Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phản Đồ Vẫn Lạc ( đại)

Tiểu thuyết gốc · 2252 chữ

- Tiểu thư ngươi đừng có mà khinh người quá đáng.

- Đúng vậy, cho dù tiểu thư có là Chí Cảnh yêu thú đi chăng nữa, trên đất Nhân Tộc cũng nên điệu thấp, tiểu thư không biết kẻ đứng sau bọn ta là bậc nào vĩ nhân tồn tại...

- Chí Cảnh cường giả yêu thú thì sao, nếu giờ Tiểu Thư để lộ một tia yêu sát khí, chẳng mấy chóc, cường giả nhân tộc sẽ na di hư không tới trấn áp tiểu thư...

- Đúng vậy, đừng xem thường người quá đáng...

Long Củ, Vũ Đại, Hải Dóng tông chủ tức giận nói, nhưng vẫn chú ý cách xưng hô của mình mong không chọc giận cường giả bậc này. Đừng đùa, cho dù Chí Cảnh Nhân Tộc có tới đi chăng nữa cũng không chắc bảo toàn cái mạng nhỏ của bọn hắn, huống hồ gì bọn hắn đang là thế yếu. Nhưng muốn để bọn họ lưu mạng lại đây thì nằm mơ.

- Khinh người quá đáng? Không ngờ con chó lại tự cắn vào đuôi của mình. Hôm nay, bản tôn ta muốn các ngươi ở lại liền ở lại ai dám cản ta?

- Ta còn hiếu kỳ hắc thủ sau màn là tên ghê gớm thế nào, không biết hắn có dám vì các ngươi gây chiến với ta hay không đâu.

Nói xong, Lâm Tú lặng lẽ điều đọng mình một tia chí cảnh lực lượng, thông qua một ít ký ức của chủ cũ thân thể này, cùng với kinh nghiệm chục năm làm Quý Bửu, à lộn cày chuyện tu tiên của hắn. Lâm Tú nâng nhẹ ngón tay của mình lên chạm nhẹ vào hư không. Bỗng lúc này hư không kịch liệt rung động.

- Cổ lực lượng này?!... Cẩn Thận.

Văn Sơn Trưởng Lão biến sắc hét lên. Hắn không ngờ vị yêu vương bí ẩn này, thế mà thực sự lại ra tay với bọn họ. Mà còn sử dụng bậc này sức mạnh tới trấn áp bọn họ.

Hư không đang yên tỉnh như nước, bỗng rợn lên từng tia gợn sóng, như sóng thần khuyết ra tứ phía mà tới.

Lực lượng quá mức đáng sợ.

Chớp mắt, đã đến trước mắt ba người bọn họ.

- Ngươi, chết tiệt... Trấn áp cho ta!

Long Củ khuôn mặt trắng bệch, tức giận nói. Sau đó một tiếng nổ thanh thúy phát ra.

Ầm! Ầm...

- Tông chủ! Tông chủ!...

- Không thể nào, Tông chủ!..

...........

- Cổ yêu khí này? Đến từ phía Tây...

- Chỉ Cảnh yêu thú ư?... Mà lại mạnh thế này. Không lẽ đã muốn xoá bỏ hiệp ước??

............

- Ồ... Bản toạ đang gặp bình cảnh, thế mà lại có một tôn chí cảnh yêu thú dám trên đất nhân tộc cán rỡ ư?

- Rất tốt, lâu rồi ta chưa nếm thử thịt Chí Cảnh Yêu Thú. Vừa có dịp lấy làm cớ rồi.

- Người đâu chuẩn bị toạ kỵ cho bổn toạ.

- Tốt nhất ngươi vẫn nên đợi.

- Ngươi là...!

..............

- Ồ... Hồ tộc khí tức. Lão ta sao? Không phải... Cổ yêu khí này thật kỳ lạ làm sao.

Ta phải xem mới được...

............

Lúc này, bao phủ bên trong là khói bụi mù mịt đang dần tan biến. Để lộ ra ba bóng người. Khí tức cực kỳ suy yếu, quần áo tả tơi. Bao phủ ba ngươi bọn họ là một ánh hào quang màu vàng bao bọc lại.

- Hộ Thiên Chuông!! Chí Bảo bật này...

