Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nụ hoa chớm nở

Tiểu thuyết gốc · 3873 chữ

Mở mắt ra serephin thấy xung quanh toàn một màu trắng toát có rất đông con người ở đây già có trẻ có cũng đang nhìn nhau. Bỗng có tiếng sẹt sẹt từ trên đầu họ ai nấy đều nhìn lên người phụ nữ ăn mặc gợi cảm cùng vòng nguyệt quyết vàng sậm màu suất hiện, người phụ nữ đó mặc chiếc váy dạ hội ôm sát người màu đỏ thẫm nhìn xuống những con người đang ở phía dưới rồi cười giang xảo.

- Chào các oan hồn khốn nạn , ta đây chính là thần chết Linh lung các ngươi có vẻ vẫn không biết mình đang ở đâu nhỉ ?! ôi chao những linh hồn khốn nạn như các ngươi chắc sẽ k biết đc đâu nhỉ ?! Ánh nhìn sắt lẹm xuống bên dưới

Làm cho mọi người đều rùng mình sợ hãi, ai cũng hoảng hốt gằng họ đã chết ư ?! thần chết ung dung nói cùng nụ cười man rợ :

- ha ha ha ha đây đây vì các ngươi lần đầu đến nên ta sẽ khai ân một chút

Người phụ nữ phất tay trong tay người phụ nữ đó có hạt giống j đó khi rơi trúng những người bên dưới họ đau khổ quằng quại la làng, ren rỉ hoặc biến luôn thành một vũng máu đen kịt. Nhìn thấy cảnh tượg sung quanh serephin k thể k sợ hãi mà run lẫy bẫy, khuỵ gối xuống , khuôn mặt đầy mồ hôi.

- ha ha ha ha ha xem nào hạt giống sẽ ăn mòn sự sống của các ngươi để lớn lên, nó lớn lên thì đồg nghĩa với việc sinh mạng của các ngươi cũg tận ! nhưg đừng lo lắng nó cũng sẽ là linh vật của các ngươi các ngươi có thể tuỳ ý sai bảo và nó hoàn toàn trung thành. Nhìn xuống bên dưới người phụ nữ k ngừng lộ ra vẻ mặt tự mãng

Seraphin nhìn đến vũng máu rõ gàng hạt mầm đó đã ăn người đó đến chỉ còn lại một vùng máu đen thế thì còn sai bảo chi nữa *serephin run rẫy * :"có khi nào họ họ đã chết luôn rồi không ?! nhưng .....nhưng tại sao mình lại k bị hạt mầm kí sinh ?! thân thể mình hoàn toàn bình thường ": nhìn lên người phụ nữ serephin sợ hãi tột độ mà ngất đi.

- ha ha ha ha để ta nói vấn đề chính nhỉ , linh hồn khốn nạn các ngươi nghe cho rõ đây !

người phụ nữ lại phất tay

Có hàng trăm màn hình tivi cỡ lớn ẩn hiện ghép lại với nhau , chiếu nên một cảnh tượng đô thị đỗ nát , những ngôi nhà bị nước axit ăn mòn, những hoang mạc có lũ quái vật đang sâu xé xác chết và còn nhiều nhiều hơn thế những cảnh cứ ngỡ như chỉ có trong phim kinh dị thì nay lại là hiện thực.

- ha * người phụ nữ thở dài* ta mong các ngươi sẽ sống tốt trong thế giới địa ngục sau tận thế này , thế nào thích chứ ?! có ai muốn làm nhà mạo hiểm k nào ha ha ha ha ha ha ha , đây địa ngục ban cho các ngươi nhiệm vụ và vũ khí phòng thân dù sau nhìn lũ chó các ngươi chà đạp nhau cũng vui nên ta còn đặc biệt tuỳ chỉnh mức độ nhiệm vụ theo thời gian và vũ khí sẽ mạnh lên khi các ngươi hoàn thành nhiệm vụ, đừng lo lắng các ngươi sẽ k chịu thiệt thòi j đâu khi hoàn thành đến nhiệm vụ số bằng số tuổi các ngươi thì các ngươi sẽ đc khai ân mà sống lại. * cười hoang dại* ha ha ha ha ha ha ha ha nào bây giời thì đi mà hoàn thành nó r cố sống nha, các linh hồn chó ha ha ha ha ha ha ha ha .

