Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bí tịch võ công xuất hiện!

Phiên bản Dịch · 1809 chữ

Chương 15: Bí tịch võ công xuất hiện!

Đại hội giám Bảo sắp bắt đầu.

Bởi vì đã lập chứng từ, tiền bán y phục cũng được Trần Vận Nhi thu lại toàn bộ.

Nhìn hai ngàn quan trên tay biến thành hai ngàn lượng ngân phiếu, Trần Vận Nhi cười tươi như hoa, đến mức hai mắt híp lại thành một đường thẳng.

Tần Trần mỉm cười, không nói lời nào, ở Đại Lương đã phát hành ngân phiếu từ sớm rồi, chỉ là thứ này mặc dù mang theo rất tiện, nhưng cất trên người vẫn rất nguy hiểm như cũ.

Rất dễ bị cướp.

Hơn nữa tuy rằng ngân phiếu không cần đổi, có thể trực tiếp sử dụng, nhưng chỉ ở trong vòng những người giàu có, dân chúng bình thường chưa từng nhìn thấy ngân phiếu bao giờ, bình thường bọn họ còn không có cả tiền lẻ.

"Phu quân, hai ngàn lượng, chúng ta có thể gửi tiền trang rồi." Trần Vận Nhi cười nói.

"Không vội, một lát nữa sẽ có chỗ dùng." Tần Trần nhìn những bảo vật đã công bố kia, như có điều suy nghĩ.

"Chỉ dựa vào việc may y phục kiếm lời hai nghìn lượng đã không biết trời đất gì." Mục Trì lộ vẻ mặt khinh thường: "Chỉ là hai ngàn lượng, với Mục gia ta chẳng là cái gì cả."

Lời này tuy rằng tràn ngập ghen ghét, nhưng đó là sự thật.

Bất kể là Mục gia hay Bạch gia, chỉ hai nghìn lượng, bọn họ vẫn có thể dễ dàng lấy ra.

Bạch Băng Khuynh nhìn thấy Tần Trần kiếm được tiền, không còn vô dụng uất ức như trước nữa, thậm chí là kiếm lời hai ngàn lượng cũng không đỏ mắt, đôi mắt đẹp sáng lên, cái nhìn đối với Tần Trần có chút thay đổi.

Một nữ nhân trẻ tuổi với dáng người uyển chuyển xuất hiện ở phía trước khán đài, đại hội giám bảo chính thức bắt đầu.

Nữ nhân nhấc một tấm vải đỏ lên, một kiện bảo vật lập tức rơi vào tầm mắt mọi người.

Nữ nhân này giống như người bán đấu giá của đấu giá hội kiếp trước, nàng là người của Hàn Thu Tuyết, giới thiệu vô cùng kỹ càng, giọng nói cũng rất êm tai, lúc này cũng nở nụ cười chuyên nghiệp, nụ cười có chút ngọt ngào...

"Sao vậy? Bị mê hoặc rồi?" Hàn Thu Tuyết trêu ghẹo: "Sau khi đại hội giám bảo kết thúc, có muốn để nàng ở bên cạnh ngươi không? Tiền đề là ngươi thực sự có khả năng giúp ta lấy được thứ ta muốn."

"Ta chỉ cảm thấy nàng rất chuyên nghiệp." Tần Trần cười ha hả.

Chuyên nghiệp?

Đây là từ ngữ mới mẻ gì vậy?

Hàn Thu Tuyết không hiểu lắm, cũng không hỏi thêm câu nào, Tần Trần đối với nàng mà nói là một cái bí ẩn, mặc dù điều tra rõ ràng, nhưng nhìn hành vi của Tần Trần không hề giống một kẻ ở rể uất ức mà nàng điều tra được.

Từ việc Tần Trần đánh Mục Trì hôm nay có thể thấy được, nam nhân nhỏ bé này khí độ bất phàm, hành động quyết đoán.

Hàn Thu Tuyết tuyệt đối không cho rằng Tần Trần là người hữu dũng vô mưu, làm vậy chỉ vì trút giận.

