Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

La Thần đó là ai... Ta là ai...

Tiểu thuyết gốc · 3233 chữ

Hỗn Độn Thời Không rung chuyển dữ dội, huyễn cảnh kí ức không ngừng bị hồi phục và cũng không ngừng bị cái tên giống y chang La Thần kia không ngừng nuốt chửng lấy.

La Thần mắt lướt nhìn những huyễn cảnh hồi ức nhanh lướt qua trước mắt mình, trong lòng thì cũng có chút tận cùng sâu thẳm nào đó nó có một cảm giác rất quen thuộc.

Muốn vương tay bắt lấy những mảnh hồi ức xem thử, nhưng La Thần nhận ra cho dù có cố gắng như thế nào thì cũng là vô dụng.

Phượng Tiên một bên thì kinh ngạc chẳng hiểu sao lại có đến hai Lân Ca cùng xuất hiện ở nơi này, liền cô cũng không biết mình nên làm cái gì lúc này.

La Thần cau mi muốn hiểu hơn, đào sâu hơn trong đầu hòng muốn có thể nhớ ra điều gì đó, ấy nhưng tất cả nó cũng chỉ là vô ích.

"Ha.... ha.... ha...." Tên kia hắc khí bao quanh, không ngừng nuốt lấy huyễn cảnh hồi ức, được một lúc thì lại cười lớn rất khoái trá.

La Thần lúc này có ngu đến đâu thì cũng đã nhận ra cái tên trước mặt này là chẳng phải hạng tốt đẹp gì rồi.

"Ngươi là ai.? Muốn gì.?" La Thần liền rất cảnh giác hỏi đối phương.

"Hử...." Chỉ liếc nhìn một cái xong tiếp y vẫn nhanh hơn nữa nuốt lấy tất cả hồi ức vào trong mình.

Làm xong tất cả thì y liền mới thấy gương mặt rất nhẹ nhõm ra mặt, nhẹ chân đạp hư không y nhìn xuống La Thần lên tiếng.

"Ta sao.? Ừm..... Phải nói sao ấy nhỉ.... Ừm...." Vẻ mặt tên này cũng là tỏ ra rất đâm chiu như là khó khăn lắm để trả lời.

La Thần cảm nhận được hắc khí quanh thân cái tên này rất đáng sợ, liền muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi này thì hơn.

Nghĩ liền làm, La Thần liền chẳng để ý đến người đó nữa, tiếp quay sang Phượng Tiên lên tiếng.

"Phượng Tiên.! Chúng ta tránh xa nơi này đi."

"Nhưng....." Phượng Tiên lúc này thật đã không thể quyết định được nữa rồi, bởi lẽ cái người kia nó cũng là Lân Ca của cô, vậy nên sao cô có thể rời đi cho được cơ chứ.

La Thần cũng hiểu rằng giờ có nói cũng đã không có ý nghĩa gì với cô ngốc Ma Nữ trước mắt này nữa rồi.

Liền thở dài. "Thôi vậy.! Ma Nữ cô chắc rằng sẽ không thể nào chết thêm một lần nữa đâu nhỉ."

"Vậy thôi... Cô cứ ở lại nếu cô muốn...."

"Khoan đã....." Bỗng tên kia lên tiếng ngắt lời La Thần. "Ngươi nghĩ những suy nghĩ lẽ thông thường đó của ngươi có thể qua mặt được ta sao.?"

"Ha... ha... ha.... Còn muốn đi.! Nằm mơ.!"

"Lân Ca ta không quen biết ngươi, vậy ngươi có gì muốn nói với ta đây.?"

"Lân Ca.?" Tên đó cũng có chút bất ngờ. "Đã đổi tên rồi sao.?"

"Đã đổi tên.?" La Thần vẻ cũng chẳng hiểu. "Ngươi đây cũng là có biết lúc trước của ta sao.?"

"Ồ...." Tên kia vẻ mặt tà đến vô cùng, nhếch miệng mĩm cười. "Nếu ta nói ngươi là anh em với ta thì ngươi có tin hay không.?"

"Không tin.!" La Thần dứt khoát. "Liếc mắt thì có ngu cũng thấy ta và ngươi rõ ràng là có sự đối lập hoàn toàn rồi."

"Ồ.... Không có kí ức, ấy vậy mà ngươi cũng còn cái bản lãnh tinh tường vốn có nhỉ."

"Hừ... Quá khen.!" La Thần chẳng cho đó là lời khen. "Tuy ta kí ức không còn, nhưng suy nghĩ của con người bình thường thì nó cũng chẳng phải ngu ngốc gì đâu."

