, từ từ chảy xuống đại hồ bên ngoài.

Có thể thấy nguồn cơn của dòng nước bất tận kia, chính là từ cái đài phun nước ba tầng màu vàng phía trước, mà quanh cái đài nước ấy lại có ba hàng bậc thang lơ lững, nối đáy chiêm tinh đài, với một tầng đài nước rộng nhất phía dưới cùng.

Lúc này ngồi ở rìa tầng đài nước dưới cùng ấy, một nữ dực nhân áo trắng cánh trắng, phong thái thánh khiết bất phàm đang ung dung nghịch nước, váy lụa đơn giản mà tinh tế trang nhã, hai đôi cánh trắng như cánh thiên nga, nhỏ nhắn mỹ lệ, khác hẵn với một đôi cánh xám hay nâu đất của đám thánh dực vệ bình thường.

Nữ tử kia chân không đi giày, váy lụa dài quá gối làm đôi chân trắn trẻo tinh mĩ kia hiễn lộ toàn bộ dưới con mắt của chúng nhân, ánh sáng mờ ảo, làn nước lấp lánh rọi lên hai bàn chân tinh mĩ ấy từng luồn quang hoa kỳ lạ.

Nữ dực nhân áo trắng kia có mái tóc nâu màu hạt dẻ, suối tóc dài ngang lưng tạo cảm giác nữ tính quyến rũ, nàng ta có nước da trắng cùng sống mũi cao, lúc ngồi nghiêng lộ ra một phần dung mạo siêu phàm thoát tục, khiến người nhìn thấy phải lòng dạ rối ren.

Vầng trán cao, đôi mắt to tròn với con ngươi xanh đầy quyến rũ thâm sâu, mày đen tuyền dài mảnh như được kẻ rất cẫn thận, cánh môi mỏng, hồng nhuận như đóa đào tươi, tất cả gộp lại tạo thành một dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn,thế gian hiếm gặp.

Đám Hàn Thiên mới vào chiêm tinh đài, nữ dực nhân cánh trắng nọ liền chậm rãi đứng dậy, bốn cánh khẽ vỗ vài cái, bản thân rất nhanh đã bay đến trước mặt cả bọn.

Hàn Thiên lúc này cũng quan sát rõ ràng hơn mỹ mạo của nữ dực nhân váy trắng kia, vẻ xinh đẹp thanh khiết này, đặt trong nhân gian đúng là khó ai bì kịp, xo với đại mỹ nữ đứng đầu một nước như nhất kiến, quả là hơn hẵn một bậc, lại nói nét đẹp tinh khôi kia xo với Nhược Mộng quả là có vài nét tương đồng.

nhưng để xo với một thiên chi tiên nữ, phong thái hay mĩ mạo đều đạt đến mức tuyệt đỉnh như Nhược Mộng, nữ dực nhân áo trắng kia vẫn kém hơn đôi chút.

Tiểu đảo này nằm ở nơi cao nhất của thánh dực vực, được ở tại đây, nữ dực nhân áo trắng kia khẳng định có thân phận không tầm thường, dựa vào dao động tinh thần lực thâm sâu trên người nàng ta, Hàn Thiên có thể khẳng định, nàng ta rất có thể chính là đại tế tư mà đám dực nhân hay nhắc đến.

Nữ dực nhân áo trắng này nhìn thì có vẻ chỉ như mới mười bảy mười tám tuổi, thế nhưng Hàn Thiên dám khẳng định, tuổi thật của nàng ta nhất định lớn hơn thế khá nhiều.

Ánh mắt của nữ dực nhân áo trắng nọ sau khi nhìn qua Nhược Mộng cùng Đông Phương Thái Ngọc, nét mặt liền thoáng hiện tia kinh diễm, nàng vốn tự tin bản thân hoa dung trong thiên địa khó có ai bì kịp, thế mà hôm nay lại gặp được cùng một lúc hai người, dung mạo xinh đẹp đến mức cả chính bản thân cũng cảm thấy không bằng.

Đầu khẽ ngẩng cao một chút, nữ dực nhân áo trắng chợt dùng giọng trong trẻo thâm sâu cất tiếng.

-hôm nay thủy huân đàm chợt truyền đến dị động, ta xem thiên vận một chút, liền phát giác có vài người đặc biệt đến vụ huyễn phù sinh thiên của chúng ta, thì ra là ba người các ngươi à???

-Nhân tộc tuy phân bố rộng khắp đại thiên giới, số lượng càng là nhiều không đếm xuể, thế nhưng muốn sản sinh ra được kỳ nhân như ba người, thực sự phi thường hiếm gặp, sự xuất hiện của các người, sẽ đem đến điều gì cho vụ huyễn phù sinh thiên đây???.

