Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vệt sáng chói lóa

Tiểu thuyết gốc · 1325 chữ

Bùm bùm, chíu chíu.

Vèoooooooooo.

Những phát đạn laser liên tục được bắn ra, hai chiếc chiến hạm vụt ngang không gian tăm tối.

Bạn không nghe lầm đâu. Đúng là có 2 chiếc chiến hạm đang trao cho nhau những viên đạn laser thắm thiết trong vũ trụ.

Còn vì sao lại bắn nhau bằng đạn laser á? Cứ đọc tiếp đi.

“Chỉ huy, nhiên liệu đã sắp cạn. Ngài có phương hướng giải quyết gì trong trường hợp này” Một thanh niên giáp trụ đầy đủ nói. Trông hắn giống như vừa bước ra từ một bộ phim khoa học viễn tưởng nào vậy.

“Mau hạ cánh xuống hành tinh gần nhất cho tôi” Gã chỉ huy gương mặt vô cùng căng thẳng, vừa ghi chép gì đó vừa nhận lệnh.

“Anh bạn, sao chúng ta không quay lại liều chết với chúng” Một giọng nói máy móc vang lên bên tai gã chỉ huy.

“Không thể nào. An nguy của cả đội đều đặt nặng lên vai tớ, cậu có biết không? Giờ quay lại liều thì khác gì dẫn cả đội vào chỗ chết” Gã chỉ huy buồn bực nói, bàn tay bấm bấm liên tục vào màn hình 3D đang hiển thị trước mặt.

Mục tiêu hạ cánh đã xác định: Địa Cầu.

Khoảng cách thực tế: 3000 năm ánh sáng.

Năng lượng: 15%.

Bước nhảy Alpha: Off.

Tình trạng hiện tại: Hư hỏng nhẹ phần mui tàu, phần cánh, +13 bộ phận liên quan.

Thời gian chịu được ước tính: 2 giờ.

“Không ổn, phải lập tức thực hiện Bước nhảy Alpha” Gã chỉ huy mở nắp công tắc, lập tức nhấn vào.

“Cậu có chắc chắn với điều này” Giọng nói máy móc lại vang lên.

“Chắc chắn. Không còn cách nào khác cả” Gã chỉ huy gật đầu, đôi mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào đống dữ liệu dày như ma trận.

“Sẽ thực hiện Bước nhảy Alpha sau 5…4…3…2…1. Đã hoàn tất thực hiện Bước nhảy Alpha, phi thuyền sẽ tiến vào vùng không gian hỗn loạn” Tiếng máy móc thông báo lại một lần nữa vang lên.

“Hư không hỗn loạn ư? Đã đen lại còn lắm lông” Vỗ mạnh xuống bàn, gã chỉ huy bực dọc quát lớn:

“Vị trí buồng lái nghe lệnh, mau quay đầu lại”

“Thưa chỉ huy, nhiên liệu không đủ để tái thực hiện Bước nhảy Alpha” Một cô gái mặt nhăn như đít khỉ mếu máo.

Cả đội lúc này đang rất hỗn loạn. Lúc này mới để ý, chiếc chiến hạm đuổi theo phía sau ban nãy đã không còn nữa.

Rất có thể bọn chúng đã bị một vùng không gian hỗn loạn nào đó nuốt chửng.

Hoặc có thể là chính bản thân họ. Đâu ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra khi thực hiện bước nhảy Alpha vào vùng không gian đó chứ.

-

-

“Kimochi, yamate”

Tiếng rên rỉ phát ra từ trong điện thoại. Quang Minh ngồi tựa vào chiếc ghế, hai tay vuốt ve chiếc dùi cui thịt của mình.

Phọt

“Haizz. Vũ trụ nhân sinh rốt cuộc là từ đâu mà ra” Quang Minh thở ra một câu triết lý. Thường sau khi đàn ông quay tay, họ sẽ nghĩ về những vấn đề sâu xa, triết lý triết học, những vấn đề mà họ chẳng bao giờ nhắc tới.

Tiện tay, hắn ném cục giấy vo viên chứa tinh trùng vào trong thùng rác rồi chuẩn bị làm thêm nháy nữa.

Lóe

Đôi mắt hắn mở to hết cỡ, không tin nổi những gì vừa xảy ra ngay lúc này.

Trên bầu trời, một tia sáng chói lóa như rạch ngang một vết, lao thẳng xuống phía dưới. Vệt sáng đó chói tới mức Quang Minh phải nhắm nghiền mắt lại và mù lòa tạm thời.

“Con kẹc gì vậy” Hắn tức tối. Đúng là trời đánh tránh quay tay mà.