Người phụ nữ biến mất, mặt đất bắt đầu run lắc dữ dội và rơi xuống. Mọi người bị kéo đến chiều không gian khác nhau của địa ngục , serephin cũng vậy nàng ta cũng bị dịch chuyển đi đến một địa điểm khác hoang tàn trông như một thành phố đã bị rể cây, zombie và vampire nắm giữ. Tỉnh lại serephin cố nhớ lại những hồi ức trước khi bất tỉnh run rẫy run rẫy serephin nhìn vào mãnh thuỷ linh gần đó , soi ra một bóng hình một người con gái có mái tóc màu đen ngắn ngang vai , trên đầu còn cài một bông hoa đào, chiếc váy trắng đã bị nhuộm lỡm chỡm những vẹt máu. run rẫy

:" Mình sẽ sống chứ ?!": serephin rất đẹp , điều đó có nghĩa là cơ hội sống của cô sẽ lại càng hẹp đi. Mò mẫm xung quanh thân thể mình serephin tìm được một chiếc hộp gỗ có lẽ đó là vũ khí mà thần chết đã ban phát , rồi ngẫm lại serephin k có pet hạt mầm để cùng mạo hiểm nàng ta k biết nên vui hay buồn vì chuyện đó :" có thì sẽ bị nó hại đến chết k có thì sẽ rất cô đơn hizzz": rồi serephin nhìn xunh quanh thử xem có ai quanh đó k ? bởi vì rất có thể con người ở đây k ai là tốt lành gì ! ở thế giới như thế này serephin cần cảnh giác cao độ. Sau khi đã chắc chắn xunh quanh cô ấy k có ai thì mở hộp ra , bên trong là những mãnh giấy rơm đen và có một mãnh gỗ ở giữa hộp.

Serephin lấy nó ra , cảm giác chiết hộp đen rất đẹp nên serephin mày mò biến chiếc hộp thành một cái túi đeo đeo chéo theo người , dùng để bảo quản mãnh gỗ nhỏ.

:"k phải là vũ khí hay s ? tại s lại là một mãnh gỗ ? hizzzz k sao nhìn nó rất đẹp mình sẽ bảo quản thật tốt không biết chừng mãnh gỗ sẽ giúp mình j đó. ": nghĩ vậy nên serephin vẫn hài lòng với món vũ khí mà cô nhận được, hoặc trực tiếp dùng mãnh gỗ chọi đi để phòng thân thì vẫn đc việc nên giữ lại.

:"Mà thần chết bảo nhiệm vụ , nhiệm vụ j nhỉ ?! sau k có cái j là gợi ý hay ra lệnh j về mik cả ?!":

Serephin sau khi khám phá xung quanh cô cuối cùng cũng hình dung ra được chỗ cô đag ở là thế nào, đó là một nơi nếu mất cảnh giác một chút sẽ bị bọn zombie cắn xé còn máu sẽ bị bọn vampire gần đó hút sạch sẽ. Serephin rất sợ nhưng vẫn cố gắng tìm hiểu sung quanh có gì ? bởi vì bây giời đừng nói đến bọn quái kia ngay cả con người , mà serephin chỉ có một mãnh gỗ nhỏ để phòng thân .

:"Mình đã ba ngày nhịn đói rồi cơ thể cũng dần mất đi sức lực , phải thế nào đây mọi nơi đều là quái vật , chỗ an toàn lại k có con vật nào ăn được":

*Chít chít * :"tiếng gì vậy ?": Serephin nhìn sang tò mò nếu đó là chuột thì hay quá , bây giời vẫn có thứ mà cô có thể ăn.

