Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ta Là Lôi Phong!

Phiên bản Dịch · 1492 chữ

Đâm một cái?

Lãnh Mộ Vũ chưa hiểu rõ câu nói đó là gì, trên ngực giữa hai ngọn núi cao liền bị thứ gì đó chạm vào.

Nàng cảm thấy có một vật cứng đâm vào giữa hai ngọn núi, làm cho nàng đang ở trạng thái tuyệt vọng bất chợt bừng tỉnh, sau khi mở mắt là một vật rất quen thuộc xuất hiện, đó chính là thanh kiếm Lôi Âm của mình.

Với thân thể của Lãnh Mộ Vũ, lực đâm của kiểu này đối với nàng chả có tí tác dụng gì, thế nhưng chân nguyên tán loạn trong cơ thể bị chấn động, làm cho cảm giác đau đớn hiện lên, làm cho nàng bị xém chút vì bất ngờ mà ngất đi.

Với việc này, nàng vừa đau vừa thẹn, một lúc sau liền được thay thế bởi sự giận dữ.

Lãnh Mộ Vũ trừng mắt, nếu lúc này nàng động đậy được, nàng nhất định chặt tên nam nhân trước mắt thành trăm khúc, băm thành thịt vụn, ném cho cá ăn.

Đáng tiếc, hiện tại nàng không chỉ động đậy không được, mà ngay cả nói một chữ cũng không nói được, trông chả khác gì một người thực vật.

Điều duy nhất nàng có thể làm là nhìn tên nam nhân này, cố gắng nhớ kỹ hình dáng của hắn, nếu có thể hóa thành Lệ Quỷ, nhất định sẽ tìm hắn báo thù.

"Ồ, chi tiết số một vẫn không biến mất, chắc do ta chạm yếu quá, ai biểu ta thương hương tiếc ngọc, không dám làm mạnh tay!"

Vệ Tiểu Thiên tự khen mình ưu tú một lần, sau đó mở lòng bàn tay mỗi bên phun một tí nước miếng, chà sát hai tay, cầm kiếm tiếp tục việc của mình vừa làm.

"Mỹ nữ, lúc nãy làm quá nhẹ, giờ phải làm lại."

Ác ma.....

Lãnh Mộ Vũ rốt cuộc hiểu rõ câu nói 'Đâm một cái', đây ắt hẳn là cách mà tên biến thái này dùng để tra tấn người khác.

Vệ Tiểu Thiên không biết ý nghĩ của nàng, chỉ có cảm giác rằng nàng dùng ánh mắt nóng rực nhìn hắn, giống như ánh mắt hoa si thiếu nữ nhìn anh hùng trong phim, thấy vậy hắn cảm thấy cả người tràn đầy sức mạnh.

"Mỹ nữ đừng vội, ta đến đây!"

Vệ Tiểu Thiên dùng sức đâm một cái, chính xác vào giữa không sai một góc nào, sau khi vỏ kiếm đâm đúng vị trí, chi tiết số một rất nhanh biến mất.

"Ngươi.... Ngươi.... Tên Biến...."

Lãnh Mộ Vũ chưa nói hết lời liền tự mình kinh ngạc, nàng vậy mà có thể nói chuyện được rồi?

Tuy nói vẫn chưa rõ, giống kiểu như nấc cục, nhưng chính xác có thể nói chuyện được rồi, kiểm tra thêm cơ thể, nàng lại không thể tin được những gì mình cảm nhận được.

Vốn trước đây kinh mạch ở ngực bị rối loạn, một đoàn chân nguyên tụ lại như kiểu máu bầm, hiện giờ nó lại tản ra dần dần.

Lãnh Mộ Vũ hiểu rất rõ tình trạng của mình, bản thân bị trọng thương cùng tẩu hỏa nhập ma, kể cả tổ sư ra tay cũng chỉ giữ được mạng của nàng, việc bị phế là không thể tránh khỏi.

Nhận thấy không thể báo thù, Lãnh Mộ Vũ đành phải chấp nhận việc mình rời khỏi thế gian, nhưng không ngờ trước khi chết đành phải chịu cảnh như hiện giờ....

"He he, cảm thấy thế nào? Tay nghề của ta cũng không tệ phải không? Ngươi ráng nhịn thêm một chút, rất nhanh sẽ tốt thôi."

Phanh!

Ngay lúc tâm tình Lãnh Mộ Vũ đang loạn, Vệ Tiểu Thiên ra tay thêm một lần, lần này là huyệt Kỳ Môn, chi tiết số hai.

Chuyện tốt là người mỹ nữ này đang nằm, đâm vào huyệt Kỳ Môn rất dễ dàng, nếu nàng đứng, chắc hẳn huyệt Kỳ Môn sẽ bị che lại.

Vệ Tiểu Thiên nuốt nước miếng, không hề do dự đâm vào chi tiết số hai, một cảm giác từ trên vỏ kiếm truyền đến tay hắn, quả thật...

Trẻ em không nên nghĩ đến....

Lãnh Mộ Vũ bị đâm lần đầu chỉ có lửa giận ngập trời, bị đâm lần hai liền trở nên khiếp sợ vô cùng, bị đâm đến cái thứ ba liền hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Tên nam nhân này không phải muốn nhục nhã nàng, mà là muốn cứu nàng!