- Kẻ đứng sau giật dây các ngươi thế mà là Thánh Tâm Giáo Hội !

Thiên Hương nội tâm khẽ biến sắc, tuyệt vọng nói.

Chúng đệ tử Vạn Tiên Tông, cùng các vị trưởng lão nghe xong khuôn mặt gần như mất sắc, tuyệt vọng. Một trong những Thành địa bật nhất đại lục. Không những thế còn có Thánh nhân toạ trấn. Bật vậy tông môn, thế mà lại để ý tới một cái tông môn đã sa xút thế này ư.

- Haha... Trời muốn tuyệt Vạn Tiên Tông à.

- Ta hiểu vì sao cư nhiên Tam Tông Môn lại liên thủ đối phó chúng ta, vì sao tên khốn kiếp kia lại phản bội chúng ta. Nguyên nhân hết thảy là Thánh Tâm Giáo Hội đứng phía sau giật dây, ham muốn chúng ta toàn bộ công pháp cùng vũ kỹ. Tam Tông Môn bất quá cũng chỉ là lũ tay sai.

Đại Trưởng Lão khuôn mặt buồn bã quỳ xuống đất, nắm chặt song quyền. Tức giận nói

- Đại Trưởng Lão...

Nhị Trưởng Lão khuôn mặt buồn bã nhìn Đại Trưởng Lão nói.

Còn về phía Thiên Hương, nàng mặc dù tuyệt vọng. Nhưng từ bên trong nàng lại cháy lên ngọn lửa hy vọng nhìn về phía Lâm Tú bởi lẽ không hiểu vì sao con người bí ẩn này lại mang cho đến chi nàng cảm giác an toàn đến như vậy.

Lúc này, Văn Sơn kẻ phản đồ, lúc này bỗng na di tới chỗ Tam Tông Chủ, ánh mắt hiện lên một tia sát ý. Nhưng, hắn lại từ chắp tay lại cườinói.

- Ta nghĩ, chúng ta nên dừng tay ở đây. Ta sẽ dẫn binh rút lui, hứa từ này Tam Tông nước giếng không phạm nước sông. Nhưng nêu tiểu thư vẫn không chịu từ bỏ, chúng tôi đành phải ra toàn bộ là bài tẩy. Huống hồ, chẳng máy chóc những vị kia tồn tại sẽ xuất hiện đối với tiểu thư bất lợi.

- Huống hồ gì, tiểu thư cũng chưa chắc giết được ta.

- Mà hoà chiến lại là một quyết định đúng đắng.

Nói xong, chiếc chuông bay lại phía Tam Trưởng Lão, hắn lặng lẽ quan sát Lâm Tú. Nhưng cũng không quên đề phòng mối nguy hiểm trước mắt mình.

- Vị đại nhân sẽ chọn hoà chiến chứ?

- Hay chọn lưu lại đối phương?

- Hộ Thiên Chuông, không những là chí bảo Tông Môn, so với thánh khí vẫn có khoảng cách. Nhưng uy lức chắc chắn không hề yếu. Ta từng nghe nói, từng có một vị trưởng Lão đã từng cầm món chí bảo này trên tay, quét ngang một cái Tông Môn khá lớn. Mà toàn bộ sinh linh, không một ai sống sót trở ra.

- Cái gì?...

Chúng đệ tử Vạn Tiên Tông khuôn mặt biến sắc nói.

Có thể để một món đồ thế này giao cho Tam Đại Tông Môn làm đồ bảo mệnh, cũng có thể thấy Thánh Tâm Giáo Hội đối với cuộc chinh phạt lần này, có bao nhiêu coi trọng.

- Tiểu Thư đã chọn lựa kỷ?

Văn Sơn Trưởng Lão nhíu mày nói.

- Thú vị, sức mạnh đồ khán chúng sinh. Quét ngang một cái Đại Tông Môn chỉ bằng một tiếng chuông. Ta hiếu kỳ lực lượng của ta và chiếc chuông có bao nhiêu chênh lệch.

Lâm Tú hứng thú cười lạnh nói.