-có lẽ ta sẽ mượn thiên tinh chi lực, xem qua tương lai cho cả ba một lần vậy.

Nói đoạn nữ dực nhân áo trắng nọ liền thoáng phất tay, tức khắc một luồn tinh thần lực huyền ảo thâm sâu chợt từ trên người nàng xuất động, kế đó phía trên chiêm tinh đài, huyễn vụ như tạm thời mất đi công hiệu.

Kế đó một dảy thiên hà tinh vân chợt hiện rõ trên bầu trời, ánh sáng từ chúng xuyên qua trùng thiên vạn lý, xoi chiếu xuống dưới đài nước vàng ba tầng ở giữa chiêm tinh đài, tức khắc huyễn cảnh về một bản đồ sao đầy mỹ lệ liền hiện lên phía trên tầng đài nước dưới cùng.

Người ngoài nhìn vào thì có vẽ không hiểu gì, cơ mà tinh thần lực của nữ dực nhân áo trắng lại khẽ khu động, một luồng sáng thất sắc từ huyễn cảnh tinh đồ kia liền nhanh chóng xuất động, rồi nhập vào mi tâm của nàng.

Đôi mắt của nữ dực nhân áo trắng chợt ánh lên hai luồn sáng như sao trên trời, lúc này nàng nhìn vào ai, người ấy liền cảm thấy như bản thân đang bị một lực lượng siêu nhiên nào đó xoi chiếu phán xét.

đám thánh dực vệ áp giải ba người bọn Hàn Thiên cũng bắt đầu chú tâm quan sát biểu hiện của tinh đồ phía trên đài nước, thông thường viễn cảnh tương lai của ba người bọn Hàn Thiên sẽ xuất hiện tại đây.

Thế nhưng sau khi nữ dực nhân áo trắng kia nhìn qua một lượt cả đám người Hàn Thiên, nét mặt nàng ta từ thanh tao bình ổn, thoáng trở thành nét mờ mịt không dám tin, còn tinh đồ trên đài nước, căn bản chẳng có dị động nào cả.

Tích tắc sau đó, nữ dực nhân áo trắng liền thu lại thuật pháp, nét mặt kinh ngạc hướng cả ba người bọn Hàn Thiên nói.

-vậy mà lại không thể nhìn rõ được số phận của ai trong cả ba người.

Nói đoạn ánh mắt lại có phần thâm sâu hướng Nhược Mộng cùng Đông Phương Thái Ngọc tiếp.

-thế nhưng ta nhìn ra được, số phận của hai người sẽ quấn chặc lấy nhau, dù cả hai có muốn hay không.

Lại nhìn sang Hàn Thiên, vẻ mặt cùng ánh mắt của nữ dực nhân áo trắng đã hoàn toàn mất đi vẻ thanh cao thâm sâu, thay vào đó là một nét phức tạp hiếm thấy, hệt như phàm nhân gặp phải điều nan giải, lát sau nữ dực nhân áo trắng cũng chợt lên tiếng.

-riêng nam nhân ngươi, ta chẳng thể nào nhìn ra được bất kỳ điểm nào trong tương lai của ngươi cả.

-hủy diệt, tái sinh, hỗn loạn, trật tự, kiên tâm, phản trắc, tất cả những thứ ấy đều làm tương lai của ngươi trở nên mù mịt khó lường, ngươi đối với cả thiên địa này là phúc hay họa, thực sự khó nói.

“đã không biết là phúc hay họa, giữ hắn lại tại vụ huyễn phù sinh thiên này, thực sự quá nguy hiễm, thánh dực vệ chúng ta kiến nghị lập tức xử hắn đại hình trục xuất”.

Giọng nói bất ngờ chen lời kia, dường như là của một nam nhân luống tuổi, khí độ khó chịu không chút che giấu, lời nọ vừa dứt, bên ngoài chiêm tinh đài liền có một toán người đáp xuống.

Trong đó nổi bậc nhất là một nữ dực nhân cánh vàng, lối ăn vận tôn quý mỹ lệ, đầu đội vương miện đính vô số bảo thạch tinh mỹ, tóc vàng mắt tím, da trắng mũi cao, mi dài môi mỏng, dáng vóc đầy đặn quyến rũ, đôi ngọc phong căng tròn khêu gợi, dù được khóa trong lớp hoàng bào chắc chắn, chỉ lộ ra một phần xuân cảnh qua vết cắt xẻ nghệ thuật ở vùng cổ váy.