"Phì..... khì.... khì..... khì..." Một nụ cười giả trân nén lại khiến bờ vai run run từng hồi, tiếp hắn nhìn La Thần quan sát rất chăm chú.

"Kí ức gần đây cho thấy ngươi phải là La Thần thì mới đúng nha.! Lân Ca.? Lân Ca sao.? Lân Ca này rốt cuộc thì nó từ ở chỗ nào ra vậy.?"

Hắn không biết Lân Ca.? Vậy... Phượng Tiên sao lại.... Không đúng... Có một lỗi nào đó ở đây.... rồi...

"Ồ... Xem ra ngươi cũng rất rõ ràng về ta quá nhỉ.! Vậy xem ra thì trước đó chúng ta có lẽ cũng chẳng xa lạ đâu nhỉ.?"

"Lân Ca... Huynh... huynh có phải là Lân Ca...." Phượng Tiên lúc này thấy vẻ hiên ngang bá khí của tên Hắc Tà kia rất hợp với Kỳ Lân chiến thần năm nào, vậy nên cô bây giờ cũng là ngã chiều gió luôn rồi.

"Hử...." Hắc Tà hắn vẻ tuy rất tà, ấy nhưng về độ thông tuệ thì hắn cũng chẳng kém cạnh La Thần, liền y cũng có thể nắm bắt được cái tên Lân Ca này từ đâu mà có rồi.

Tuy hắn cũng là chẳng có lấy một mảnh kí ức nào về nữ nhân trước mắt này, ấy nhưng hắn cũng là trước không dám hiển lộ ra làm gì, liền hắn dựa vào đống kí ức mình có được suy luận ra nhiều phương diện, mất khoảng một nhịp lâu thì hắn mới lên tiếng.

"Cô là ai.? Ta... ta... quen... nhau sao.?"

"Ưa... Là muội.! Muội Phượng Tiên đây.!" Phượng Tiên chẳng hiểu sao lại có cảm giác cái người bá khí này nó mới chính là người mà cô ấy muốn tìm.

"Phượng Tiên.? Là ai a...."

"Muội Phượng Tiên.! Còn huynh là Lân Ca...... x.... x... o... o...." Liền Phượng Tiên lại ríu rít nói không ngừng cho tên Hắc Tà trước mặt hiểu.

La Thần lúc này trong lòng chấn động thập phần, đầu óc thì mụ mị sợ hãi toát cả mồ hôi lạnh.

Bởi lẽ.... Tính cánh ứng xử đây... rõ ràng là... là... không thể nào sai được.! Đó chính xác là phương thức phản ứng bình thường của hắn mà.

Còn có vẻ mặt đó, cách nói đó... rõ là.... Sao có thể.... Hắn là Lân Ca mà Phượng Tiên muốn tìm sao.... Vậy... vậy... còn ta... Ta thì là ai đây.? Ta... ta là ai.....

La Thần bỗng trong lòng rất hụt hẫng vẻ sâu thẳm trống rỗng chẳng thấy đáy, miệng thì cũng đã bất đầu nói ra những lời lẽ thiếu đi vẻ sáng suốt.

"Hắn nói ta gần đây là La Thần... La Thần.? Đó... La Thần đó là ai sao mình cũng chẳng thể nhớ.... Lân Ca.... Thì Phượng Tiên kia cũng đã có lẽ nhận lầm mình rồi.... Vậy... vậy... Ta là ai....."

Hai mắt mông lung như kẻ mất hồn, La Thần liền lững thững vô thức muốn trốn tránh tất cả, muốn xa thật xa cái hai người đang không ngừng vui vẻ nói chuyện hàn quyên kia.

"Ta... là dư thừa ở đây rồi... Ta... phải đi thôi... đi thôi... đi thôi... Phải đi tìm nơi thuộc về ta... người thân của ta... ta...."

Qua không biết bao lâu, La Thần cũng đã dần dần khuất bóng trong màn đêm vô tận của Hỗn Độn Thời Không.

Cái tên Hắc Tà thì hai mắt một thoáng sắc lạnh vụt qua rồi biến mất khi hắn cũng đã nhận ra La Thần giờ cũng đã là như cái xát không hồn rồi.

"Phượng Tiên.! Muội kể rõ hơn cho ta biết lúc trước kia đi."

"Được.!" Phượng Tiên liền lập tức rất vui vẻ, bởi lẽ cô đã nhận định chắc chắn cái người khí tức mạnh mẽ trước mắt này nó mới đúng là bá đạo Lân Ca của cô.

----------...----------

Bên ngoài thực tại....

