Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chap 138 Thiếu gia kia có nói là thích con sao?[2008 chữ]

Phiên bản Dịch · 1458 chữ

Chap 138 Thiếu gia kia có nói là thích con sao?[2008 chữ]

Bảo Bối nhảy xuống, đi qua với tốc độ rất nhanh, mũi tên vẫn bị nàng gắt gao cầm ở trong tay.

Khổng Tĩnh nhìn thấy Bảo Bối sắp tới trước mặt, lập tức liền cầm đại đao xông lên chém nàng, lực cánh tay của hắn thật kinh người, nắm đại đao mấy chục cân ở trong tay mà vẫn thoải mái vung lên vung xuống, tiếng đao vù vù xé gió, Bảo Bối nghiêng thân người tránh được một đao, thì một đao khác đang từ đỉnh đầu chém xuống, Bảo Bối liền cúi người khẽ xoay thân hình tiếp theo liền phóng tới con ngựa của hắn, con ngựa nhảy dựng lên, Khổng Tĩnh lập tức xoay người tiếp tục chém, chân Bảo Bối nhẹ nhàng điểm trên mũi đao, bước qua phía trước một chút, cho hắn một cước, Khổng Tĩnh chật vật từ trên ngựa ngã xuống.

Hắn nhanh chóng đứng lên, Bảo Bối đã đi tới trước mặt hắn, mũi tên trong tay đã đâm vào ngực hắn, Bảo Bối nhìn hắn “Trả lại cho ngươi!” Sau đó lập tức chạy trở về, một lần nữa nhảy lên ngựa ngồi sau lưng Mặc Huyền, nàng chăm chú nhìn bốn phía, Mặc Huyền nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay của nàng.

Binh lính Gia quốc nhìn thấy Khổng tướng quân ngã xuống, lòng quân càng thêm dao động, rất nhanh liền bị nhóm Lục Thiên đột phá, Nhân quốc nhìn thấy Gia quốc đã bị đột phá, lập tức mang binh lui trở về.

Tống Thiết Quân nhìn thấy Khổng tướng quân ngã xuống, cũng không còn tâm trạng nào mà chiến đấu nữa, lập tức thu binh, chiến trường chỉ để lại một mảnh huyết tinh.

Tiếng hô hào của binh lính Chu quốc chấn vang cả bầu trời.

Thắng trận này không thể nghi ngờ sẽ giúp cho sĩ khí của binh lính Chu quốc tăng thêm, binh lính đối với thái tử lại càng thêm bội phục cùng trung thành.

“Xem ra, trận chiến này chắc hẳn là rất nhanh sẽ đánh xong.” Chí Viễn chí khí hào hùng nói, mặt mũi trong lúc đó lộ ra vẻ vui sướng.

Mặc Huyền khẽ cười cười “Chúng ta vẫn không được lơi lỏng, hiện tại mới là bắt đầu thôi, chúng ta phải thừa dịp thắng mà đuổi theo, phá tan ý niệm trong đầu của bọn họ.”

“Tứ đệ, chẳng lẽ đệ đã nghĩ ra được bước tiếp theo?”

“Phá Nhân quốc, đánh Tĩnh quốc.” Mặc Huyền nhìn ngoài thành nói ra suy nghĩ.

“Thiếu gia” Bảo Bối vui sướng chạy tới, vừa rồi Tiểu Trụ có nói hiện tại mọi người đều khẳng định nói trận chiến này rất nhanh sẽ chấm dứt, cho nên bước tiếp theo muốn cướp cô dâu theo kế hoạch, nghe như vậy mặt mày Bảo Bối hớn hở, nàng hưng phấn hoa chân múa tay vui sướng, căn bản không thể dừng lại.

“Làm sao vậy, sao vui vẻ như vậy?” Mặc Huyền nhìn vẻ mặt lóe tia sáng của Bảo Bối, nàng không vui hay vui chỉ cần liếc một cái điều nhìn ra, hiện giờ nàng vô cùng vui vẻ.

Bảo Bối hưng phấn di di chân vài cái “Thiếu gia, ngươi thích bộ hỉ phục như thế nào?” Vừa rồi Tiểu Trụ cũng hỏi qua vấn đề này, muốn nàng uyển chuyển tìm hiểu một chút, nếu là Tiểu Trụ biết Bảo Bối trực tiếp hỏi như vậy, nhất định sẽ hộc máu bỏ mình.

Mặc Huyền kinh ngạc nhìn Bảo Bối, Bảo Bối dường như có chút phản ứng vấn đề này hẳn là không phải hỏi như vậy, nàng có chút kích động lắc đầu “Vừa rồi, cái kia, chính là, Tiểu Trụ, a, không phải, Đại Trụ, không đúng.” Bởi vì hưng phấn gia tăng thêm nên phản ứng không đủ mau, Bảo Bối cuối cùng cũng nghẹn lời.

Mặc Huyền bộ dạng phục tùng cười khẽ “Hỉ phục đương nhiên là màu đỏ, bộ dáng thì sao cũng được.” Hắn xoay người ngồi xuống, thuận tay cầm lấy món đồ bên cạnh cái bàn, cúi đầu nhìn xuống.

“A!” Bảo Bối vui vẻ chạy đi ra ngoài.