Nhưng như vậy cũng là đủ để hút hồn tất cả những nam tử trước mặt, đôi ngọc phong quyến rũ, kết hợp cùng vòng eo thon gọn, cùng kiều đồn tròn trịa hấp dẫn, tất cả những đường cong tinh mỹ kia, đều được bộ váy nữ hoàng bao trọn, uốn lượng theo từng chổ cao thấp đầy bắt mắt.

khí chất bảy phần tôn quý, ba phần lãnh ngạo, dung mạo như hoa, hệt như một nữ hoàng luôn ngự ở ngai cao, nhan sắc của nữ dực nhân cánh vàng kia, chính là cùng với nữ dực nhân áo trắng đồng dạng, với phong thái này, nàng ta ắt hẵn là nữ hoàng của dực nhân tộc.

Sau lưng nữ hoàng của dực nhân tộc kia chính là bốn thị nữ dực nhân khác theo hầu, hai người nâng hoàng bào phía sau, một người ở bên phải cầm theo quyền trượng, một người ở bên trái cầm theo cổ thư dầy cộm, cả bốn thị nữ đều là những dực nhân cánh trắng, nhưng chỉ có một đôi, ai nấy đều dung mạo như hoa, dáng vóc thon thả quyến rũ, đặt trong nhân gian nhất định là đại mỹ nhân có thể khuynh đảo thiên hạ.

Cùng đến với vị nữ hoàng kia, còn ba lão giả dực nhân cánh xám râu dài, dáng mạo quắc thước uy áp, lời đe dọa ban nãy, chính là do lão giả cao lớn, có khí tức không thua kém gì võ vương đỉnh phong dẫn đầu trong ba người phát ra.

Tám dực nhân nọ sau khi đến chiêm tinh đài, liền nhanh chóng đi thẳng đến chổ ba người bọn Hàn Thiên, lúc trông qua dáng mạo của Nhược Mộng cùng Đông Phương Thái Ngọc, ánh mắt ai nấy đều lóe lên tia kinh diễm khó tả, nhất là vị nữ hoàng của dực nhân tộc.

Lúc nàng ta trông thấy Đông Phương Thái Ngọc, liền giống như là thấy đối thủ truyền kiếp, cả đời cần phải vượt qua vậy, cũng phải thôi, cả Đông Phương Thái Ngọc và vị nữ hoàng của dực nhân tộc kia, đều có phong thái cùng mỹ mạo tương tự nhau, nhưng xo với người thiên sinh nhu mị yêu cơ như Đông Phương Thái Ngọc, nữ hoàng dực nhân kia vẫn có phần lép vế.

Lần này dực nhân tộc đón đến một lúc ba ngoại nhân, mà trong đó hai nữ tử đã có phần áp chế hoàn toàn cả đại tế tư cùng nữ hoàng của dực nhân tộc, riêng Hàn Thiên khí chất siêu quần, thực lực thâm bất khả trắc, phong thái anh tuấn hiên ngang, trong dực nhân tộc chẳng có nam tử nào đọ lại được.

dực nhân tộc tự nhận tộc nhân luôn có thiên phú cùng mỹ mạo hơn xa nhân tộc, nhưng hiện lại đón một lần ba tộc nhân lạ mặt, cả mỹ mạo lẫn thiên phú đều hơn xa người trong dực nhân tộc, điểm này thực sự đã khiến cho những kẻ tâm cao khí ngạo như chín dực nhân cầm đầu ở chiêm tinh đài này, được một phen nắn gân.

Tuy rất muốn loại trừ ba nhân loại trước mắt, nhất là Đông Phương Thái Ngọc, nhưng vì ở thánh dực vực không chỉ có mỗi dực nhân tộc sinh sống, thân là kẻ thống lĩnh vụ huyễn phù sinh thiên, nếu không nói đạo lý, vô duyên vô cớ xử quyết ba nhân tộc vô tình lạc đến đây không rõ lý do, như vậy thì sau này dực nhân tộc có thể sẽ vấp phải sự phản kháng đến từ các tộc khác.

Nữ hoàng của dực nhân tộc sau khi thu lại nét kinh diễm trong đáy mắt, liền nhìn cả ba người bọn Hàn Thiên nói như để cho cả ba lão dực nhân kia nghe.

-ngoại nhân lưu lạc đến vụ huyễn phù sinh thiên từ xưa đến nay có rất nhiều, dực nhân tộc ta tuy là chủ của nơi này, nhưng không thể tự tiện sinh sát, nếu xét thấy ba người này thực sự có tội, tất sẽ chiếu theo luật mà phán xử, bằng như tự tiện xử quyết họ, dực nhân tộc chúng ta sau này làm sao phục chúng???.

Bạn đang đọc Hàn Thiên Ký sáng tác bởi hacbachgia21
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hacbachgia21
Thời gian
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.