Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nữ nhân Lưu Huyền

Tiểu thuyết gốc · 1952 chữ

Phạch...phạch....phạch

- Ôi đại trưởng lão....ngài thật sung mãn....aaaa đệ tử chịu hết nổi rồi....to quá....aaaaa!

Bên trong tẩm phòng của đại trưởng lão Vân Lam Tông Vân Lăng. Có tiếng nữ nhân rên rỉ vang lên, hình như không chỉ một mà là tới hai tiếng rên.

- Đại trưởng lão....mau lại đây, nhìn cơ thể của đệ tử này.

- Hảo hảo....thân thể các ngươi rất tuyệt, hãy hầu hạ ta đi nào....đem hiến dâng cho ta...cho ta hết hahaha.

Một trung niên râu tóc rậm rạp, thân hình cường tráng trần như nhộng đang hì hục nhấp dương vật to lớn gân guốc vào nơi thầm kín nhất của một thiếu nữ.

Thiếu nữ tuổi chừng 17- 18 tuổi, nhan sắc xinh đẹp, da dẻ trắng hồng, thân hình thập phần quyến rũ. Trên thân thể y phục còn sót lại duy nhất là chiếc yếm đào.

Hai chân ngọc ngà banh rộng ra, cửa động ẩm ướt đang không ngừng đón nhận những lần nhấp vào nhả ra cực kì nhịp nhàng và điệu nghệ của đại trưởng lão Vân Lăng.

Mới cách đây có 3 ngày, nàng là đệ tử mới nhập môn của Vân Lam Tông. Tư chất được đánh giá khá cao, nếu chăm chỉ tu luyện thì có thể trở thành đệ tử thân truyền. Tuy nhiên cũng vì ham hư danh, cầu sức mạnh. Nàng đã nghe lời dụ dỗ của đại trưởng lão Vân Lăng, cùng ông ta tu một bộ công pháp song tu.

Việc của nàng bây giờ là mỗi đêm hầu hạ Vân Lăng trên giường, vừa không phải nhọc công tập luyện mà tu vi vẫn tăng đều đều, lại còn được hưởng thú vui xác thịt đầy mê hoặc, lại còn có sự ưu ái của đại trưởng lão, quả là đổi được nhiều thứ có lợi cho bản thân.

Còn phía bên cạnh, một thiếu nữ hơn 20 tuổi, cơ thể nở nang, ngực to tròn mông săn chắc, đã là tình nô của đại trưởng lão Vân Lăng được hơn 3 năm rồi, giờ đây cơ thể phì nhiêu quyến rũ, mị lực cực kì mê người. Trong ánh mắt toát lên vẻ dâm đãng, cơ thể đưa tay nhấc chân cũng kèm theo chút động tác lẳng lơ làm cho nam nhân không thể rời mắt.

Cả hai nàng đều là mỹ nhân, có điều vì mưu cầu của bản thân nên đã chấp nhận lên giường cùng gã nam nhân đáng tuổi ông nội mình.

- Đại trưởng lão....lấp đầy đệ tử đi...đệ tử muốn được ngài lấp đầy....aaaa.

- Cả đệ tử nữa....ưm...muốn được lưu lại huyết mạch của đại trưởng lão....aaa...cho đệ tử đi!

Vân Lăng một bên đè mỹ nhân 17 tuổi ra nhấp liên tục, bên còn lại ôm chặt mỹ nhân hơn 20 tuổi rồi vục mặt vào khe ngực trắng nõn đàn hồi của nàng ta mà bú liếm, hôn chùn chụt lên cặp ngực phì nhiêu đẫy đà của người đẹp.

Sau đó Vân Lăng rùng mình, đem tinh dịch của bản thân bơm đầy vào âm đạo của nữ đệ tử, sau đó còn rút ra và tiếp tục bắn lên mặt của nữ đệ tử còn lại. Cuối cùng hai nữ đệ tử quỳ trước mặt hắn mà vui sướng đón nhận từng giọt tinh dịch trắng đục nhầy nhụa. Cả hai liếm láp cho bằng hết sau đó quay sang trao nhau nụ hôn nồng nàn để thưởng thức mùi tinh dịch trong miệng đối phương.

Còn Vân Lăng sau khi kịch chiếm 300 hiệp với hai mỹ nhân thì cơ thể đã có chút mệt mỏi. Hắn ta nằm đó thở và thầm nghĩ : " Chết tiệt, công pháp này cần lắm một nữ nhân có tu vi ngang bằng hoặc sát với ta nhất để cùng tăng tiến, nếu không thì cứ đà này thì 10 năm nữa lão phu mới tấn giai được Đấu Hoàng."