:"là chuột thật này hay quá ! mình phải tìm cách bắt nó k làm ra tiếng động để k thu hút bọn zombie và vampire": rón rén rón rén

Serephin đi đến nhẹ nhàng và phụt ! dính ngay cảm thấy tự hào vì cuối cùng cô ấy cũng bắt đc thứ j đó để bỏ miệng. Cô lập tức đi đến giang bếp trong khách sạn cho dù chỗ đó đỗ nát nhưng xa nơi những con quái vật nhất, Serephin có thể nấu con chuột này mà k sợ mùi bị phát đến bọn quái. Nàng vẫn vui vẽ mà k biết thực ra chuột ở đây có độc cho nên k ai bắt cũng k có quái vật nào động đến loài chuột nên chúng k có cảnh giác những thứ xung quanh.

:" cho thêm một ít bột chiên giòn này hihi mặc dù loại bột này có lẽ đã quá hạn nhưng mà mình k còn cách nào khác , a nấu xog rồi nè , ăn thôi": Nàng ta cắn một miếng nhỏ rồi lại nhăm nhi một miếng nhỏ cứ như đag thưỡg thức mà k nỡ ăn hết cuối cùg cũg ăn hết đĩa , đag bê đĩa đi rửa thì một tiếng BUNG thật to vào cánh cửa , serephin làm bễ chiếc đĩa và ngụp xuống :" là zombie ư ?! nhưng đây là chỗ xa nhất r mà , k là vampire ư ? chúng .... bth đâu có cái mũi thính đến vậy ":

run rẩy

:"làm ơn hãy đi đi tôi chỉ muốn sống thôi": bịt miệng nhỏ lại cố gắng che đi tiếng la.

tiếng động càng ngày càng gần đến chỗ serephin bung bung bung... bunggg

:"làm ơn , làm ơn": serephin bật khóc khi nhận thấy tiếng động ấy cô hầu như run lẫy bẫy liên hồi , nhưng trước mặt cô là con người ánh mắt serephin ngạc nhiên bò lùi lại phía sau đụng trúng bờ tường khách sạn. Người đó có thể là 25 tuổi dáng cao mái tóc che đi nữa khuôn mặc và bộ đồ như đã bị zombie xé nát loang lỗ lộ ra làn da đen ngâm đang tiến gần đến và cầm con dao râm nhanh nhẹn vút đâm vào bã vai của serephin , serephim run rẫy sợ hãi cố gắng chạy đi máu trên người serephin bắt giác thu hút lũ vampire , người đó cầm con dao đuổi theo serephin hoảng sợ tột độ nhưng cô k muốn chết bình sinh mà chạy ôm lấy cánh tay bị đâm khóc nức nỡ mà cố k phát ra tiếng để k thu hút thêm quái vật.

:"Đường cụt!": quay lại nhìn phía sau người đàn ông đag lâm lâm cầm dao xông đến , nàng ta k còn chỗ nào chạy liền lấy hết sức bình sinh mà chống trả , sức của một thiếu nữ đôi mươi hầu như đã bị áp đảo hoàn toàn cô bị gã đè xuống và đâm thêm một nhát vào bã vai , đau đớn serephin lúc này k kìm được mà khẽ ren lên tiếng thãm thương

- a a a *nước mắt serephin chãy dài trên má cô *

serephin biết thế giới này cho dù có kêu cũg k có ai đến , dù sao cũg chết liều mạnh dạng đá vào hạ bộ nguời đàn ôg sau đó cắn răng rút con dao trên bã vai ra mà phòng vệ . Lúc này , cô là người cầm con dao còn người đàn ông mất đi con dao thì như điên loạn hắn ta k ngừng nói lãm nhãm cái j đó :

- Đưa cho ta .... đưa cho ta..... đưa cho ta.... đưa cho ta..... đưa cho ta....

Serephin cố sức chạy đến đâm con dao vào bụng hắn , nhưng nhát quá cô ấy k dám đâm mà chạy thụt lùi lại vào vách tường , người đàn ông có đà liền bóp lấy cỗ serephin nắm lên lôi xèn xẹt trên vách tường :

- a a aaa aa đ... a ....u .... g..... ư .. khó ... thở ... q... uá ...khụ khụ

Càng bóp mạnh hơn người đàn ông càg điên loạn

- Chết đi .... chết đii... ngươi chết r ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ.... giết ngươi .... giết ngươi.... giết giết giết .... giết chết !