“Nha đầu kia sao vậy, miệng cười rộng đến mang tai.” Chí Viễn bước vào một bên tò mò nhìn Bảo Bối chạy đi, một bên lắc đầu ngồi xuống.

“Ủa, Tứ đệ, mặt của đệ sao lại đỏ như vậy, đệ bị bệnh sao? A sách cầm ngược rồi kìa.” Chí Viễn miệng há to thành hình chữ o.

Mặc Huyền cầm sách xoay ngược lại, không nhìn ánh mắt của Chí Viễn.

Chí Viễn hiểu ý cười, không cần phải nhiều lời nữa.

“Cha, nương, con có lời muốn nói với hai người.” Bảo Bối đi vào doanh trướng của cha mẹ, chăm chú nhìn cha mẹ.

Lục Thiên cùng Tô Nhã đều sửng sốt một chút, vẻ mặt này của Bảo Bối là lần thứ hai xuất hiện, lần đầu tiên chính là lúc trước thời điểm nàng muốn xuống núi nàng nói muốn bảo hộ ca ca xinh đẹp.

“Bảo Bối, làm sao vậy?” Tô Nhã hạ thấp thanh âm.

“Chờ đánh giặc xong, con không theo hai người trở về đâu” Bảo Bối cố lấy dũng khí nhìn cha mẹ “Con muốn đoạt thiếu gia để thành thân!”

“A!” Lục Thiên cùng Tô Nhã ngược lại hít một hơi.

“Hoang đường.” Lục Thiên rống to một tiếng.

Tô Nhã cầm tay của Bảo Bối “Bảo Bối, nữ nhi ngoan a, con có biết con vừa rồi đang nói cái gì không?”

“Con biết, con muốn đoạt thiếu gia để thành thân.”

“Ngươi! Hoang đường!” Lục Thiên tức giận đứng dậy, ngón tay của hắn vì tức giận mà run rẩy.

“Con thích thiếu gia! Con không muốn rời hắn đi.”

“Thiếu gia kia có nói là thích con sao?” Tô Nhã kiềm chế Lục Thiên thiếu kiên nhẫn, hơi thở bình tĩnh nhìn Bảo Bối hỏi.

Bảo Bối ngẩn ra “Thiếu gia chưa có nói.”

“Con có biết hay không, con làm như vậy thì cùng tỷ muội Vũ thị có gì khác nhau chứ?” Tô Nhã đã nghe Mạnh Hiên nói chuyện Bảo Bối ở La quốc.

Bảo Bối hoàn toàn bị lời của mẹ đánh bại, đúng vậy, làm như vậy thật sự không có khác gì bọn họ, cũng đều là cướp đoạt!

Bảo Bối có chút mờ mịt nhìn nhìn cha mẹ trước mắt, gắt gao nắm chặt tay sau đó liền xông ra ngoài.

Lục Thiên ngã ở trên ghế, Tô Nhã vỗ vỗ lưng hắn “Đừng quá tức giận, Bảo Bối chính là nói suy nghĩ của mình mà thôi, chàng ngẫm lại đi nào có chuyện dễ dàng như vậy, đến lúc đó nàng sẽ biết khó mà tự rút lui, tình huống hiện tại của nữ nhi chàng cũng biết mà, không thể dùng đến cứng rắn được.” Lục Thiên bất đắc dĩ gật gật đầu.

“Phương Tướng quân quả nhiên anh minh, trận chiến lần này của Gia quốc cùng Nhân quốc đã thua thảm hại, hơn nữa Khổng tướng quân Gia quốc cũng bị giết, hiện tại bọn họ đã lui doanh hai mươi dặm.”

Phương Tướng quân nhìn tướng sĩ bên cạnh cười cười “Trận chiến lần này, thất bại chủ yếu cũng là do Gia quốc khinh địch, chúng ta ở trong này yên lặng theo dõi kỳ biến, truyền lệnh xuống, gia tăng phòng thủ.”

“Dạ”

Mặc Huyền cùng các tướng sĩ thức trắng đêm ở bên trong doanh thảo luận đối sách, Bảo Bối vẫn đứng ở ngoài doanh nhìn thân ảnh thiếu gia mờ ảo in trên liều do ngọn lửa bên trong, nàng chậm rãi tiếp cận cái bóng, nhẹ nhàng sờ sờ, cái mũi cảm thấy ê ẩm “Thiếu gia, ngươi có thích ta hay không?”

Lúc trước ở Hoàng Lăng, nàng cũng từng có hỏi thiếu gia có thích mình hay không? Nhưng mà thiếu gia cũng không có ình đáp án nào, vậy thiếu gia có phải giống như Như di nói, hắn cũng chỉ là bởi vì áy náy thôi sao?

Nữ tử rơi vào tình yêu thường trở nên ngu ngốc thường hay suy nghĩ miên man, nhất là giống với Bảo Bối hiện giờ vẫn là tiểu cô nương yêu đơn phương thiếu gia, lần đầu tiên nàng cảm thấy bất lực, trong lòng giống như Lục Bình trôi bồng bềnh trên mặt nước, mình bây giờ dường như làm cái gì cũng không đúng, nàng chậm rãi ngồi xuống

Bạn đang đọc Háo sắc tướng công là của ta của Không Linh Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.