Từ việc nhặt được đồ còn lợi dụng nàng để đối phó với người bán hàng rong ngày hôm đó là có thể thấy được, người này tâm tư kín đáo, vô cùng cẩn thận.

Nếu không phải chưa suy nghĩ kỹ đã ra tay, thì chính là không sợ.

Biểu hiện lúc này của Tần Trần cũng hết sức bình thản, thỉnh thoảng còn khiêu khích nhìn Mục Trì, làm cho Mục Trì vô cùng tức giận. Mà Mục Trì mấy lần bộc phát sát khí, Tần Trần cũng chỉ cười cười, có cảm giác như đang xem một vở hài kịch.

Mỹ nữ trên khán đài lần lượt giới thiệu từng kiện bảo vật, phú thương ngồi dưới khán đài cũng liên tục hô giá cả.

Tần Trần vẫn bất động.

Trái lại, một nhà Trần Vận Nhi nhìn thấy nhiều trân bảo hiếm thấy như vậy, hô to mở rộng tầm mắt, đám người đều cười ha hả.

"Tần Trần, nhiều châu báu trang sức như vậy mà ngươi còn không ra tay. Nữ nhân đi theo ngươi cũng thật đáng thương."

Mục Trì cười lạnh, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm Trần Vận Nhi: "Cô nương, ngươi đi theo ta là được, trang sức châu báu ở nơi đây, ngươi thích cái gì, ta đều mua cho ngươi."

"Có bệnh!" Trần Vận Nhi trừng mắt khinh thường, sau đó như cừu non tựa vào bên người Tần Trần: "Phu quân, chúng ta không nên tiêu tiền linh tinh."

"Nghe lời ngươi." Tần Trần cười nói.

"Ngươi..."

Hành động của Trần Vận Nhi khiến Mục Trì rất tức giận, hắn kìm nén lửa giận rồi nói tiếp: "Tần Trần, đại họi giám bảo sắp đến lúc cuối cùng rồi, những thứ tiếp theo không phải là thứ ngươi có thể chạm vào, ta chỉ buồn cười, ngươi nói xem ngươi đến đây mà không mua cái gì, vậy thì ngươi tới đây làm gì?

Nếu ta là ngươi, ta sẽ ngay lập tức rời khỏi, không làm Hàn tiểu thư mất mặt.

Thiệt thòi cho Hàn tiểu thư còn coi ngươi là khách quý, ngay cả một lời nịnh nọt ngươi cũng không nói được."

"Ngươi mua cái gì?" Tần Trần hỏi ngược lại: "Châu báu phía trước cũng không thấy ngươi ra tay, ngươi thích tặng nữ nhân châu báu, cứ nhìn chằm chằm vào nương tử của ta làm gì? Bên cạnh ngươi có đồ tốt mà ta không cần, không phải ngươi rất thích hay sao? Sao ngươi không mua tặng nàng?"

"Tần Trần, giữ miệng sạch sẽ một chút! Bạch tiểu thư băng thanh ngọc khiết, làm sao loại phế vật như ngươi có thể chạm vào chứ?" Mục Trì tức giận nói.

"Chủ nhân còn chưa nói, chó đã kêu trước, hay lắm." Tần Trần cười vỗ tay.

"Tần Trần, xin ngươi đừng vu khống ta, mặc dù chúng ta thành hôn đã hai năm, nhưng chúng ta chưa từng ở chung, những châu báu này Bạch gia ta không thiếu, hôm nay ta và Mục công tử tới nơi này là vì một bảo vật, đây không phải là việc ngươi có thể tham dự, mặc dù Mục công tử nói chuyện hơi khó nghe một chút nhưng lời nói của hắn quả thực là sự thật."

Bạch Băng Khuynh thở dài: "Tần Trần, nương tử nhà ngươi bất kể là dung mạo hay là chân tình với ngươi, ta đều nhìn ra được, là một giai nhân, ngươi muốn một lần nữa làm người thì nên đối xử với nàng thật tốt, nếu như ngươi không có tiền thì thôi.

Vừa rồi ta nhìn thấy ngươi kiếm lời hai ngàn lượng, mua chút châu báu cho nàng cũng là việc nên làm."