"Ầm... Ầm... Ầm...." Hồng y kiếm khách hiện không ngừng oanh động cùng với cái tên nam nhân lưng trần có văn hình Kỳ Lân.

"Chết.... đi cho ta...." Mỹ yêu Lãnh Điệp sắc lạnh lao mình công kích cái tên mạnh mẽ văn hình Kỳ Lân.

"Ầm...." Dư chấn động thiên oanh tạc mặt sông, khiến cho nước dâng trào bắn pháo cao ngút tung toé.

Hư không bầu trời văn hình vạn trượng từ từ dị động bởi do Thiết Phiên điều động cũng không ngừng trùng kích đến một khoảng không gian thế giới nào đó.

Nam nhân hỏa nham liệt giáp cạnh bên lúc này bỗng cũng là trong lòng rất chấn kinh khi cảm nhận ra được một điều gì đó.

"Không......." Liền y trong hư không vô vọng rống lớn vang trời.

"Thần điện..... A........" Thiết Phiên quyền trượng cũng là rung tay rơi xuống, trong lòng khó chịu tận cùng. "A..... Thiết Phiên ta..... Ta... thề sẽ cùng Thần Điện đoạn tuyệt..... A........"

Du Điệp mỹ sắc lúc này trong lòng bỗng rung rẩy khi cảm nhận được khí tức của thiếu chủ lúc này nó đã hoàn toàn biến mất rồi.

"Không.... Thiếu chủ...... A....." Thống khổ dâng trào, Du Điệp liền muốn tìm chỗ dựa dẫm.

"Lãnh.... Lãnh.... Mau.... Lãnh..... A......" Gào thét động chúng vẻ tan thương khốn cùng tận.

"Cái gì.! Hả...." Còn chưa dứt lời thì Lãnh Điệp mỹ lạnh đạm gương mặt cũng lập tức biến sắc thất thần nhìn trân trân lên trên hướng bầu trời.

Hồng y kiếm khách cũng lập tức cảm thấy có điều chi không đúng, liền cũng dừng tay cách xa một khoảng với tên nam nhân kia.

"Sao lại....." Hồng y kiếm khách cũng là khổ tâm khốn cùng khi liền cũng nhìn thấy tình cảnh lúc này.

Nam nhân lưng trần Kỳ Lân thì vẻ cũng khá kinh ngạc. "Sao lại có thể.... rõ ràng hắn đang chiến đấu rất mạnh mẽ, ấy vậy mà liền nói chết đi là liền chết rồi...."

Tiếp nam nhân nén đau đớn ôm lấy cánh tay đã bị trọng thương rất là nặng do hồng y kiếm khách gây ra. Nén đau y hòng muốn nhanh chóng rời đi ngay lúc này thì hơn.

"Xoẹt...." Kiếm lạnh tựa hàn băng ngàn năm bỗng nhẹ nhàng đặt ngay tại cái cổ của y.

"Sao.... sao có thể...." Thất kinh thật sự, bởi lẽ y giờ mới biết được rằng thực lực của hồng y kiếm khách là bậc nào cách biệt.

"Ngươi sau này hãy ở cạnh ta mà nếm trải sự tàn nhẫn đi...." Hồng y kiếm khách vẻ bất nhân đáng sợ khẽ từng chữ qua kẽ răng.

"Không.... Muốn giết liền giết.! Có chết thì ta cũng sẽ không khuất phục." Cứng rắn đáp lời, bởi lẽ y cũng biết nếu sống thì cũng là không bằng chết.

"Hừ...." Hồng y kiếm khách chỉ hừ lạnh một tiếng.

"Xoẹt....." Một kiếm cắt chéo lòng ngực, lập tức một vết thương cực kì khủng bố không ngừng phun máu tươi.

"A......." Nam nhân thống khổ mất lực liền nhẹ buông lơi rơi xuống.

"Kịt..." Hồng y kiếm khách nào có dễ dàng bỏ qua, liền một tay bắt lấy búi tóc xách đầu như một con thú đem bên mình không cho trốn thoát.

Tiếp hồng y kiếm khách lại một mặt thương tâm nhìn lên trời cao rống lên. "A... Thiếu gia của ta.... a...."

Cúc Phong mỹ nữ Phong Linh lúc này cũng là một gương mặt trắng nhợt vô hồn gụt đầu nhanh tay gạt đi nước mắt.

"Thiếu chủ... Sao người lại...."

Phong bạo dần tan đi, bụi phấn hắc tố hòa cùng hỏa diễm Phượng Hoàng ngập trời bay lã tã rơi rụng dần tất, than thôi thế thái nhìn đến thật ưu sầu điểm lệ.