Còn về phần chúng đệ tử tinh nhuệ cùng chúng trưởng lão khuôn mặt căn thẳng tột cùng. Thần Long giao chiến, sâu kiến liên lụy. Huống hồ đây là một tôn yêu vương chân chính cơ chứ. So với nắm bất động đằng xa Hắc Hổ còn muốn mạnh hơn rất nhiều. Mà nhắc mới nhớ, Hắc Hổ cũng sắp tỉnh dậy rồi.

- Ta nghĩ vị thần bí Yêu Vương này, chắc chắn không dám khinh cử vận động đâu.

- Đúng vậy...

................

- Nếu như Tiểu Thư đã chọn hoà chiến, vậy ta sẽ rút quân từ nay...

- Đó là ngươi lá bài tẩy dùng để uy hiếp ta sao? Ta đã nói các ngươi lưu lại liền lưu lại! Huống hồ ta ghê tởm một kẻ như ngươi.

Lâm Tú cưới lạnh, chen ngang lời Văn Sơn Tam Trưởng Lão nói.

- Ngươi... Thách thức ta?

Văn Sơn Trưởng Lão nói, nhưng tinh thần không dám nửa điểm buông lỏng tí nào. Lúc này một cổ lực lượng vô hình đang dần bao phủ khắp cả người Văn Sơn Tam Trưởng Lão.

Lâm Tú nhẹ nhàng phất tay một cái nhẹ vào trong không khí.

- Xem ra ý tứ là chiến rồi.

- Đã vậy, để trên dưới còn sống sót đệ tử làm vật chôn theo, ta sợ gì?

Bỗng quanh thân Văn Sơn Tam Trưởng Lão, nổi lên từng tia khí tức mạnh mẽ làn sóng đán dệt nhau, vang vọng bên trong hư không.

Keng!!

Một hồi chuông cất lên, nhẹ nhàng mà trong trẻo, nhưng lại mang theo một cổ hủy diệt đến đáng sợ bao chùm Tứ Phương, hủy diệt hết thảy mọi thứ.

- Muốn tàn sát hết sao?

- Bất quá, quá yếu!

- Vì thế, ngươi chưa hề có cái tư cách ấy.

Lát sau, Văn Sơn trưởng lão thế mà phát hiện ra. Vạn Tiên Tông không một ai ngã xuống, mà ngược lại nó lại phản phệ vào chúng đệ tử cùng trưởng Lão Tam Tông Môn.

- Phốc...

- Phụt...

- A, đau quá cứu ta! Tông chủ a...

Lần lượt những tiếng khét của chúng đệ tử Tam Tông Môn phát ra, bắn ngược ra bên ngoài, đau đớn khét lên rồi ngất đi.

- Dừng lại, Văn Sơn ngươi...

- Khốn kiếp tên khốn... Phốc!

- Cái này, ta không, phốc... Có chết?

..............

- Ngươi không giết hết bọn chúng, mà chỉ làm chúng bất tỉnh?

Giọng nói tiểu Lam vang lên trong ý thức hải của Lâm Tú với giọng nói hiếu kỳ.

Lâm Tú chỉ có thể cười khổ nói:

- Mặc dù, thế giới này thực lực vi tôn, mạng người là cỏ rác. Nhưng ta cùng là một người địa cầu, từ nhỏ đã học thuộc năm điều bác hồ dạy. Ta không nỡ, mà người có tội chính là bốn kẻ cầm đầu.

- Thế sao, bất quá đợi ký ức ngươi hoàn toàn dung hợp, ngươi sẽ khác thôi... Bất quá, tha cho địch chính là hại mình.

Tiểu Lam khẽ nói.

- Ta không quan tâm, cảm ơn vì đã giúp ta!

..................

Văn Sơn thất thần, sợ hãi nói.

- Ngươi... Ngươi đã làm gì?

Lâm Tú cười khẽ nói.

- Ngươi muốn biết?

- Ta đã bẻ cong tiếng chuông của ngươi. Ta nói rồi, mạng các ngươi phải lưu lại đây! Ngươi đã quá tự tin và ta đã dập tắt nó.

Không thể nào... Phốc

Văn Sơn ho ra ngụm máu tươi bắn ra bên ngoài, đây chính là phản phệ mà hắn bị phải khi tiếng chuông bị bẻ cong.