- a a u khụ khụ.....

đôi tay chãy máu nhiều hơn làm serephin cũng dần lờ mờ cố nâng đôi tay mình để banh tay hắn ra nhưng có lẽ sức cô quá yếu k còn cách nào khác serephin nghĩ gằng có lẽ mình sẽ phải chết ở đây thôi. Nước mắt ngừng rơi và con ngươi serephin trở nên vô hồn kì lạ, cô gần như nữa sống nữa chết bị đói bị đâm bị bóp cổ đã là quá sức với một người con gái như cô, lúc đó bọn vampire cũng lần mò đến theo vét máu của serephin lao đến bâu vào người đàn ông hút người đàn ông k còn j ngoài cái xác khô , rồi đến chỗ serephin đâm vào bụng cô một lỗ r hút lấy hút để máu làm cho serephin thêm phần sống dở chết dở nhưng hình như serephin đã mất cảm giác tựa khi nào , nằm dưới đất mặc cho bọn vampire xé bụng hút máu. Vét máu càng ngày càng loang ra nhiều hơn thấm vào cái hộp đen chảy vào bên trong , nhỏ xuống tấm gỗ nhỏ .

Nhận được giọt máu của serephin tấm gỗ mọc ra nhiều rể cây chúng ôm lấy serephin nhìn thì có lẽ rể cây đag bảo vệ serephin nhưng k , ngược lại nó cũng hút lấy hút để máu của serephin như muốn chiếm chọn nên k cho bọn vampire gần đó, những cái rể sắt bén cắt vampire ra thành từng mãnh. :"Đau ... đau quá ! đau quá ! mẹ ơi con đau quá ! ": như đã mất đi ý thức serephin chỉ còn một ý nghĩ trong tiềm thức là gọi mẹ cô ấy.

Khi serephin dần lấy lại tiềm thức nàng ta chui rút lại ôm chiếc hộp đen rồi khóc , nàng k hiểu vì sau mình lại còn sống. Cũng k nhớ những chuyện đã xãy ra mà chỉ thút chít trong góc một hồi lâu , nơi này thật đáng sợ serephin nhìn lên bầu trời hầu như chỉ le lói cho có chứ k chói chang như bầu trời mà serephin từng thấy, đôi mắt serephin buồn bã nàng ta k còn suy nghĩ chuyện j nữa.

Lê bước ôm lấy cái bụng mem theo bức tường về lại khách sạn, nằm lên giường ngủ một giấc :" hôm nay mẹt quá rồi , mình chỉ muốn nghĩ ngơi một lát thôi ": để tránh ai đó lại tìm ra mình serephin đổi phòng khác để ngủ, dù sao k có đồ vật gì để vận chuyển và phòng thì trống rất nhiều.

Ngủ một giấc say đến tối ngày hôm sau , nàng serephin vẫn k biết vì sao thân thể đã khoẻ hơn k cảm thấy đói mà vét thương cũng lành hẵn, duy chỉ có một điều làm nàng lo lắng đó là máu serephin trên chiếc hộp lao thế nào cũng k có cách nào sạch được , bình thường rất dễ lau chùi ngay cả khi máu vampire hôm đó cũng k làm dơ nó được mà đọng lại chỉ có máu của nàng. Cùng với nó mãnh gỗ của serephin k biết từ khi nào nó đã phát triển thành một con pet nằm gọn bên trong hộp , nhẹ nhàng lấy con pet ấy ra đặc lên giường serephin ngắm nghía nó :" thật giống một bông hoa vậy , hình hài hao hao con người nhưng có sừng và cánh rồng, mặc váy hoa vàng nhạt , mình có nên gọi là pet k nhỉ ?! nhưng nó thật giống một đứa trẻ có lẽ đây chính là bạn đồng hành của mình , mình sẽ k xem là pet đâu em ấy dễ thương đến vậy cơ mà ": sờ vào tóc pet serephin khẽ gọi

:"momo ": Nghe tiếng gọi con vật bắt đầu mở mắt nó ngồi dậy và nhìn serephin nhẹ nhàng đặc tay mình lên má serephin :

- Nàng gọi ta ?