Lãnh Mộ Vũ trợn hai mắt lên, ánh mắt tiếp tục nhìn chằm chằm Vệ Tiểu Thiên, nàng không nói thêm gì bởi vì trong lòng xuất hiện đầy nghi vấn.

Người này rốt cuộc là ai?

Tại sao phải cứu nàng?

Trọng thương cùng tẩu hỏa nhập ma, vậy mà vẫn có thể trị?

Vệ Tiểu Thiên có cảm giác lúc này mình như là một người nông dân, cầm vỏ kiếm giống như cầm cuốc, giơ lên hạ xuống, khi đến cái chi tiết thứ mười, người hắn tràn đầy mồ hôi, quả thật mệt hơn lúc trước đi tăng ca.

Cũng bởi ánh mắt của vị mỹ nữ này quá nóng, do đó hắn không muốn dừng lại mà nghỉ, người xưa có một câu châm ngôn rất đúng, đất ruộng cày mãi không hết, chỉ có trâu mệt chết mà thôi.

Chi tiết thứ sáu ....

Chi tiết thứ chín ....

Chi tiết số mười hai....

Chi tiết số mười tám.....

Ai da, ta phạm sai lầm rồi!

Vệ Tiểu Thiên tranh thủ làm bộ bình tĩnh, khi nhìn về phía Lãnh Mộ Vũ, hắn liền thấy nàng đang nhìn mình chằm chằm, khuôn mặt nàng bắt đầu ửng đỏ lên.

Chi tiết số mười tám ở một vị trí rất đặc biệt, nằm trên ranh giới khe suối chỉ một khoảng cách nhỏ, bởi vì vừa mệt mà tay cũng vừa đau đau một chút, nên hắn bị lệch vị trí, lần này thanh kiếm cắm vào ngay giữa hai chân của nàng, nhìn qua có vẻ như đã chạm vào 'vùng cấm' thì phải.

Vệ Tiểu Thiên âm thầm lau một vệt mồ hôi lạnh, vừa rồi quả thật rất nguy hiểm.

May mà hắn hướng xuống mà đâm, nếu hắn hướng lên, vị mỹ nữ này không liều mạng với hắn mới lạ.

"Mỹ nữ, tại da ngươi quá trơn, nên ta mới bị trượt!"

Vệ Tiểu Thiên giả bộ cười nói, nhìn thấy nàng không có phản ứng gì, nên đành phải cầm kiếm tiếp tục chữa bệnh cho nàng.

"Anh...."

Lúc rút kiếm khỏi chân nàng, Lãnh Mộ Vũ bất ngờ kêu lên một tiếng, qua âm thanh này hắn cảm thấy máu trong người giống như muốn sôi lên.

Chi tiết số mười tám....

Sau khi cái chi tiết này được chữa xong, cả người Lãnh Mộ Vũ chấn động, cả người nàng phảng phất không còn u ám mà có tinh thần hơn lúc trước.

Mặc dù nàng không có thay đổi gì bên ngoài, nhưng khí chất của nàng giống như được nâng lên một tầm cao mới.

{Đinh, nhân vật tẩu hỏa nhập ma đã được chữa khỏi, đề nghị ký chủ không cần tiếp tục chữa bệnh.}

"Vì sao lại không chữa?"

{Đinh, bởi vì đối với ký chủ, nhân vật trước mắt rất nguy hiểm!}

Một câu trả lời làm bừng tỉnh hắn!

Vệ Tiểu Thiên ngẫm lại, hình như từ đầu đến giờ trạng thái của nàng không bình thường, thời cổ đại cổ trang, nữ nhân rất coi trọng thân thể, hắn lúc nãy lại đâm vào.....

Rõ ràng, vị mỹ nữ này hiện tại không đúng lắm!

Về hệ thống, Vệ Tiểu Thiên rất tin những gì nó nói.

"Mỹ nữ, ta đã giải quyết việc ngươi bị tẩu hỏa nhập ma, những việc khác ngươi tự giải quyết đi nha, ta còn bận rất nhiều việc khác." Vệ Tiểu Thiên buông kiếm, quay đầu bước đi khỏi đây.

"Đợi một lúc, ngươi có thể nói tên của ngươi cho ta biết không?"

"Không cần, Lôi Phong ta làm chuyện tốt không muốn lưu tên, sau này có duyên gặp lại."

Vệ Tiểu Thiên kiểu giống như bị gì đó truy sát, nhanh chóng tăng tốc độ bước khỏi nơi này.

Lãnh Mộ Vũ nhìn thấy thái độ của hắn, không biết phải nói gì, trông nàng đáng sợ lắm sao?

Mà lại, nhìn tên nam nhân kia, nàng lại xuất hiện vẻ hiếu kỳ.

Tẩu hỏa nhập ma, mà vẫn có thể chữa được, không chỉ vậy còn chữa quá nhẹ nhàng.

Nàng giờ đã không có vấn đề gì, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là có thể bình phục như trước.

Lôi Phong, ta nhớ ngươi rất rõ việc này ta nhất định không để yên!

Bạn đang đọc Hệ Thống Hỗ Trợ Cực Phẩm (Bản Dịch) của Ẩn Vi Giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi SátThủMiềnTây
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 136

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.