Nhìn qua cửa sổ, nơi ánh sáng khủng khiếp đó vừa chiếu rọi vào trong căn phòng. Có lẽ nó vừa rơi ở cánh đồng bên kia.

Hắn hớt hải chạy xuống dưới lầu, hô hoán to những gì mình vừa thấy được:

“Mẹ ơi, có cái gì vừa rơi xuống dưới ruộng hay sao ấy. Sáng như ban ngày luôn”

“Hả”

Trái lại với trạng thái vừa gấp gáp vừa phấn khích, mẹ hắn chỉ đáp lại bằng duy nhất một từ.

Cũng phải thôi. Đây là nhà bếp mà. Ngoại trừ một cửa sổ hướng ra phía sau vườn – nơi được che chắn bằng một bức tường cao hơn 2m thì lấy đâu ra chuyện ánh sáng đó rọi được tới nơi.

“Minh Anh ơi, em…..”

Hắn lại chạy một mạch lên trên phòng của cô em gái. Nhưng đập vào mắt hắn lại là một khung cảnh bừa bộn. Chăn gối không gập, quần áo cũ vứt mỗi nơi một cái. Thậm chí cả đồ lót cũng không thèm để gọn mà nằm sóng soài trên bàn học.

Cô em gái bé nhỏ của hắn không có nhà.

“Cái tật bừa bộn nói mãi không chừa” Bực dọc lẩm bẩm một câu, hắn lóc cóc chạy ra ngoài sân.

Thôi thì đã không ai biết thì mình ra xem thử.

Dọc đường đi, hắn cũng có hỏi một vài người đứng ở gần hiện trường nơi phát sinh ánh sáng chói lóa kia. Nhưng đáp lại câu hỏi của hắn thì đều là những khuôn mặt ngơ ngác có phần không hiểu nổi.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy nhỉ - Quang Minh tự hỏi ở trong lòng.

Nơi mà hắn cho là điểm rơi của vật sáng đó chỉ cách nhà hắn chưa đầy nửa cây số. Đó là một cánh đồng hoang, chỉ mọc mấy loại cây nhãn, cây các kiểu con đà điểu gì đó mà hắn không biết tên. Nơi đó hình như không có chủ, hoặc là có nhưng mà hắn không biết. Nói chung, đó là một nơi quanh năm không có bóng người.

Quang Minh lúc này đã chạy tới gần. Mắt hẳn đảo thao láo để xác định vị trí vật rơi. Nơi này cỏ dại mọc um tùm vì không có người chăm sóc, khiến cho công cuộc truy tìm của hắn cũng trở nên có đôi chút khó khăn.

“Minh đó hả. Đang làm gì vậy cháu?”

Tiếng một người đàn ông vang lên. Hắn quay lại đằng sau.

Xuất hiện trước mặt hắn lúc này là một người đàn ông độ tuổi trung niên, mặc một bộ đồ lao động phổ biến. Trên tay bác ấy có cầm 2 chiếc liềm, phía sau lưng đeo một bộ phun thuốc sâu.

“Cháu chào bác ạ. Ban nãy bác có thấy có một vệt sáng gì lóe lên ở chỗ này không ạ. Nó sáng lắm ấy” Quang Minh đi tới bên cạnh, hỏi.

“Không có. Cháu đang tìm gì à?” Bác trai gương mặt khó hiểu, lắc lắc cái đầu.

“Thế thì thôi ạ, cháu cảm ơn. À mà, cho cháu mượn hai cái liềm của bác được không?” Đang lúc hắn định tiếp tục công việc dò tìm thì thấy bác ấy có cầm trên tay hai chiếc liềm. Đúng là buồn ngủ gặp mảnh chiếu manh, hắn đang chẳng biết nên xử lý đống cỏ um tùm kia ra sao đây.

“Được. Mẹ sai cháu ra đây cắt cỏ à?” Bác trai không chần chờ gì mà đưa cho hắn hai chiếc liềm cắt cỏ.

“Dạ không ạ. Cháu có tí chuyện. Thôi chào bác, cháu ra chỗ này tẹo” Hắn gật đầu một cái rồi cầm hai cái liềm chạy biến đi.

Bác trai cười cười rồi tiếp tục đi về nhà. Lão chẳng rảnh hơi mà đi quan tâm một thằng học sinh bày trò nghịch phá gì ở đây. Dù sao nơi này cũng không liên quan tới lão.

Bạn đang đọc Hệ Thống Sinh Tồn Thời Tận Thế sáng tác bởi None
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lolicon25
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 111

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.