Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ảo

Tiểu thuyết gốc · 1260 chữ

1 2 3 4, từ vai qua rốn.

Từng con chó bị Quang Minh sút bay thành một đống.

Chúng nằm chất đống lên nhau, rên ư ử. Đôi mắt yếu ớt nhưng vẫn còn hung hăng nhìn về phía Quang Minh đang đi tới.

“Cháu đang làm gì vậy?” Tiếng của một người đàn ông vang lên.

Thì ra là bác Sáu. Lo lắng vì thằng cháu đi mãi chẳng thấy về nên cả bác Sáu lẫn mẹ hắn đều ra xem.

Khi hai người ra tới nơi thì cũng vừa lúc hắn sút con chó cuối cùng. Nhìn thấy mấy con chó nằm đè lên nhau, cả hai đều vô cùng kinh ngạc.

“Con có sao không? Sao lại xảy ra chuyện gì thế này?” Mẹ hắn luống cuống, đôi bàn tay lần mò khắp cơ thể xem hắn có bị thương ở đâu không.

“Không sao đâu mẹ” Quang Minh cười rồi trả lời. Câu này mẹ nên hỏi mấy con chó đang nằm kia thì hơn.

“Có phải cháu vừa đánh mấy con chó này phải không?” Bác Sáu há hốc mồm, không còn tin vào mắt của mình nữa.

“Đúng rồi ạ. Tại chúng nó định cắn cháu trước ấy” Hắn thanh minh.

Bác Sáu đứng ngây ra một lúc. Đùa sao, một thằng nhóc lớp 11 mà có thể cân 6 con chó Vện to đùng cùng một lúc. Đây là siêu nhân rồi chứ không phải người.

Nhận thấy có điều bất thường, Quang Minh lập tức lèo lái câu chuyện:

“Mọi thứ không như bác nghĩ đâu. Cháu dùng cái cái này để đánh chúng nó. Mà gậy gãy rồi thì chỉ còn có 1 con nên cháu mới đánh liều đá nó ấy chứ”

Dứt lời, hắn liền chỉ vào một cành cây nhỏ ở gần đó bị gãy làm đôi.

Bác Sáu bừng tỉnh. Đúng là như vậy, không thể nào có chuyện một đứa nhóc chưa trưởng thành có thể đánh lại được 6 con chó cả. Cho dù là tuổi 17 bẻ gãy sừng trâu đi chăng nữa.

Nhưng trong cơn hoảng loạn, bác ấy đã hoàn toàn quên mất đi việc hắn có thể sút một con chó có trọng lượng khoảng hơn 20kg đi ra xa 10m. Đó là điều vô cùng hoang đường.

“Được rồi, chuyện mấy con chó này cứ để bác xử lý. Hai mẹ con đi về trước đi” Bác Sáu quay người lại nói với cả hai. Tuy rằng 6 con chó này không phải của nhà bác ấy, nhưng nó là của nhà một người quen. Cú đá của Quang Minh khiến cho đám này gần như bị dập nội tạng. Tầm này đi viện cũng mất kha khá. Thôi thì đền bù cho họ một khoản rồi sang ăn ké bữa thịt chó thôi.

“Còn cái liềm….” Hắn vừa định mở miệng nói thì mẹ hắn chen vào.

“Cảm ơn bác nhiều. Thiệt hại bao nhiêu em sẽ mang sang trả bác ạ”

“Không đáng gì. Họ hàng sau này phải nhờ nhau nhiều” Bác Sáu cười rồi gật đầu một cái. Sau đó, bác ấy đi thẳng về hướng trước mặt.

“Mày về nhà mày chết với tao” Mẹ hắn lườm cho một phát.

“Con có làm gì đâu” Quang Minh ỉu xìu. Phen này bị ăn đòn oan là cái chắc.

Lẽo đẽo đi theo sau mẹ về nhà, hắn lúc này mới chú ý tới chiếc đồng hồ bí ẩn của mình.

Khi nãy, có còn hiện lên một vạch sáng. Nhưng hiện tại, vạch sáng nó còn rất mờ và đôi lúc thì hơi nhấp nháy. Có vẻ nó lại chuẩn bị tắt ngấm đến nơi. Hắn cũng đã nhìn quanh một vòng hiện trường. Có vẻ như cục pin màu xanh lam kia đã biến mất không một dấu vết.

