Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 605 chữ

Trương thị thật muốn hỏi Cố Đại Hà thật sự biết chừng mực? Nhưng mà đang ở trước mặt Cố Đại Sơn nên bà ấy không thể nói ra điều mình suy nghĩ được.

Cố Đại Hà nhìn mấy thứ trên bàn, đúng là rất nhiều, lại tự mình lấy một ít rồi đưa cho Cố Đại Sơn, nói: "Thời tiết bây giờ ngày càng nóng, những thứ này để lâu sẽ mau bị hư, đại ca cầm về cho Đại Văn và Đại Võ hai đứa chúng nó ăn đi.”

Trần Kim Liên há hốc miệng, có thể nói ra những lời ngu ngốc đần độn này thì bà ấy còn có thể làm sao đây?

Còn có thể làm sao đây!

Đây đều là tiền đó, tim Trần Kim Liên như rỉ máu. Cũng không nhìn xem gia đình đại ca sống như thế nào, lại không thiếu tiền, còn cần nhà mình cho thứ gì sao?

Trương thị liếc mắt thấy sắc mặt của Trần Kim Liên, liền cười: "Chao ôi, lại khiến hai người tốn kém rồi.”

Cố Đại Hà gãi đầu: "Đây có là gì đâu, dù sao cũng đều là của Tần tiên sinh tặng.”

Chính lúc nói đến câu này, Cố Tiểu Muội trên lưng mang một cái gùi nặng trịch, thở hổn hển từ bên ngoài chạy vào.

Vào đến gian nhà chính, mắt thấy cả nhà đều đang ở đây, đến cả đại bá và đại bá nương đều đến cả. Nhưng Cố Tiểu Muội nhìn một vòng quanh nhà, duy nhất không thấy đại ca của nhà mình đâu.

Vốn dĩ Cố Tiểu Muội đang cắt cỏ heo, thì hình như nghe thấy có người nói ca ca cô bé đã quay về rồi, còn là ngồi xe ngựa quay về, cô bé vội vội vàng vàng nhanh chân quay về.

Nhưng dù cho cô bé có nhanh thế nào thì vẫn không thấy được người.

"Nương, ca ca đâu ạ?”

"Đại ca ngươi sớm đã đi cùng tiên sinh rồi.”

Cố Tiểu Muội ngây ra, đột nhiên thất vọng. Thì ra, đại ca đã đi rồi sao?

Do sự ngu ngốc của Cố Đại Hà khiến cho Trần Kim Liên cảm thấy trong lòng khó chịu, bây giờ Cố Tiểu Muội đã quay về, vừa hay trở thành nơi để trút giận, "Không đi không lẽ ở lại chờ ngươi sao? Con nha đầu đáng chết, chỉ toàn muốn làm biếng, kêu ngươi đi cắt cỏ heo, sao vừa mới đi đã quay về rồi? Ăn no lại muốn trốn làm, đúng là thứ nuôi tốn cơm!”

Trần Kim Liên vừa mằng vừa đưa tay dí vào trán Cố Tiểu Muội.

Người Cố Tiểu Muội vốn nhỏ, bị bà day thiếu chút đứng không vững rồi, loạng choạng mấy lần.

"Làm gì vậy? "Trương thị vội vàng kéo Cố Tiểu Muội lại, "Con bé chẳng qua là nhớ ca ca nó, có gì sai sao?”

Trần Kim Liên nghiến răng: "Nó làm biếng!”

Trương thị đỡ lấy gùi trên lưng Cố Tiểu Muội xuống rồi đưa cho Trần Kim Liên xem: “Cắt được nhiều cỏ heo như vậy, sao lại gọi là làm biếng hả? Ta còn chưa nói cô, con bé nhỏ như vậy, cô cũng nhẫn tâm để con bé làm công việc nặng nhọc như thế, quay về còn bị đối xử hà khắc, sao mà nó lớn nổi?”

"Không cao thì không cao, một nha đầu ngốc nghếch như nó thì cần thân hình cao to để làm gì? “Trần Kim Liên không để ý dù chỉ là một chút.

Bạn đang đọc Hệ Thống Ép Ta Thi Khoa Cử của Nhất Thất Lệnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Aixiao52
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 177

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.