Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thủ đoạn của Hàn Thu Tuyết!

Phiên bản Dịch · 1719 chữ

Trần Bắc Quang chỉ có thể nghĩ đến một nhân vật đáng sợ nhất, chính là nữ ma đầu đại danh đỉnh đỉnh, Hàn Thu Tuyết.

Nữ tử này không chỉ có tiền có quyền, mà quan trọng nhất chính là rất độc ác.

Tin rằng cái tên này vừa nói ra, cho dù Tần Trần từng là người trong huyện cũng phải rụt đầu lại làm người.

Chỉ là, hình ảnh Tần Trần sợ hãi cầu xin tha thứ trong tưởng tượng của hắn cũng không xuất hiện.

Tần Trần không chỉ không sợ hãi, trái lại còn nhíu mày, biểu cảm có chút phức tạp.

Nghe thấy cái tên này, Trần Nham Trần Tuệ đặt mông ngồi phịch xuống ghế, thân thể của hai lão nhân run lẩy bẩy.

Ở mảnh đất nhỏ bé Biện huyện này, không có mấy người không e ngại nữ ma đầu.

"Phu quân, ta tin ngươi không trộm tiền, nhưng tên tuổi của Hàn Thu Tuyết quá dọa người, rất nhiều người đắc tội với nàng đều tự nhiên biến mất một cách khó hiểu." Trần Vận Nhi lo lắng, cơ thể mềm mại run rẩy trong ngực Tần Trần.

"Đừng sợ, không có việc gì, nếu ngươi hứng thú, sau này ngươi có thể làm đại tỷ của nàng." Tần Trần trêu ghẹo nói.

"Phu quân đừng nói lung tung, đại nhân vật như vậy chỉ cần nhổ nước bọt là có thể làm cho ta chết đuối rồi, chúng ta bỏ đi thôi?" Trần Vận Nhi suy nghĩ một chút rồi nói.

"Bỏ đi? Chẳng phải ngươi nên khuyên ta giao tiền ra, sau đó nhận sai, cầu xin Hàn ma đầu tha thứ hay sao?" Tần Trần nhớ lại mấy quyển tiểu thuyết mà hắn đọc ở kiếp trước.

"Trần Thiết, động thủ!" Trần Vận Nhi cắn răng, ra lệnh cho Trần Thiết: "Phu quân, Trần Thiết ở đây, người do Trần Bắc Quang mang tới chưa chắc có thể đánh bại hắn, chúng ta không chọc nổi nữ ma đầu, nhưng bây giờ chúng ta có tiền, Đại Lương lớn như vậy, rời khỏi Biện huyện, chúng ta cũng có thể sống sót.

Ta tin rằng tiền là do ngươi kiếm được, nếu đã là ngươi kiếm được thì tiền của chúng ta dựa vào cái gì phải cho Trần Bắc Quang!"

Nói xong, thân thể mềm mại cũng không ngừng run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, nàng nắm chặt nắm đấm nhỏ, nhiệt huyết sôi trào, chỉ vào mũi Trần Bắc Quang nói:

"Trần Bắc Quang, người khác sợ ngươi, nhưng đệ đệ của ta không sợ ngươi!

Hắn không chọc giận ngươi chẳng qua là bình thường ta dạy bảo tốt, chứ không phải do ngươi có mấy thủ hạ nên không thể trêu chọc ngươi.

Ta nói cho ngươi biết, Trần Vận Nhi ta đời này chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý.

Từ nhỏ đến lớn, ta cũng chưa từng trộm một đồng tiền nào của người khác.

Nghèo không có nghĩa là ta làm xằng làm bậy!

Phu quân ta cũng sẽ không làm những chuyện trộm cắp, ngươi vu oan hắn trước, bây giờ còn muốn lấy tiền do phu quân ta vất vả kiếm được, ta nhổ vào!

Ta nói cho ngươi biết, tiền vào túi của ta, ngoại trừ phu quân muốn, nếu không có lý do thì ai cũng đừng hòng lấy đi một văn!"

