Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhật Diệt Thần Cung

Tiểu thuyết gốc · 1077 chữ

Chương 34: Nhật Diệt Thần Cung

Lớn chuyện rồi!

“Lạ kỳ thật, Pháp nhi hiện giờ liền đi đâu rong chơi mà chưa về nhỉ?”

Đây là Phàm gia, gia chủ Phàm Lâm. Hắn nổi danh là người ác độc, tâm địa xấu xa, bất lương. Thời còn trẻ, Phàm Lâm tương tự Phàm Dục Pháp trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, làm đủ mọi chuyện thương thiên hại lý. Dĩ nhiên lúc già cũng không hề từ bỏ, vì thế nên cái tính tốt đẹp mới lấy qua thằng con trời đánh này đấy!

Bất giác theo thời gian trôi qua nửa canh giờ, Phàm Lâm bắt đầu có cảm giác bất an. Làm sao hắn cảm thấy thảm họa liền sắp đổ xuống đâu?

“Cấp báo gia chủ, cấp báo cấp báo!”

Bên ngoài vọng ra thanh âm hốt hoảng, sợ hãi và đầy gấp gáp. Chờ tên thuộc hạ nhanh chóng đẩy cửa đi vào, Phàm Lâm lo lắng hỏi ngay:

“Chuyện gì?”

Người thuộc hạ này nếu để Tần Thiên đi nhìn ắt cũng nhận ra cái này diễn kịch đại tông sư A Hổ, nhanh như vậy liền hãi hùng bỏ chạy rồi a.

“Bẩm gia chủ, ta…”

Phàm Lâm trừng mắt:

“Nói nhanh, không cái mạng ngươi khó mà giữ.”

“Bẩm, nhị thiếu gia đã chết…”

Phàm Lâm nghe tin khuôn mặt đờ ra, cặp mắt trắng dã trừng to trông vô cùng dữ tợn. Hắn khuôn mặt vốn to vuông nay lại phồng ra trông như cái bóng bay, biểu cảm vô cùng hài hước.

Phàm Lâm cặp lông mày dày cộm, lúc này đang nhếch lênh cộng với cái mồm há to trông không khác gì con lợn. Từ sự ngơ ngác trên khuôn mặt, lão ta bắt đầu tỏ ra giận dữ:

“Cái gì? Ngươi nói lại ta nghe!”

A Hổ sợ hãi đáp lại:

“Bẩm gia chủ, nhị thiếu… đã chết rồi!”

“Làm sao chết được? Không phải ta cho ngươi và A Báo hai cái đắc lực hộ vệ đi theo bảo kê sao?”

“Bẩm hôm nay thiếu gia trêu phải một cái phi thường bí ẩn thiếu niên, hắn mới độ mười bảy nhưng tu vi đã tới Kết Đan Trung Kỳ, kết quả nhị thiếu và A Báo còn phải nằm lại, ta bị đánh trọng…”

A Hổ chưa nói xong thì một thanh kiếm dài và nhọn đâm xuyên người hắn, Hổ trừng mắt chưa kịp hiểu chuyện liền phải tử vong ngay sau đó.

“Tốt, tốt a…”

Hắn dừng lại rồi cười ha hả như thằng khùng. Đúng rồi, Phàm Lâm thật sự khùng rồi, điên luôn rồi. Thằng con quý tử nhà mình liền chết mà mình không hay biết, hỏi thử hắn phải tỏ ra như nào a…?

“Tốt cho một cái tiểu Hổ theo ta bao năm mà vẫn hèn nhát để tiểu thiếu gia chết trước mặt, ta cho ngươi chết.”

Cười rồi lại khóc, giọt nước mắt Phàm Lâm rơi xuống lả chả, dù có độc ác vô nhân tính thế nào thì Phàm Lâm vẫn là một người cha. Hổ phụ sinh hổ tử là điều đáng mừng, nhưng hắn tự gọi mình là hổ nhưng sinh ra lại là khuyển tử, hắn vẫn rất yêu thương nó.

Đúng rồi, là cái nào thiếu niên giết con trai hắn, hắn phải đâm chết mẹ nó a? D-t cụ, quên hỏi mặt mà giết mất tiêu rồi!

“Cấp báo cấp báo…”

Lại chuyện gì nữa?

“Bẩm gia chủ, ta trên đường đi du ngoạn vô tình bắt gặp một cái tiểu mỹ nữ đã một con. Ặc, quả là gái một con trông mòn…”

Tên nam nhân kia còn chưa nói xong thì Phàm Lâm lại một kiếm cho đi luôn. Móa, thằng con trai nó chết còn tâm trạng đâu mà chơi gái?

“Cấp báo cấp báo…”

Cái l-n gì nữa vậy ? Tâm trạng Phàm Lâm thật khó chịu, tên thuộc hạ mới mở cửa tính dô báo thì ăn ngay một cây kiếm bay ra với tốc độ chóng mặt. Hắn đi luôn…

Tâm trạng đã không được còn gặp lũ gì đâu không!

Mà thằng vừa nãy tính báo dụ gì đấy ta? Liếc mắt nhìn lại thấy thằng vừa bị kiếm đâm chết là Đại Trưởng Lão tộc hắn a! Ặc, có gì đó sai sai ?

“Anh em, liều chết với nó!”

“Tộc chủ sắp ra rồi, chúng ta muốn biểu hiện tốt một chút!”

“Con bé này đã xinh lại còn trâu quá, đánh nãy giờ còn không tiếp cận nổi nó nữa…”

Trên đường cái, Ngạo Mị đi theo cạnh Tần Thiên hướng về phía Phàm gia mà tới. Dĩ nhiên lỡ chạm một con ong phải xử nốt cả đàn, tránh hậu họa về sau. Lỡ đụng chạm Phàm Lâm con trai, ắt hung thủ bị khai là hắn, thà bây giờ đánh úp tạo bất ngờ không phải cũng rất ngầu ?

Ai mà ngờ được mới tới cổng thấy xác người nằm la liệt, bên kia chiến tuyến hai ba chục tên lần lượt gục xuống theo những mũi tên sắc bén và chuẩn xác ghim thẳng vào tim từng đứa a!

Ngạo Mị bất ngờ:

“Cung kỹ thật lợi hại… Chàng xem nên thu nàng để gia tăng Hậu Cung năng lực.”

Tần Thiên cũng gật gù, xong cười khổ, hắn còn sợ không thu nổi còn bị nàng ta bắn cho chết đi. Nàng ta là ai?

Bên cạnh hắn chiến tuyến khoảng mấy chục mét có một tiểu cô nương đeo lên mặt nạ giấu mặt, trên tay cây cung tỏa ra ánh hào quang rực rỡ, hẳn là lai lịch bất phàm.

“Là Nhật Diệt Thần Cung, một trong các loại bảo vật lưu truyền từ thần thoại, cái này là từ chiến tích Hậu Nghệ bắn phá mặt trời thứ hai”

Hệ Thống lâu nay lười trò chuyện với hắn mà giờ đây cũng thốt lên nhắc nhở a! Điều này cũng đủ hiểu là cái cung kia phi thường lợi hại a!

Nói tới cái chuyện của Hậu Nghệ truyền thuyết là một cái trên Trái Đất, Trung Quốc lưu truyền câu chuyện hoang đường. Thế nhưng, hệ thống nói thế không phải tương đương ở Tinh Thần Đại Lục, câu chuyện ấy hoàn toàn có thật ?

Và hậu duệ của Hậu Nghệ chính là nàng ta?

Bạn đang đọc Hệ Thống Tăng Cấp Toàn Năng sáng tác bởi Newbie_wn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Newbie_wn
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.