Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuyên Không

Tiểu thuyết gốc · 1955 chữ

Hoàng Ân năm nay 16 tuổi, cậu đang là một học sinh cấp ba có học lực nằm ở mức khá. Sáng cậu đi học, tối cậu phải đi làm kiếm tiền chạy thuốc cho mẹ. Do bà quá đau buồn trước cái chết của chồng mình nên đổ bệnh.

Một ngày nọ, khi cậu đang ở nơi làm việc và bưng vác phụ chủ tiệm thì bỗng điện thoại reo lên, cậu nhấc máy lên nghe thì thân thể cậu run lẩy bẩy, nước mắt không kiềm chế được mà chảy ra.Đầu dây điện thoại bên kia là bệnh viện nơi mẹ cậu dưỡng bệnh, gọi đến thông báo với cậu rằng bệnh tình mẹ cậu đột nhiên trở nặng và không qua khỏi cơn nguy kịch. Cậu không tin, cậu không tin rằng mẹ cậu vừa ngày hôm qua còn cười nói vui vẻ khi cậu đến thăm, hôm nay lại đột nhiên qua đời. Cậu vội vàng chạy đến bệnh viện với tâm trạng đầy đau khổ trước sự luồng thông tin kia.

Cậu chạy đến bệnh viện đẩy tung cửa phòng 222 nơi mẹ cậu đã nằm suốt mấy năm qua, nhưng tiếc thay trong phòng bệnh chỉ còn lại cô y tá đang dọn dẹp phòng và xếp lại chăn gối. Dưới góc phòng là vài đồ dùng của mẹ cậu được đặt gọn gàng ngăn nắp.

Cậu đứng nhìn về phía giường nơi mẹ cậu nằm như trời trồng ở đấy một hồi lâu. Sau đó cậu hít một hơi sau lấy lại bình tĩnh, lau đi những giọt nước mắt trên mi mặc dù cậu đang rất đau lòng trước thông tin đấy.Cậu cố kiềm nén lại cơn bão trong lòng đang lấn áp, cậu đi lại góc phòng cầm lên những đồ dùng của mẹ cậu. Cậu gắng gượng mở miệng hỏi cô y tá :

"Cho hỏi mẹ tôi đâu rồi ?!"

"Được chuyển sang phòng lạnh rồi. Cháu ra ngoài làm thủ tục nhận xác đi."

Cô y tá mắt hơi rưng sầu, sau đó thở dài một hơi nói.

Cậu cũng gật đầu sau đó đi ra khỏi phòng.

Vài ngày sau....

Sau khi cậu tổ chức tang lễ cho mẹ xong thì cậu chính thức trở thành trẻ mồ côi. Sau khi nghe tin mẹ mất, cậu cũng đã xin thôi việc cũng đã được 5 hôm kể từ ngày mẹ mất. Tâm trạng cậu mấy ngày qua cũng chẳng khá hơn là bao. Buồn càng thêm buồn. Tối hôm đấy cậu ấy lại ra quán cơm ăn như thường lệ, sau khi ăn xong cậu tính tiền và đi về trên con đường quen thuộc.

Đang qua đường thì đột nhiên một chiếc xe tải ở bên kia đường bị mất thắng đang lao thẳng về phía cậu. Do tình huống quá bất ngờ nên bản thân cậu không thể nào né kịp nên đã bị xe tông trúng.

Trên đường đến bệnh viện trên xe cứu thương, trong lúc cậu đang nửa tỉnh nửa mê và đau nhức vì vết thương mang lại thì vang bên tai tiếng gọi của một đứa nhóc xa lạ chạc tuổi hắn kêu tên ai đó :

"Hàn Tuyệt, Hàn Tuyệt ngươi còn sống không. Hàn Tuyệt tỉnh dậy đi Hàn Tuyệt."

Lúc này bên tai lại vang tiếng của bác sĩ y tá xôn xao :

" Nhanh cứu bệnh nhân 2022 bị xe tải tông vừa chuyển vào nhanh lên."

Lúc này lại có hình ảnh mơ hồ hiện ra trước mắt hắn là một căn nhà lá xập xệ tồi tàn và tiếng đứa nhóc đó lại vang lên bên tai :

" Hàn Tuyệt, Hàn Tuyệt, may quá ngươi còn sống ngươi ráng cầm cự ta chạy ra sau nhà lấy thuốc cho ngươi uống."