:" Nó ! nó nói kìa ": serephin tròn xoe mắt

- à ừ xin... xin chào

- Nàng gọi ta có việc gì ?

- à ừ k ... k có j cả chỉ là muốn đặc tên cho cho em là momo thôi.

Pet nhíu mày tỏ ra khó hiểu sau đó với giọng trầm ấm bảo serephin :

- Nàng k cần phải lịch sự như vậy, ta sau này sẽ là quan hệ chủ tớ k ngờ nàng lại nâng niu ta đến vậy, đây là lần đầu ta phục vụ một người như nàng , máu của nàng rất ngon ta có thể cảm nhận được nàng là một người tử tế.

serephin đỏ mặt đó giờ lo chạy trốn dần quên đi cái ấm áp mà bấy giờ cô được cảm nhận làm serephin ngại ngùng, cảm giác lạ ấy :

- nhưng ... ùm momo cậu như con nít của loài người phải xưng hô chủ tớ làm lòng tôi k đành n....

lấy tay che miệng serephin

Momo hôn lên má cô

- ta đã sống hơn trăm năm nay canh giữa nhiều linh hồn sa ngã lạc vào đây rồi dùng chúng như thức ăn của mình, ta đã nghĩ ta k xứng làm người theo hầu nàng nhưng ở thế giới này k có vũ khí hay linh vật nào mạnh bằng ta cả, nên nàng cứ gọi ta là momo.

- sao cơ ! trăm ... trăm năm r !

- *suỵt * nàng định thu hút zombie ghé qua sao ?

- a xin lỗi đỏ mặt

- ha ha ha nàng k cần xin lỗi đâu, phản ứng này ... Ghẹo nàng một chút đúng là vui thật Sờ vào má serephin ta đã lập kết giới rồi k ai hay quái vật nào gần đây phát hiện có linh hồn là nàng ở đây đâu, Yên tâm ta sẽ bảo vệ nàng.

Nhận thấy serephin buồn bã , hiểu vấn đề Momo ôm lấy serephin :

- thật nhục nhã ta kích thước này quá nhỏ để ôm trọng lấy nàng serephin, đừng lo ta rất trung thành và sẽ k uống một giọt máu nào cũa nàng nữa , với sức mạnh ta đang có đủ để bảo vệ nàng rồi.

*serephin bế momo lên nhẹ nhàng đặc lại vào chiếc hộp đen, xoa xoa má nhỏ của momo *

- Momo vì sao momo lại nhỏ bé đến vậy ? có phải là vì máu cung cấp ít quá k? tôi có thể ùm ..........em có thể cho anh thêm máu của em mà ?

- momo mĩm cười tựa vào ngón tay của serephin không , nhiêu đó đã đủ lắm rồi. Ta k muốn lại làm nàng đau serephin , còn nữa nàng xưng em làm ta ... loại tiểu tiết này thú vị đấy , serephin nàng có thể xưng là chị hay j tùy thích mà ?!

- momo trăm tuổi rồi nếu xưng là chị thì kì quá nhưng là quan hệ này nên hãy chấp nhận em được xưng như vậy momo

Momo mĩm cười :

- nào giờ thì ngủ tiếp đi cơ thể của em vẫn cần hồi phục , yên tâm ở đây k sao nữa rồi.