Xát thân La Thần tựa Ma Thần kia hiện giờ đứng vững hư không, toàn thân đen tuyền cộng với vô vàn vết nứt tựa hỏa nham ẩn bên trong, mà nó thì lại là bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.

Cánh lớn Hắc Xích Phượng hiện cũng đã trở xương nhìn rất cô liêu vẻ tàn tạ hiu quạnh.

"Làm sao đây..... Ngài ấy.... ngài ấy đã đi rồi....." Phong Linh Cúc Phong, Hồng y kiếm khách, Lãnh Điệp, Du Điệp, Thiết Phiên, hỏa nham liệt giáp tất cả đều cùng một vẻ tan nát trái tim đau thương vô vàn.

Xa xa ở cánh rừng Phong Lâm lúc này thấy có hai nam nhân yêu ma thú cũng là tận mắt chứng kiến cái tình cảnh này.

"Đại ca.! La Thần hắn...."

"Đừng nói.! Chuyện này huynh đệ chúng ta trước cứ đừng nói cho tam muội biết làm gì."

"A... Nếu vậy... Sau này mà muội ấy biết ra thì sẽ hận huynh đệ chúng ta lắm đó."

"Hừ... Muốn nói thì nhị đệ cứ nói đi.! Đại ca thì chẳng dám đâu."

"A... đệ... đệ... cũng đâu dám chứ...."

Hai huynh đệ Ma Thú Vương tự xưng Lưỡng Long và Ma thú Hùng Sơn, cả hai người đã sống cùng với tam muội Hỏa Hồ Tiểu Ly bao năm vậy nên cũng hiểu không ít với cái tính tình tam muội, vậy nên liền cả hai cũng thầm quyết định chỉ cứ vậy vẫn một mực âm thầm theo sau tam muội của bọn họ là tốt nhất rồi đi.

Còn cái chuyện bọn họ thấy được cái chuyện kinh thiên này đêm nay nó là... là cứ coi như không thấy không biết thì hơn.

----------...----------

Hỗn Độn Thời Không.

Màn đêm đen kịt tận cùng sâu thẳm không thấy điểm cuối cùng, lúc này ở một nơi nào kia vẫn thấy Hắc Tà nam nhân cùng Phượng Tiên hàn quyên rất nhiều chuyện, ấy nhưng có một chi tiết nhỏ mà Phượng Tiên cô ấy nhất thời không nhận ra được rõ ràng.

Đó chính là cái tên Hắc Tà này dường như chẳng thích tiếp xúc với nữ nhân, liền lúc này hai người chỉ là ngồi đối diện nhau nói chuyện rất vui vẻ.

Bỗng ngay lúc này không gian dị động, một cách cổng không gian xé mở ra. Tiếp một tiểu tử nhỏ người nhẹ chân bước ra lên tiếng.

"Kí chủ.! Người là chạy đến đây sao.?" Đích thị Tiểu Thống hiển lộ nguyên hình Hồn Linh tiếp cận chỗ hai người.

"Tiểu Thống.! Ngươi đến.! Mau đến xem thử cho Lân Ca đi.! Bởi dường như là huynh ấy chẳng nhớ rõ ra ta là ai cả.!"

"Phượng tỷ yên tâm.! Kí chủ huynh ấy do đã chuyển thế, vậy nên chuyện kiếp trước không thể nhớ được nó cũng chỉ là bình thường mà thôi."

"Không nhớ được.! Vậy chẳng lẽ ý lại nói là sẽ mãi chẳng bao giờ nhớ được hay sao.?"

"À... Có lẽ vậy.!"

"Không được.!" Phượng Tiên bỗng rất kích động. "Sao lại như vậy chứ.!"

"Xin lỗi Phượng tỷ.!" Tiểu tử giả trang hệ thống bao ngày lúc này cũng biểu hiện rõ ràng vẻ bất lực. "Nhưng.... Kí chủ Đại ca đã có thể quay trở lại là tốt rồi mà."

"Nhưng.... nhưng...." Phượng Tiên vẫn chưa mấy cam tâm, liền chỉ biết gụt đầu khó chịu một mình.

Tiểu Thống thấy vậy liền chỉ biết không làm phiền nữa, xong quay sang tên kí chủ lên tiếng.

"Kí chủ Đại ca.! Người có biết mình thực trạng giờ là đang như thế nào không vậy a...?" Khẽ thở dài Tiểu Thống cũng là rất khổ não.

