Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bảo Bối đừng khóc

Phiên bản Dịch · 1388 chữ

Chương 125: Bảo Bối đừng khóc

Tĩnh Tông ôm Bảo Bối chạy thẳng về Cao phủ, tự hắn tiến phủ, nhìn thần sắc trong mắt hắn, Lục Thiên đã hiểu toàn bộ, ông lo âu ôm lấy Bảo Bối đang khóc tới thương tâm, không hỏi han thêm gì, ông chỉ lo ôm chặt Bảo Bối chạy về phòng.

Lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt này của trượng phu, Tô Nhã có chút khó hiểu chạy tới, khiếp sợ vuốt ve Bảo Bối đang khóc: “Bảo Bối, có chuyện gì vậy?”

“Nương, không phải ta cố ý khiến thiếu gia bị thương.” Bảo Bối vẫn khóc, nước mắt dâng tràn, “Ta không nhớ rõ, đến lúc ta nhìn lại, thiếu gia đã bị thương, còn vị tiểu thư kia, thiếu chút nữa ta đã bóp chết nàng, ta trở thành người xấu.” Bảo Bối nghẹn ngào đứt quãng, mắt nàng tràn đầy hoảng sợ.

Tô Nhã kinh ngạc liếc nhìn Lục Thiên, nhìn vẻ mặt thống khổ của Lục Thiên, bà nhanh chóng phản ứng lại, ôm lấy Bảo Bối, bất động thanh sắc bắt mạch cho nàng, khẽ vuốt đầu Bảo Bối, “Bảo Bối đừng khóc, Bảo Bối không phải là người xấu, Bảo Bối chỉ không giống người bình thường.” nhẹ giọng dỗ Bảo Bối, dần dần nàng ngừng khóc.

Tô Nhã ngẩng đầu ý bảo Lục Thiên rời đi trước, bà nâng khuôn mặt Bảo Bối lên lấy khăn tay lau nước mắt, nhìn đôi mắt sưng đỏ của Bảo Bối thật lòng nói, “Bảo Bối không giống người khác, Bảo Bối của chúng ta thích thiếu gia, không thích thiếu gia thích người khác đúng không?” Bảo Bối gật gật đầu.

“Bảo Bối, bởi vì không thích thiếu gia thích người khác, cho nên dễ dàng ghen tị, dễ dang tức giận, đều là điều nữ hài tử luôn có, bởi vì con rất thích, nên càng ghen tị hơn người khác rất nhiều lần.” Tô Nhã vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Bối.

“Là như vậy sao?” Bảo Bối có chút nghi hoặc.

“Ừ.” Tô Nhã gật đầu khẳng định, “Bảo Bối, nương biết con thích thiếu gia, nhưng bởi vì rất thích nên dễ dàng kích động, chuyện này vốn không có gì, nhưng thiếu gia là thái tử, bên cạnh thái tử không có khả năng không có nữ tử khác, hơn nữa, càng lúc lại càng nhiều, con hiểu không?” Tô Nhã nghĩ, đã đến lúc Bảo Bối phải trưởng thành.

Bảo Bối mở to đôi mắt chưa khô nước nhìn mẹ, nàng chần chờ gật đầu.

Tô Nhã nhẹ nhàng ôm Bảo Bối, “Cho nên Bảo Bối thích thiếu gia sẽ rất vất vả, nhưng nếu Bảo Bối không chịu chấp nhận những cô gái bên cạnh thiếu gia, thiếu gia sẽ càng vất vả, cứ như vậy, Bảo Bối còn có thể vui vẻ sao?” Bảo Bối sững sờ trong lòng mẹ.

“Bảo Bối, con phải suy nghĩ lại cho tốt!” Tô Nhã đứng lên, mỉm cười vỗ đầu nàng rồi ra khỏi phòng.

“Bảo Bối ra sao?” Mặc Huyền đã đứng ở ngoài cửa, hắn lo lắng nhìn vào trong phòng, biểu tình Lục Thiên dọa người, chỉ có Tĩnh Tông còn có vẻ bình tĩnh.

Tô Nhã đóng cửa, nhún người nhìn mọi người, “Bảo Bối không có việc gì, nhưng con bé cần nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta không nên quấy rầy nó.”

Bà nhìn Mặc Huyền có chút ý vị thâm tường, “Thái tử, tôi muốn nói với người vài lời.”

Mặc Huyền gật đầu đi theo bà.

“Tình huống của Bảo Bối, cha con bé hẳn đã nói cho ngài rõ.” Tô Nhã ngừng lại một chút, “Bảo Bối hôm nay như vậy, là vì con bé rất để ý tới người, càng để ý lại càng ghen ghét, lỡ may không xử lý tốt, có lẽ con bé sẽ đánh mất chính mình.”

Mặc Huyền có chút khiếp sợ nhìn Tô Nhã, “Ý của bá mẫu, có thể nàng sẽ bị điên?”(Kat: ta đạp chết ca, nói ai điên hả?)