Sau đó Vân Lăng đảo mắt thầm nghĩ : Không biết Vân Mộng đi lịch luyện thế nào rồi, chà chà đệ tử này của ta vừa thông minh lại có thiên phú, lại còn rất nghe lời ta. Đợi nàng ta đột phá lên Đại Đấu Sư, sau đó ép nàng ta song tu cùng ta thì có khả năng sẽ tăng tiến hơn mấy con ả ỏng ẹo này."

Vừa nghĩ Vân Lăng vừa hình dung ra thân hình nóng bỏng cùng gương mặt xinh đẹp của Vân Mộng, cô nàng đệ tử mà Vân Lăng nhọc công bồi dưỡng suốt gần 6 năm. Sở dĩ Vân Lăng bồi dưỡng Vân Mộng lâu như vậy mà chưa đụng chạm gì đó chính là bởi hắn đã thử rất nhiều với nữ đệ tử khác. Sau đó hắn rút ra kết luận là đợi nữ nhân tu vi cao lên một chút rồi song tu thì hiệu quả tu luyện cùng hắn sẽ mạnh hơn, hơn nữa trước khi song tu thì nữ nhân kia phải thật trong trắng.

Vân Lăng thầm chắc mẩm hảo đồ đệ của mình sắp về, tới lúc đó thì hắn có thể thoải mái song tu và tăng lên tu vi của bản thân. Đợi tới khi hắn đột phá Đấu Hoàng, thì sẽ có chỗ đứng không chỉ ở Vân Lam Tông mà còn là cả Gia Mã Đế Quốc.

Ầm...

Tiêu Lệ bị đánh bay ra khỏi nhà trọ qua đường cửa sổ. Bên trong lúc này Cuồng Xích và Vân Mộng đang điên cuồng chém nhau. Cuồng Xích tuy tu vi chỉ là Đấu Giả Bát Tinh, nhưng đao pháp của hắn tinh diệu và ngập tràn sát ý.

Thứ sát ý này bao quanh lấy hắn, tạo cho hắn cảm giác hưng phấn khi điên cuồng chém giết.

Còn Vân Mộng, nàng chỉ muốn giáo huấn tên điên cuồng này vì dám xúc phạm sư phụ của nàng. Đường đường là đại trưởng lão của Vân Lam Tông sao có thể làm ra chuyện như vậy được.

Cả hai tung ra những chiêu thức nhanh đến chóng mặt, nhưng vì tu vi chênh lệch nên sau một lúc Cuồng Xích bị chém vào ngực sau đó bị Vân Mộng đá bay ra khỏi cửa sổ.

Tiêu Lệ nhìn cảnh hai người đồng hành của mình sắp giết nhau tới nơi thì vội lao tới ngăn lại.

" Vân Mộng, Cuồng Xích hai người dừng lại cho ta."

Khi Vân Mộng đưa kiếm kề vào cổ của Cuồng Xích, Cuồng Xích mắt đỏ như máu tức giận gầm lên : " Xuống tay đi, ta chẳng còn gì để mất cả...giết ta đi để cho mọi người xung quanh thấy bộ mặt thật của Vân Lam Tông các ngươi."

Lúc này ở xung quanh, vì động tĩnh lớn nên đã thu hút nhiều người tò mò quan chiến. Vân Mộng nhíu mày tức giận, sau đó thu kiếm lại và nói : " Ngươi có thể nói gì cũng được, nhưng ngươi đừng hòng xúc phạm sư phụ của ta."

Cuồng Xích ho ra máu, hắn cười mỉa mai : " Haha đúng là ý trời, lại cho ta gặp đệ tử của tên dâm tặc Vân Lăng đó, hahaha."

Cuồng Xích cười lên đầy dữ tợn, sau đó hắn bộc phát sức mạnh rồi nhảy lui về sau. Hắn muốn lao lên tử chiến với Vân Mộng thì đột nhiên gục xuống đất. Trên đùi hắn có một mũi thuốc mê dùng để hạ gục voi. Là Tiêu Lệ từ xa bắn, ấy thế mà phải mất một lúc thì Cuồng Xích mới gục.

Sáng hôm sau, đoàn người tiếp tục lên đường.