Lời vừa nói ra, ngay cả Trần Nham Trần Tuệ cũng kinh hãi.

Người khác không biết chứ bọn họ thì rất rõ ràng.

Đừng thấy Trần Vận Nhi nhu nhược yếu ớt, đó là thần giữ của điển hình, không phải của nàng thì nàng không cần, nhưng nếu là của nàng thì ai cũng không lấy được.

Ngoại trừ hào phóng với Tần Trần, còn lại ai cũng không được.

Tên to con Trần Thiết kia đi ra, đi tới trước mặt Trần Bắc Quang, cao hơn hắn nửa cái đầu: "Ngươi xong rồi, tỷ của ta sống rất tiết kiệm, ngoại trừ đối với tỷ phu, nàng hận không thể móc tim ra, cho dù là ta cũng chỉ dám ăn lửng dạ, nếu ta dám lãng phí, phí phạm tiền và lương thực thì cũng sẽ bị đánh.

Đây là một trăm quan, ta phải đánh ngươi rồi."

"Các huynh đệ xông lên!"

Trần Bắc Quang cũng không phải người dễ bị dọa, hắn vung tay, mười mấy người phía sau lập tức tiến lên vây quanh.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một giọng nói lạnh như băng truyền tới: "Thật to gan, ngay cả tên tuổi của ta cũng dám giả mạo."

Sau đó một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa Trần gia, người xem náo nhiệt xung quanh bị dọa tản ra, nhường ra một con đường.

Trên xe ngựa, Hàn Thu Tuyết đi xuống.

Bên người có hơn chục thủ hạ.

Những người này không phải đám người Trần Bắc Quang có thể so sánh được, đều là người luyện võ, sát khí toàn thân khiến người ta không thở nổi.

"Ngươi là ai? Người phía sau ta chính là Hàn Thu Tuyết, ngươi cho rằng nhiều người thì ghê gớm lắm sao?" Trần Bắc Quang lạnh lùng nói.

Bàn tay trắng nõn của Hàn Thu Tuyết khẽ vung lên, một tên thủ hạ nhanh chóng chạy tới, lấy ra một phần văn tự.

Tên thủ hạ kia cầm cánh tay của Trần Bắc Quang, ép hắn phải ấn xuống.

"Ấn xong chưa?" Hàn Thu Tuyết liếc nhìn thủ hạ, rồi làm một động tác cắt cổ.

Răng rắc!

Tên thủ hạ kia dùng một đao cứa cổ Trần Bắc Quang.

Thôn dân xung quanh đều sợ hãi.

Nhưng không ai dám hé răng.

Hàn Thu Tuyết đi tới trước mặt Tần Trần.

Trần Vận Nhi giống như một con hổ nhỏ che ở trước người Tần Trần: "Ngươi, ngươi muốn làm gì? Cũng đến đoạt tiền sao? Trần Thiết..."

Hàn Thu Tuyết cười nói: "Tần phu nhân không cần như thế, ta tên là Hàn Thu Tuyết, là bằng hữu của Tần Trần Tần công tử. Lần này đến đây tìm hắn có việc, không ngờ rằng lại thấy có người giả mạo làm thủ hạ của ta, cướp đoạt tiền tài của Tần công tử."

"Ngươi chính là Hàn Thu Tuyết?!"

Trần Vận Nhi cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Trần Nham Trần Tuệ cũng bị dọa sợ.

Một đại nhân vật như vậy lại đi tới một nơi nhỏ bé như thế này.

Hàn Thu Tuyết mỉm cười nhìn Tần Trần: "Giả mạo làm thủ hạ của ta mà lại không biết ta. Tần công tử có hài lòng với cách làm của ta không, ta biết ngươi không thích phiền phức sau này, dù sao chó cùng rứt giậu, không cần thiết phải giữ lại..."