"Không xong rồi thưa bác sĩ, bệnh nhân 2022 đang nguy kịch vừa được chuyển cậu ấy đã không qua khỏi do xương sườn bị gãy và mất máu quá nhiều "

Lúc này bên tai lại vang tiếng nói cùng gương mặt những y tá và bác sĩ. Cuối cùng hắn nghe ngất đi chỉ còn sót lại tiếng nói của y tá và tiếng Bíp Bíp báo dừng đập của máy đo nhịp tim.

Cuộc sống ở thế giới hiện đại của hắn từ đó kết thúc.Hắn chết khi bản thân còn bao nhiêu là ước mơ, còn bao nhiêu là thứ hắn chưa làm. Hắn quyết tâm nếu có kiếp sao hắn sẽ làm tất cả những điều ở kiếp này còn chưa thực hiện được hay đang gian dở.

Đột nhiên hắn tỉnh dậy với cơ thể đau nhức và bị băng bó cánh tay trái, hắn hoài nghi nhìn xung quanh, mọi thứ xung quanh nơi hắn tỉnh dậy dường như rất giống với những hình ảnh hắn đã thấy qua lúc hắn bị tai nạn. Hắn mơ hồ lục lọi lại ký ức. Bỗng hắn phát rồ lên vì hứng thú và ngạc nhiên. Đó chính là ký ức của thân thể này.

Thân thể mới của hắn ở kiếp này tên là Hàn Tuyệt con trai đầu lòng của tộc trưởng Hàn Gia là Hàn Thiên gia tộc lớn nhất Băng Thiên Thành. Tu vi Hóa Thần Trung Kỳ thuộc dạng cường giả ở tu tiên giới này.

Tuy nhiên trớ trêu thay Hàn Tuyệt khi sinh ra lại mang tư chất tu luyện thấp kém được cho là phế vật nên khi sinh ra được hơn 2 tuổi thì hắn bị Hàn Thiên cử người ám sát nhưng bất thành.

Vì để sỉ diện cho hắn, Hàn Thiên hắn không muốn người khác biết mình thân là tộc trưởng gia tộc quyền lực nhất thành lại sinh ra tiểu phế vật. Nên hắn đã âm thầm bày kế lập mưu, hạ lệnh cho người truy sát Thanh Nguyệt và Hàn Tuyệt, Nhi Tử và Nương Tử của hắn, khi nàng cùng Hàn Tuyệt trên đường đi về cố hương của Thanh Nguyệt là Diệp tộc. Hắn lấy lý do là bận tiếp đón tộc trưởng của gia tộc gần thành của hắn nên không đi cùng nàng được.

Vài hôm sau khi nghe tin một tên sát thủ trong nhóm hắn cử ra ám toán trở về báo nhiệm vụ hắn giao. Hắn biểu lộ vẻ ngoài lạnh lùng gật đầu xác nhận sau đó xua tay đuổi tên sát thủ ra ngoài. Sau khi tên sát thủ rời đi hắn mỉm cười một nụ cười bí hiểm có phần gian tà nhưng ánh mắt có chút đượm buồn dù gì hai người đó cũng là nương tử và nhi tử của hắn. Tuy nhiên rất nhanh hắn lại bình tâm trở lại, thầm nghĩ vì tương huy hoàng của hắn, vì gia tộc hắn trấn giữ. Hắn thấy tự hào hơn khi hai thứ phế vật chết đi, hắn sẽ không vướng víu tay chân khi phải gánh thêm hai cẩu phế vật là hai mẫu thân Thanh Nguyệt.

Thứ hắn cần là danh vọng, là tiền tài, là thiên hạ bao la. Hắn ấp ủ ước mơ sẽ thống nhất Bắc Vực này dù vậy hắn vẫn cần con cháu nối nghiệp.

Một tuần sau....

Tại cung điện của Hàn Thiên, hắn tuyên bố với các trưởng lão rằng hai mẹ con Thanh Nguyệt đã bị sát thủ ám toán không rõ nguyên do và không tìm được xác. Các trưởng lão thấy thế cũng nửa tin nửa ngờ nhưng dù vậy vẫn gật đầu lộ vẻ buồn bả ra mặt. Hắn thấy thế cũng nở một nụ cười tà dị. Sau đó hắn dùng Ngọc Truyền Tin báo cáo với toàn thể con dân trong thành rằng mẹ con Thanh Nguyệt đã mất.

Vài tháng sau.....

Sau khi tin tức hai mẹ con Thanh Nguyệt được cho là đã mất được truyền đi khắp thành, Hàn Thiên cũng bắt đầu công cuộc tuyển chọn nương tử để nối nghiệp, nối tiếp con đường của hắn.