Đi qua vài thành thị, mất tới hơn 10 ngày đường nữa thì mới tới Đế Đô. So với Ô Thản Thành thì Đế Đô rộng lớn và nhộn nhịp hơn không biết bao nhiêu lần. Phường thị, giao thương ở khắp mọi nơi, người người qua lại tấp nập.

Tiêu Lệ cưỡi ngựa đi phía trước cùng Vân Mộng, Tiêu Ngọc ngồi trong xe ngựa bên cạnh nàng là Cuồng Xích đang bị trói lại nằm bất động. Để khống chế cơn điên của tên này thì Tiêu Lệ đã phải dùng thuốc mê của voi để cho hắn ngủ, tránh gây phiền phức.

Tiêu Lệ sai bảo mấy tộc nhân Tiêu gia tản ra xung quanh để nghe ngóng tin tức về những người có phường thị để bán. Sau vài tiếng, có người về và báo với Tiêu Lệ rằng đã tìm được.

Tiêu Lệ cùng Vân Mộng tới nơi kia gặp người nọ. Người nọ là một trung niên thấp bé, gương mặt như mặt chuột, lão ta vừa gặp đã niềm nở chào hỏi với Tiêu Lệ và Vân Mộng.

Sau khi chào hỏi, cả hai vào vấn đề chính luôn, lão già kia tên Thịnh Vượng. Hiện đang có vài phường thị muốn bán, lão dẫn Tiêu Lệ và Vân Mộng tới một phường thị cách xa trung tâm nhưng rộng rãi nhất và giá cả hợp lý nhất, chỉ có điều nơi này lại tồi tàn nhất.

Tiêu Lệ vì không có nhiều tiền nên chấp nhận mua lại nơi này với giá 5 vạn tệ. Sau khi thành giao, phường thị này chính thức thuộc về Tiêu Lệ. Bên trong là hai dãy nhà khá lớn, cùng một khoảng sân rộng mọc đầy cỏ dại.

Tiêu Lệ cho người dọn dẹp mọi thứ trong 3 ngày, sau khi dọn thì hắn đi mua đồ cần thiết, bàn ghế giường tủ, tu sửa lại nơi này mất hơn 2 tháng. Sau đó hắn giành 1 đêm để ngồi biến ra mì gói đủ số lượng cho tiệm mì vận hành khoảng 1 tháng, lượng Đấu Khí mà hắn tiêu hao là không hề nhỏ, mì gói chất đầy kho phía sau.

Sau tất cả, ngày khai trương quán mì cũng tới. Tiêu Lệ đi phát giấy mời cho mọi người xung quanh.

Bọn họ tò mò món mì mới này nên cũng kéo tới khá đông. Sống lượng 30 bàn quả thực là không chứa nổi, chỉ sau ngày khai trương thì quán mì của Tiêu Lệ đã nổi tiếng gần xa.

Mấy ngày sau quán mì vẫn kinh doanh thuận lợi, nhưng tới ngày kế tiếp thì bắt đầu có biến. Trong khi đang mời chào khách, Tiêu Lệ chú ý có một cô nương dung mạo mỹ miều bước vào, cô nàng này ăn mặc kín đáo nhưng lại toát ra nét quyến rũ mê người. Vừa vào cô ta đã gọi một xuất đặc biệt, sau đó ngồi ăn một cách ngon lành, sau khi ăn xong cô ta chưa trả tiền mà muốn gặp chủ quán. Tiêu Lệ bước ra niềm nở : " Khách quan có gì căn dặn?"

Cô nương vừa lau miệng vừa đáp : " Món gì này của ngươi rất được, nhưng ngươi nên biết muốn buôn bán ở đây phải được sự đồng ý của Thương Hội, ngươi tự ý buôn bán như vậy là vi phạm luật...phải bồi thường cho Thương Hội."

Tiêu Lệ nhíu mày, quả thực hắn đã quên béng việc này. Bất kì ở đâu đều có luật, hắn liền mỉm cười nói : " Khách quan xin thứ lỗi, ta chân ướt chân ráo tới Đế Đô lập nghiệp. Chưa hiểu hết được luật ở đây mong khách quan lượng thứ, chẳng hay người là....?"

Cô nương khóe môi hơi cong lên, đầy sức mê hoặc đáp : " Ta là Lưu Huyền, là một trong ba người đứng đầu của Thương Hội."

Bạn đang đọc Hậu Cung Tại Đấu Khí Đại Lục sáng tác bởi Tavuongkkzz
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tavuongkkzz
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.