Tần Trần nói: "Châu báu thì có gì hiếm lạ chứ, không lâu sau ta sẽ cho nàng một phần đại lễ, ngươi và Mục Trì không cần phải gây khó dễ."

Bạch Băng Khuynh nghe xong chỉ cười nhạt rồi lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn chăm chú cổ tay Trần Vận Nhi, với ánh mắt của nàng đương nhiên nhìn ra vòng tay của Trần Vận Nhi chỉ là hàng phỏng chế: "Trần cô nương, ngươi đối xử với Tần Trần thật sự quá tốt, đáng tiếc hắn không đáng để ngươi đối xử tốt, ngươi đeo đồ trang sức giả hắn cũng không quan tâm."

"Ta thích! Ngươi cũng có bệnh!" Trần Vận Nhi mới mặc kệ những chuyện như vậy, yêu cầu của nàng cũng không cao, chỉ cần phu quân không chạy đi là thỏa mãn rồi.

"Cái vòng tay này là ta nhìn thấy Tần công tử mua, khi đó hắn không có nhiều tiền, cũng chỉ vừa mới kiếm lời một trăm quan, phu nhân của hắn lại không quen cuộc sống của kẻ có tiền, Tần công tử cân nhắc đến cảm nhận của nàng mới mua cái vòng tay này, hai vị không cần nói nhiều." Hàn Thu Tuyết nhíu mày, đã đến bảo vật quan trọng, nàng không muốn lãng phí thời gian.

"Tiếp theo trước khi giám bảo, ta muốn long trọng mời chủ nhân của bảo vật lên khán đài, mời truyền nhân Ngô gia lên đài."

Mỹ nữ đứng trước khán đài đưa tay làm động tác chào đón, rất nhanh, một nam tử trung niên khí độ bất phàm bước lên đài.

"Bảo vật này quá quý trọng, vẫn nên để Ngô gia chủ tự mình nói là tốt nhất." Mỹ nữ nhường ra vị trí giữa khán đài.

Nam tử trung niên kia mỉm cười nhìn mọi người: "Chư vị, ta tên Ngô Thanh, chính là truyền nhân của Ngô gia, hôm nay cũng nhờ phúc của Hàn tiểu thư, cho ta một cơ hội trong đại hội giám bảo. Ngô gia ta gia đạo sa sút, pháp môn tập võ đã thất truyền từ lâu. Cũng may trước đó vài ngày, ta tìm được bí tịch võ công trong phòng chứa củi cũ nát của nhà ta, nhưng trên người không có đồng nào, đã không còn sức chống đỡ việc chi tiêu của gia tộc. Cho nên ta định bán đi, hi vọng người có năng lực có thể mang bí tịch võ công của Ngô gia ta phát dương quang đại, để cho nhân tài học được ra chiến trường giết địch lập công."

Xôn xao!

Lời vừa nói ra, toàn trường sôi trào.

"Hóa ra là Ngô gia, là truyền nhân của Ngô gia, một đại gia võ học!"

"Bí tịch võ công là trọng bảo ở Đại Lương, Đại Lương văn võ song tu, nếu nói thế gia nắm giữ tiền tài, tiến cử văn thần với triều đình, như vậy đại tướng kiến công lập nghiệp đều học được một thân bản lĩnh giết địch."

"Đúng vậy, nếu có đại gia tộc có thể có được bí tịch võ công lợi hại, bồi dưỡng một nhóm cao thủ võ đạo, như vậy sau này nhất định có quyền phát ngôn trên triều đình!"

Tần Trần cũng tràn ngập hứng thú với thế giới này.

Đại Lương được xem như là một cao võ thế giới, ngoài trừ văn nhân, tuy rằng võ đạo giả đỉnh phong không hề kỳ lạ như vậy, nhưng cũng vượt qua cảnh giới võ thuật bình thường.

Bạn đang đọc Hậu ly hôn ta nhất phi trùng thiên, ngươi khóc cái gì? của Chư Cát Thiết Ngưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhvietnx
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.