Nhưng thật sự mẹ con Thanh Nguyệt vẫn còn sống sát thủ là một tên thân cận dưới trướng của nàng. Hắn là người có tu vi cao nhất trong nhóm sát thủ của tộc, vì thế ở nơi mạnh được yếu thua này hắn thể hiện uy quyền của kẻ mạnh và ra sức thuyết phục đồng bọn cùng nhóm sát thủ tha chết cho mẹ con nàng.

Quay trở lại với Hoàng Ân , hắn sau khi rà soát lại ký ức của kiếp này. Hắn vừa hận vừa hạnh phúc. Hận vì người cha tâm địa rắn độc, hám danh, hám lợi của hắn. Hạnh phúc vì hắn đã được sống tiếp ở một thân phận khác, một con người khác và hắn có mẹ.

Hắn thề với lòng sẽ trở nên thật mạnh thật mạnh, để bảo vệ mẹ hắn và những người thân cạnh của hắn.Nhưng nhớ lại một thân phế vật của bản thân hắn lại thở dài tiếc nuối.

Căn chồi nơi hắn đang ở là một căn chồi xập xệ được dựng tạm bợ cho hắn và tiểu đệ tên là Diệp Lâm ở tạm. Hắn nhìn xung quanh xác nhận đây chính là phòng ngủ của hắn và Diệp Lâm. Căn chồi này có ba gian nhà : Phòng bếp, phòng ngủ,.phòng khách. Dù xập xệ nhưng vẫn khá là tiện nghi dù bữa no bữa đói. Hoàng Ân gật gù đánh giá.

Mẹ hắn ở kiếp này là Thanh Nguyệt, nàng có tư chất tu luyện thuộc dạng thiên kiêu nhưng vì gia cảnh gia tộc nhà nàng nhỏ yếu, nên nàng không được đầy đủ tài tu luyện, vì thế cấp bậc chỉ ở mức Nguyên Anh Hậu Kỳ. Mẹ cậu Thanh Nguyệt hiện đang mất tích hiện không rõ sống chết.

Diệp Lâm là nhi tử của đệ đệ mẫu thân cậu. Diệp Lâm phụ thân mất sớm khi Diệp Lâm lên bốn, chỉ còn lại Diệp Lâm và mẫu thân hắn nhưng chẳng may mẫu thân Diệp Lâm gặp phải bạo bệnh mà mất cách đây không lâu.

Hoàng Ân như nhớ lại mình của kiếp trước cách đây không lâu cũng mất mẹ, không khỏi nhìn lấy Diệp Lâm bằng ánh mắt đầy thương cảm.

Một lúc sau....

Khi Hoàng Ân hắn đang nằm nghỉ thì nghe tiếng bước chân ngoài gian trước vọng vào. Hắn gắng gượng ngồi dậy với cánh tay trái đã bị gãy của mình, ánh mắt đầy lo lắng nhìn ra bên ngoài qua khe cửa chặt hẹp.

Không khiến hắn chờ lâu, cánh cửa phòng hắn được mở ra, bước vào cửa là gương mặt có phần điển trai của một đứa nhóc mới lớn, thân hình nhỏ nhắn nhưng cơ bắp lại săn chắc kỳ lạ. Vì sao ư vì đơn giản Diệp Lâm từ bé phải vào rừng đốn củi cùng Hàn Tuyệt để kiếm tiền nuôi sống hai huynh đệ.

Vừa bước vào cửa thì thấy Hoàng Ân đang ngồi nhìn hắn chăm chú. Hắn bỏ ngay bó củi xuống với vẻ mặt mừng rỡ kêu lên :

"A, Hàn Tuyệt !! Huynh tỉnh rồi, huynh đã đã hôn mê hơn 5 ngày rồi đấy. Có biết đệ lo lắng cho huynh lắm không ? "

" Um, ta vừa tỉnh thôi."

" Vậy huynh nằm đợi ta một tý, ta đi nấu thuốc và cháo cho huynh."

Hoàng Ân gật đầu như xác nhận. Diệp Lâm thấy thế cũng chạy đi nấu thuốc và cháo cho hắn.

Sau khi thấy Diệp Lâm khuất dạng hắn thầm nghĩ :

" Chẳng lẽ ta thật sự Xuyên Không."

Bạn đang đọc Hệ Thống Chọn Ta Làm Chi Tử sáng tác bởi datttnek
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi datttnek
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 64

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.