Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1231 chữ

Đối phương đứng ngược sáng nên Nhan Khê không nhìn rõ mặt anh.

Sau khi chàng trai đứng thẳng dậy, thuận tay đẩy nắp quan tài cho Nhan Khê ra ngoài. Cô chống vào quan tài rồi đứng lên, khuôn mặt cô tái nhợt nhưng hai gò má lại đánh phấn đỏ rực, y như người giấy vàng mã.

Khi cô ló mặt, các cô gái vốn đã vượt qua nỗi sợ, chuẩn bị lại gần nhìn NPC, thì lại bị dọa sợ lùi về sau.

“A a a!”

Nhan Khê nghe thấy tiếng kêu thì vui vẻ, đây mới gọi là chơi mật thất đúng cách chứ.

Đâu như người đứng cạnh cô, cô quay sang nhìn, thì thấy người nọ lại lùi về chỗ tối, dẫu vậy, thân hình cao ít nhất 1m8 làm cho người ta phải chú ý.

Cô giữ quan tài, vụng về trèo ra, nhiệm vụ đã hoàn thành, nên giờ cô rời khỏi được rồi.

“Ha ha ha.” Một tiếng cười đột ngột vang lên.

Nhan Khê quay sang nhìn, thì thấy một thanh niên buộc tóc đuôi ngựa, trời sinh có đôi mắt đào hoa, đang cười vào mặt cô.

“Tôi xin lỗi, đây là lần đầu tiên tôi thấy quỷ mặc áo bông đỏ.”

“Ha ha ha, buồn cười chết mất.”

Anh ấy nói vậy, những người còn lại cũng chú ý NPC, tự dưng căn phòng bí mật lại tràn ngập tiếng cười, bầu không khí kinh dị đã không còn.

Nhan Khê cực kỳ bực bội, cô đang định đi, thì vô ý nhìn thấy một Logo quen thuộc.

Vào 15 phút trước, khi mọi người bước vào căn phòng, thì hệ thống bói ra một quẻ: [Cố Tây Châu, 26 tuổi, đôi giày Air Jordan yêu thích của anh sắp giẫm lên phân chó].

Nhan Khê từ bỏ quẻ này, bởi vì có đến tận 7 người chơi, cô không biết ai là Cố Tây Châu, cho dù biết, cô cũng không thể nói chuyện khi đang làm việc được.

Có lẽ vì anh ấy cười có chút quá đáng, nên thanh niên áo đen đá vào chân anh ta một cái.

Thanh niên tóc đuôi ngựa mãi mới ngừng cười, anh ấy thấy nữ quỷ áo bông đỏ quay lại nhìn về phía mình.

Chẳng lẽ anh ấy cười cô duyên quá, nên người ta giận rồi?

Thanh niên tóc đuôi ngựa đang nghĩ có nên xin lỗi hay không, thì cô ấy cất lời.

“Hôm nay anh sẽ giẫm phải phân chó.”

[Đinh, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, + 1 điểm công đức.] Hệ thống nhắc nhở.

Nhan Khê xong nhiệm vụ, nên không đứng lại nữa, rời khỏi căn phòng trong ánh mắt ngạc nhiên của anh ta.

Sau khi cô đi, căn phòng đang im lặng, bỗng có người nói: “Hóa ra nữ quỷ trong quan tài, còn có kỹ năng nguyền rủa, cảm giác mạnh nha.”

“Đúng vậy, người tôi nổi da gà rồi nè. Lời nguyền này cũng có chừng mực, không thấy phản cảm chút nào.”

“Đúng đấy, như kiểu nguyền rủa người ta ăn mì, mà không có gói gia vị đi kèm vậy, không thấy xui xẻo tí nào, còn có chút buồn cười, rất sáng tạo.”

“Chẳng buồn cười chút nào cả, hôm nay tôi đi đôi AJ bản giới hạn, tốn 4000 tệ đấy.” Chàng trai tóc đuôi ngựa, không muốn đôi giày bảo bối của mình, giẫm phải phân chó đâu.

“Nguyên An à.” Chàng tóc đuôi ngựa vừa quay lại, thì thấy bạn thân mình đã chui vào trong quan tài, anh ấy bước đến, cúi xuống hỏi: “Thế nào?”