Bây giờ, khắp ngươi hắn chỉ còn lít nhích những vết thương, khí tức uể oải, tì thời dập tắt.

Đôi mắt hắn điên cuồng chuyển động, khuôn mặt dữ tợn. Hắn nhanh tay lấy từ bên trong ra một đóng viên đan dược và cho vào miệng mình.

- Hắn cắn thuớc ư, Tiểu thư cẩn thận!

- Haha... Chết đi cho ta!

Khí tức quanh thân Văn Sơn không ngừng bao tăng...

Chân Thiên Cảnh sơ cấp nhất trọng...

Chân thiên Cảnh Hậu Kỳ thất trọng...

Chân Thiên Cảnh Đại Viễn Mãn...

- Văn Sơn... Hắn... Hắn điên rồi!

- Các ngươi nhìn kìa! Tru Tiên trận đang... Đang hoạt động!

- Cái gì??...

Chúng đệ tử Vạn Tiên Tông hốt hoảng nói, không phải chỉ có Tông Chủ mới có thể điều khiển Tru Tiên Trận hay sao? Tên phản tặc ấy vì sao có thể?

- Không thể nào? Đại nhân cẩn thận!

Thiên Hương Tông Chủ sợ hãi nói.

- Chết đi!

Văn Sơn điên cuồng cười nói, hắn tung ra một quyền hướng về phía Lâm Tú.

Hư ảo Thần nữ, tung một quyền to như một toà thái sơn hướng về phía Lâm Tú tới. Hư không kịch liệt rung động, mang theo bên mình cổ hủy diệt thiên địa hết thảy lực lượng.

Lâm Tú khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng điểm một chỉ về hư không, nhất thời để hư không hổ tung. Xuyên qua người vị thần nữ, đánh tới Văn Sơn Tam Trưởng Lão.

- Phá cho ta!

Hộ Thiên Chuông trong tay, phát ra một âm thanh thánh khiết.

Ầm! Ầm!...

- Aaaa...

Văn Sơn Tam Trưởng Lão hét lớn, khuôn mặt dữ tợn hết mức.

- Ngươi quá yếu.

- Điểm!!

Rắc, rắc...

Tích!

Tựa như nước yên tĩnh mặt, không gian nhúc nhích, nhất lên từng trận gợn sóng.

Thời gian phảng phất bị đóng băng!

Thế gian vạn vật, bỗng đứng im.

Không khí đều ngừng trệ. . .

Chớp mắt!

Hộ Thiên Chuông từ tan thành từng mảnh bụi, tan biến dần vào bên trong hư không.

Yên tĩnh, toàn trường ngơ ngác mà chết lặng.

Quỷ dị, quá mức quỷ dị mà tạ mị làm sao.

Chí Bảo, Bán Thánh Khí âm thanh vang lên đồ sát vạn sinh linh. Có thể miễn cưỡng cùng thánh nhân chống lại Hộ Thiên Chuông cứ thế mà tan biến vào bên trong hư không. Cổ lực lượng đáng sợ này, liền thánh nhân cũng chưa chắc làm được.

- Phốc...

Văn Sơn Tam Trưởng Lão bắn bay ra phía bên ngoài, để hư không kịch liệt trấn động.

- Phốc... Không thể nào, ngươi... Không đơn giản chỉ là một tôn Chí Cảnh yêu tộc, ngươi... Là... Là ai?...

- Ta tên Tiêu Nguyệt...

- Tiêu Nguyệt... Sao...

Nói xong, quanh thân Văn Sơn da thịt, bổng dưng nổi đỏ lên, phình to ra.

Ầm!...

Văn Sơn Tam Trưởng Lão nổ tung lên, hóa thành huyết vụ đầy trời, máu nhuộm đỏ toàn trường, cuốn trôi hết thảy mọi thư bán kính ngàn mét bên trong.

Một tôn Linh Thiên Cảnh phản đồ cứ thế vẫn lạc.

Bạn đang đọc Hệ Thống Khốn Nạn, Ngươi Cho Ta Biến Thành Nữ?! sáng tác bởi Vôđịnh

Truyện Hệ Thống Khốn Nạn, Ngươi Cho Ta Biến Thành Nữ?! tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vôđịnh
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 12
Lượt đọc 161

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.