Tô Nhã khó chịu gật đầu, “Để cho Bảo Bối ở lại đây một thời gian, điều dưỡng một chút. Hiện tại trong tình huống này để con bé ở lại cạnh người chỉ có hại tới người.” Thở dài một hơi bà xoay người rời đi.

Mặc Huyền nhìn Tô Nhã đi xa, xoay người tựa vào bờ tường nhìn ra hồ nước, phía sau vang lên tiếng bước chân tới gần.

“Bảo Bối, nàng ở đây, cũng yên tâm.” Tĩnh Tông lên tiếng lúc chỉ còn lại hai người.

Sắc mặt Mặc Huyền đã tái nhợt, hắn đưa tay siết chặt trường bào, bình tĩnh nhìn xa xa, một lời cũng không nói.

Cả đêm Bảo Bối không ngủ, dường như nàng chỉ trong một đêm mà lớn lên, thương tâm ngồi phía trước cửa sổ nhìn bầu trời sáng dần lên.”

“Bảo Bối đi rồi, sáng nay không thấy ở trong phòng, nàng đã trở lại đây sao?” Tĩnh Tông chịu đựng tâm tình lo âu nhìn Mặc Huyền.

Mặc Huyền dường như cũng sửng sốt, “Nàng không hề trở lại.”

“Nàng có thể đi đâu? Thậm chí không thấy tiểu Ngoan đâu, cha mẹ nàng tìm quanh cũng không thấy, không được, ta phải đi xem thế nào.” Tĩnh Tông không thể kiềm chế được xông ra ngoài.

Mặc Huyền nhìn bên ngoài một lúc, chậm rãi đi tới bên ngoài đại điện, “Lý Cương.”

“Vâng, thái tử.” Người lần trước hộ tống Mặc Huyền trở về là Lý Cương lập tức ra ngoài cửa, quỳ xuống.

“Cho người dựa theo hướng núi sau thành mà tìm, tìm được cũng không cần kinh động nàng, báo lại cho ta là được.”

“Vâng!” Lý Cương lui ra ngoài.

Mặc Huyền chậm rãi đi về phòng Bảo Bối, ngồi xuống bên giường, “Nàng dám mang theo chuyện lục đục trong nhà đi ra ngoài?” Trong mắt lóe lên tia sáng.

“Ha ha, ngươi nói Bảo Bối kia rời cung! Thật sự là trời cũng giúp ta!” Hiên viên Tuấn Tư không thể che giấu sự vui sướng khoa trương trên mặt, hắn bị Bảo Bối làm hại đủ thảm, hiện tại có thễ lớn mật thực hiện kế hoạch cuối cùng.

Hiện tại hắn và cậu Tư Mã đã hoàn toàn có thể bức được Hoàng Thượng xuống đài, chỉ duy nhất người bọn họ còn kiêng kị là Bảo Bối, nay nàng không ở trong cung, quả thực là trời đã giúp hắn.

Hiên Viên Tuấn Tư nhịn không được chạy nhanh ra cung, hắn phải tự mình nói tin vui này cho Tư Mã, làm cho kế hoạch nhanh tiến hành.

Từ khi Bảo Bối đi khỏi cuộc sống, Mặc Huyền ít khi rời khỏi phòng, hắn lại trở nên ít lời, một ngày khó nghe được một câu, hắn chỉ tựa vào bên giường, lẳng lặng suy nghĩ điều gì, thị nữ bên cạnh cũng không biết làm gì, thậm Như Phi tới, hắn vẫn chỉ ngồi lẳng lặng, cúi đầu suy tư, vài ngày sau, Mặc Huyền hoàn toàn bị bệnh nằm liệt trên giường, điều này khiến cho Như Phi lo lắng, bà mời Phùng tiểu thư thường xuyên tới với Mặc Huyền, nhưng Mặc Huyền nếu không phải nằm nghỉ ngơi, thì đọc sách trong thư phòng, hoàn toàn không để ý tới Phùng tiểu thư, Phùng tiểu thư làm sao chịu được sự làm lơ này, lặng lẽ chảy không biết bao nước mắt.

Bảo Bối quả như Mặc Huyền suy đoán, nàng ra phía sau thành, trời đã sáng choang, bởi vì Tiểu Ngoan là một con hổ lớn, nên nàng không thể không đi về hướng núi.

Đêm đó Bảo Bối suy nghĩ thật lâu, nàng không chịu được việc nữ nhân bên cạnh thiếu gia ngày càng nhiều, nếu bản thân tổn thương thiếu gia và nữ nhân bên cạnh người, thiếu gia nhất định sẽ rất chán ghét nàng, huống chi, thiếu gia chưa từng nói có thích nàng hay không, lúc trước bản thân thầm nghĩ bảo hộ thiếu gia, đơn giản là vì sâu trong nội tâm thật sự rất thích thiếu gia!

Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta của Không Linh Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.