"À... ha... ha... ha... Không sao đâu... ha... ha... ha..." Tên Hắc Tà này biểu hiện cũng vô tư chẳng khác nào La Thần là mấy, liền chỉ biết cười trừ.

Mà nói không chừng thì y mới chính thị là La Thần thật sự cũng nên, cười vẻ ngốc xích một tràng tiếp y lên tiếng.

"Tiểu Thống này.! Không ngờ ngươi lại có thân hình của một tên tiểu tử như vậy a... ha... ha.. ha... buồn cười chết ta mất."

"Hừ... ngài còn cười được à.! Bây giờ thân thể bên ngoài của ngài nó đã là hủy hoại không còn dùng được rồi nữa rồi kìa."

"A... nô.... Vậy Tiểu Thống ngươi có cách gì không đây.!"

"Hừ... Có chuyện thì mới biết đến Tiểu Thống ta sao.?"

"Tiểu Thống đại nhân a... Ngài độ lượng đừng chấp tiểu nhân mà... ha... ha..."

"Hừ..." Tiểu Thống liền chỉ biết vô lực với cái tên kí chủ chết tiệt này.

Tiếp Tiểu Thống chỉ biết đành nuốt hận nói. "Giờ nếu quay lại thân xát thì ngài cũng phải mất ít nhất cả vài chục năm mới có thể hồi phục lại nguyên trạng được đi."

"Còn có còn cần phải không ngừng dùng đến rất nhiều vật dược trân quý thì mới có thể có hi vọng được."

"Ây.... dà... Lo gì chứ.! Không phải không gian hệ thống của Tiểu Thống ngươi nó có rất là nhiều đồ tốt đấy sao.?"

"Hừ... Cái gì mà không gian hệ thống của ta.! Đó tất cả rõ ràng đều là không gian Ngọc Kỳ Lân của ngài mà thôi.!"

"Tất cả những thứ bên trong đó nó đều là do ngài thiết lập nó từ trước rồi.! Còn có bên trong bảo khố không gian Ngọc Kỳ Lân nó cũng là có một Hồn Linh rất mạnh mẽ trấn giữ ở đó nữa. Đó tất cả đều là do ngài tạo thành đó."

"A.... hả.... Tất cả đều là của ta á...." Vẻ mặt bỗng híp mắt thầm mừng rỡ, tiếp Hắc Tà lên tiếng.

"Vậy không phải nó đã đơn giản hơn rồi sao.! Chỉ cần giờ đến bảo khố không gian lấy những vật dược cần thiết là được rồi sao.?"

"Hừ... nói thì nghe dễ lắm vậy.!" Tiểu Thống không cho là đúng. "Hồn Linh trấn giữ bảo khố rất mạnh mẽ đó. Vậy nên nếu không phải ngài thì nó chẳng giao đồ cho ai đâu."

"Hả...? Vậy... trước giờ sao Tiểu Thống ngươi lấy được.?"

"Đó không phải là đã quá rõ ràng rồi hay sao.!" Tiểu Thống bỗng nhiên cảm thấy kí chủ hôm nay quá ngốc. "Một món muốn có được thì đều phải trả bằng cái giá trên trời không đó."

"Ồ... thì ra là vậy.!" Hắc Tà liền cũng đã nắm bắt được tình hình. "Vậy nếu giờ ta ra mặt thì có thể tùy ý lấy đi hay không.?"

"Có thể.! Bởi lẽ giờ ngài cũng đã là Hồn Linh, vậy nên cũng rất dễ dàng tùy ý du động ở bên trong không gian Ngọc Kỳ Lân."

"Được rồi.! Sự tình gấp gáp, chúng ta nhanh chân đi lấy vật dược đi.!" Bỗng tên hắc tà vẻ rất muốn nhanh chóng gấp gáp hơn ai cả.

"Được.!" Tiểu Thống biết thời gian có hạn, nên liền cũng lập tức đồng ý muốn nhanh chóng đi lấy đồ. "Phượng tỷ.! Tỷ có muốn đi cùng không.?"

Phượng Tiên vẻ vẫn còn rất là buồn không muốn lên tiếng mà chỉ nhẹ nhàng bước chân ý muốn cùng đi.

Ấy nhưng bỗng ngay lúc này đây có một giọng nói lên tiếng cắt ngang tất cả, liền một giọng nói của một Hồn Linh đích thị trấn giữ bảo khố đã nhanh chân hơn đến đây trước.

"Không cần đi.! Ta đã đến."

----------!!!----------

Bạn đang đọc Hệ Thống Kim Tiền Phúc Hắc sáng tác bởi Tuyetdinhcay
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tuyetdinhcay
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.