Nói xong, nàng lấy văn tự trong tay thuộc hạ ra: "Đây là khế ước bán mình, ta cũng không thích phiền phức, Trần Bắc Quang này đã trở thành nô lệ của ta, sống chết của hắn là do ta định đoạt."

"Hôm nay ngươi và ta vừa mới chạm mặt, hiện tại tới tìm ta làm gì?" Tần Trần hỏi.

Hàn Thu Tuyết lấy ra một tấm thiệp mời: "Ba ngày sau, hiệu cầm đồ của Hàn thị sẽ có một đại hội giám bảo. Lúc trước ta quên nói, ta đã mời rất nhiều đại nhân vật của Biện huyện đến, làm bằng hữu đầu tiên của Hàn Thu Tuyết ta, ngươi cũng nên đến xem."

"Một tấm thiệp mời không đủ, ta hi vọng ngươi có thể mời cả nhà ta." Tần Trần quyết định, dẫn đám người Trần Vận Nhi kiến thức việc đời, nếu không loại kiếm tiền dễ gây hiểu lầm này không tốt lắm.

Trong nguyên tác có ghi chép về đại hội giám bảo ba ngày sau, đó là một cơ hội tốt để phát tài.

Có lẽ một ngày nào đó, hắn có thể dẫm Bạch gia dưới chân!

"Chỉ cần tấm thiệp mời này, Tần công tử có thể mang cả nhà đi, ta sẽ không quấy rầy ngươi, chẳng trách ngươi đối xử tốt với nương tử ngươi như vậy, hôm nay gặp mặt, rất đáng để công tử yêu thương."

Hàn Thu Tuyết nhìn thấy Trần Vận Nhi rõ ràng đang rất sợ hãi, nhưng vẫn ngăn phía trước Tần Trần, bèn cười nói.

Trước khi xoay người rời đi, nàng quay người nói với thôn dân xung quanh: "Một trăm quan là ta giao dịch với Tần công tử, hắn kiếm được tiền chính đường đường chính chính, không có nửa phần giả dối."

Nói xong bèn xoay người rời đi.

Nữ nhân này, dáng người thật sự đẹp đến mức nghịch thiên, rất đẫy đà...

Trước khi đi, nàng còn mang thi thể Trần Bắc Quang đi xử lý, những thủ hạ của Trần Bắc Quang đã bị dọa chạy khắp nơi từ lâu, đi theo hắn chơi đùa, không cẩn thận phải trả bằng mạng.

Tần Trần là bằng hữu của nữ ma đầu Hàn Thu Tuyết, bọn họ nào dám đối địch với hắn?

"Cũng may Trần Bắc Quang chỉ có một thân một mình, nếu không Hàn Thu Tuyết sẽ nhổ cỏ tận gốc, giết cả nhà."

Tần Trần ngược lại rất tán thưởng thủ đoạn của Hàn Thu Tuyết, đây chắc chắn là một trợ thủ tốt trong tương lai.

Trần Mỹ Chi bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt, hai chân mềm nhũn rời đi.

Mãi đến khi Hàn Thu Tuyết rời đi, Trần Nham Trần Tuệ mới thở phào nhẹ nhõm.

"Phu quân, không ngờ ngươi và Hàn Thu Tuyết là bằng hữu." Trần Vận Nhi nghiêm túc nói.

"Là hôm nay mới quen biết, con người nàng cũng không tệ." Tần Trần cười nói: "Ba ngày sau, đi với ta, ta dẫn nàng tận mắt nhìn xem ta kiếm tiền như thế nào.

Vận Nhi, ta sẽ không lừa ngươi. Một trăm quan, hiện giờ ngươi là người giàu nhất Trần gia thôn. Ba ngày sau, ta muốn ngươi cao quý hơn cả tiểu thư Bạch gia!"

Bạn đang đọc Hậu ly hôn ta nhất phi trùng thiên, ngươi khóc cái gì? của Chư Cát Thiết Ngưu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi anhvietnx
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.