- Ùm

Cuối cùng, serephin cũng có thể an tâm đi ngủ tiếp. Còn Momo :"Có vẽ như chủ mới của ta quá lương thiện và dễ chết ! sẽ thú vị lắm đây nhưg ta sẽ khó khăn đây. ":

Bụp Momo hoá thành một chàng trai tóc nâu có đôi mắt lam :" hmmmmm có thể ta k thể ở trước mặt nàng để hoá ra kích thức này nhưng nó tốn quá nhiều máu và nàng thì quá yếu để ta ăn no , có lẽ ta nên đi săn một chút ": nụ cười của momo bắt đầu giang xảo :" ở gần cùng nàng làm ta quên mất ta cũng là quỷ nhưng nàng yên tâm Mộc Thanh ta đã nói là bảo vệ nàng thì ta sẽ bảo vệ thật tốt":

Ngồi xuống ghế Mộc thanh lôi ra hạt giống :" khi đó ta đã quan sát linh hồn đó và nhận thấy mầm cây của hắn k nãy nầm chã trách hắn đuổi theo serephin mà k dùng linh vật ":

- Linh lung

- Bệ hạ cho gọi thần

bóng dáng người phụ nữ ẩn hiện bên Mộc Thanh

- Người đàn ông này nhiệm vụ là gì ?!

Mộc Thanh đưa ra hạt mầm cho linh lung xem

- Bệ hạ người này khi còn sống đã giết rất nhiều đàn ông nên thần đã cho hắn nv là giết ai có giới tính nữ ạ.

cầm cây quạt trên tay linh lung nhìn linh hồn cô gái đang nằm ngủ say trên giường

- Bệ hạ đây là ?

- Một linh hồn tử tế

- ồ ! lâu rồi k có linh hồn như vậy vướng vào địa ngục. đi đến vuốt ve mặt serephin cô gái này khi còn sống vì cứu mẹ đã giết một người , mẹ nàng ta là ca sĩ xinh đẹp nên có nhiều kẻ quấy rối bám theo k yêu đc liền dùng dao đâm k ngờ bị cô bé này giết chết , Cũng vì vậy lạc đến đây bệ hạ ngài định bảo vệ cô gái này sao ?! cho dù vậy thiên đình cũng sẽ k cho phép địa ngục mất đi trật tự vốn có đâu. ve vẫy cây quạt trên tay Linh lung ngồi vào ghế đối diện Mộc Thanh

- Ta biết , tự ta có chừng mực .

- ha ha nhiệm vụ thần chỉ đến đây, mong là nàng ta sẽ sống sot, dù sau thế giới này linh vật trung thành k có nghĩa là cái j ngài cũng có thể bảo vệ nàng ta đc.

*nói xog tan vào k khí mà biến mất *

sáng hôm sau :

- Momo này

- nàng gọi ta ?

- giọng momo rõ gàng là giọng con trai tại sao momo lại mặc váy này vậy ?!

- Khụ khụ.... tại s nàng lại thắc mắc chuyện nhỏ như vậy ? ta ... ta cũg là bắt đắc dĩ

- ? serephin hướng ánh mắt tròn xoe nhìn momo

- khụ khụ..... hừmmm Momo suy nghĩ 1 lác r giã vờ ho khan đáp ta.... là vì thấy đc ký ức của nàng rất thích mẹ nên ta chỉ muốn mô phỏng theo bà ấy cho nàng xem.

- *serephin ngạc nhiên * thì ra linh vật còn có thể đọc đc điều đó ư ? hay z ư ? wow

- nàng k cần phải như vậy đâu * đỏ mặt che đi*

- nhưng mà momo cứ mặc đồ bình thường giống con trai hơn đi , em thích anh như vậy cho nên momo à anh k cần mô phỏng theo ai khác đâu.

Câu này làm Mộc Thanh lạ lẫm vốn khi nhậm chức chủ canh giữ địa ngục đến nay chàng ta là lần đầu nghe đc câu này, k cần mô phỏng ư ? những người trước đó luôn đòi hỏi linh vật mạnh như hắn phải biến hoá theo sở thích , biến thái có, thanh khiết có man rợ có. Mộc thanh khẽ cười mà để ý mới thấy đc nụ cười ấy

:"Nàng đúng là đặc biệt serephin":

Bạn đang đọc Hãy Sống sáng tác bởi MậtkiêmHoa

Truyện Hãy Sống tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MậtkiêmHoa
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.