“Mà thôi, có gì mai ra tìm lại cũng được” Hắn nhún vai một cái.

-

-

“Ngồi xuống rồi kể cho mẹ nghe đầu đuôi câu chuyện là thế nào?” Mẹ hắn tay cầm một cái que gỗ, biểu cảm trên mặt vô cùng nghiêm khắc.

“Hic, con có cố ý đâu. Là, là chúng nó tự nhiên xông vào ấy chứ” Quang Minh miệng méo xệch. 80% là bị ăn vụt rồi. Hắn về còn chưa kịp lên thay cái quần dày cho đỡ đau đây.

“Không cố ý. Tao đẻ ra mày mà tao lại không biết mày như thế nào. Một mình mày làm sao đủ sức để đánh lại sáu con chó kia?” Mẹ hắn lại tiếp tục chất vấn, xoáy sâu vào chủ đề đám chó.

“Cái này, cái này con cũng khó nói lắm. Một phần, một phần là do cái, cái que. Một phần, một phần là do con, con khỏe” Hắn nói lắp bắp, sắp không tự chủ mà khóc tới nơi rồi.

“Mày mà khỏe á? Cái loại chỉ suốt ngày cắm mặt vào máy tính như mày thì đòi khỏe ở đâu ra? Sợ hít đất một cái cũng không nổi chứ đừng nói” Mẹ hắn nạt lớn khiến hắn giật mình một cái.

Thế thì còn lí do gì để nói nữa không đây. Hắn cũng còn đang hoang mang về sức mạnh lúc đó của mình này. Riêng việc đá bay con chó hơn 20kg xa 10m đã là chuyện không phải của một người bình thường có thể làm rồi.

Đổ lỗi cho hoocmon hưng phấn sao? Khi nào tuyến yên của hắn phải to bằng quả bóng thì mới có thể đổ lỗi như vậy được.

Lúc này, hắn bị dồn vào thế bí, “tình ngay lý gian”. Chẳng có một luận điểm nào có thể thuyết phục được mẹ hắn lúc này cả.

“Mẹ à, con khỏe thật mà” Đánh liều, Quang Minh giơ bắp tay còm cõi lên khoe rồi gồng lên để khoe chuột. Nhưng mà làm quái gì có tí chuột nào mà khoe cơ chứ.

“Mày hít đất được 10 cái ngay bây giờ thì mẹ tin. Còn không thì ăn đòn trước rồi tính sao” Bà mẹ khua khoắng cái que gỗ rồi chỉ vào thằng con đang co cụm lại.

10 cái sao. 10 cái hít đất này chính là thứ quyết định sự sống còn của hắn ngay lúc này!

Nhưng mà, 10 cái này có hơi….

Thường ngày, ngay cả một cái hít đất hắn còn khó thực hiện, chứ đừng nói là tới tận 10 cái.

Kết quả của việc suốt ngày ngồi cắm mặt vào máy tính. Các bạn đừng học Quang Minh nhé.

Lại liều thêm một lần nữa vậy. Cùng lắm thì ăn đòn – Quang Minh nghĩ.

Chống hai tay lên, duỗi thẳng hai chân ra thành thế hít đất tiêu chuẩn, hắn bắt đầu thực hiện động tác lần thứ nhất.

Híttttttttttttt

Ơ.

Đờ heo.

Chuyện quái gì đang xảy ra thế này.

Aiss chếc tiệc.

Mình khỏe như vậy từ khi nào nhỉ?

Hắn hít đất liền lúc hai cái mà không có cảm giác gì. Nó nhẹ như là đi trên mây vậy.

Thế là hắn thừa cơ hít tận 30 cái cho mẹ xem. Rồi hắn đứng lên, chống nạnh, nở một nụ cười đắc ý nhìn người mẹ tội nghiệp sắp lồi mắt ra tới nơi.

Mẹ hắn sống đã gần 40 tuổi rồi, nhưng đây là lần đầu tiên bà ấy thấy thằng con trai mình hít đất được 30 cái.

Chỉ một từ để diễn tả khoảnh khắc đó: Ảo.

Bạn đang đọc Hệ Thống Sinh Tồn Thời Tận Thế sáng tác bởi None
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Lolicon25
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 71

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.