“Tìm được rồi.” Lâm Nguyên An không ngẩng đầu, ngón tay gõ nhẹ xuống quan tài, có một viên đá màu xanh.

“Đại thần, trong quan tài có gì à thế?” Lúc này mọi người đã đứng tụm lại, muốn giúp một tay.

“Để đây cho cậu ấy tìm đi, mọi người ra chỗ khác tìm đi.” Chàng trai tóc đuôi ngựa cười cản mọi người lại.

Nhan Khê đi ra khỏi mật thất, cô vào phòng hóa trang để thay quần áo, uống hết nửa chai nước thì mới bình tĩnh lại. Chuyên viên hóa trang thấy cổ cô thì hốt hoảng: “Cổ em sao đấy? Người ta bóp cổ em à?”

Nhan Khê xoay đầu nhìn vào gương, giờ cô mới thấy cổ mình đã đỏ ửng lên.

“Em không sao, không đau.” Da cô nhạy cảm, chạm nhẹ thôi sẽ để lại dấu vết nhưng nó biến mất rất nhanh, ngủ một giấc là không nhìn ra nữa.

“Không sao cái gì, phải nói rõ ràng với bọn họ, đi, đi tìm quản lý với chị.” Chuyên viên hóa trang kéo Nhan Khê đi tìm quản lý.

Phó Thường Du nhìn thấy cũng sợ phát khiếp, mặc dù anh ấy mở tiệm cửa kinh doanh, nhưng không thể để khách hàng bắt nạt nhân viên của mình được, huống hồ anh còn là người gọi Nhan Khê đến.

“Không nghiêm trọng đâu anh, nhưng đây cũng được tính là tấn công NPC rồi, anh xem có được bồi thường không?” Mặc dù người ta không bóp mạnh, nhưng cũng là tấn công NPC rồi.

Nhan Khê thấy mình được bồi thường 200 tệ theo quy định, cũng không có gì quá đáng hết.

“Em yên tâm, đợi bọn họ ra đây, anh đền cho em, em vào trong ngồi chờ đi.” Phó Thường Du đảm bảo. Nhan Khê gật đầu, đi vào phòng hóa trang đợi phó bản kết thúc.

Khoảng 10 phút sau, điện thoại cô nhận được 1000 tệ. Cô sợ hết hồn, đi ra ngoài hỏi quản lý: “Sao lại nhiều tiền như vậy?”

“Bóp cổ NPC thì bồi thường 1000 tệ.” Phó Thường Du trả lời.

“Anh ta đồng ý ư?”

Ở đây không có quy định rõ ràng, nên không phải ai cũng đồng ý đền tiền.

“Đúng đó, chắc cậu ta cũng biết mình nặng tay nên chột dạ đấy. Anh vừa nói thì cậu ta cũng đồng ý ngay.”

Anh ấy còn chuẩn bị rất nhiều thủ đoạn và lời giải thích, ví dụ như kéo Nhan Khê ra ngoài, để người ta thấy dấu vết trên cổ cô.

“Vậy em nhận được hết à?” Cô vẫn không dám tin.

“Tất nhiên rồi, à, còn 100 tệ này là tiền lương của em, giờ em về nghỉ ngơi đi.” Phó Thường Du mở ngăn kéo rút tờ 100 tệ đưa cho cô.

“Cảm ơn anh nhé.”

Bên kia, mọi người đi ra khỏi tòa nhà sau khi kết thúc phó bản, dưới chân Cố Tây Châu tự nhiên nhũn nhũn, hình như giẫm phải cái gì đó.

Mọi người cúi xuống nhìn, thì thấy phân chó vừa mới ra lò còn đang nóng hôi hổi.

“Tôi xin lỗi, xin lỗi, tôi đang định dọn nó thì cậu lại giẫm phải.” Người chủ của chú chó áy náy.

“Thế là tôi sai rồi, vì đã cản trở việc hốt phân của anh?” Cố Tây Châu nghiến răng.

“Không không không, do chó nhà tôi không ngoan.”

“Gâu.” Chú chó Labrador cổ đeo xích ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, đôi mắt ngây thơ như đang cười.

[Xả xong đống phân thoải mái quá gâu gâu.]

Bạn đang đọc Hệ Thống Mà Tưởng Dị Năng của Bé Cua Gắt Gỏng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi siuxazan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.