Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Rời Đi!

Tiểu thuyết gốc · 2028 chữ

“Hmmmmm! Này hệ thống! Ngươi có thể để ta xuất hiện ở chỗ nào đó kín đáo gần nhà ta không? Đã hơn một năm rồi, khéo có khi ta được xác nhận là chết trong Bí Cảnh rồi cũng nên. Nên là nếu quay lại Bí Cảnh thì chả biết bao giờ ta ra được bên ngoài a!”

Đang xuyên toa trong thông đạo thời không để về. Chấn Huy chợt lên tiếng hỏi hệ thống.

[Tinh! Được thưa chủ nhân!]

……….

Phụp!

Chấn Huy từ bên trong thông đạo thời không nhảy ra đáp xuống đất.

“Ơ cái đậu? Đây là đâu đây??? Nhà ta đâu???”

Chấn Huy chỉnh đốn lại, quay người sang định tiến vào nhà thì không thấy căn nhà mình đâu nữa. Vẫn chỗ cũ, vẫn cái ngõ đó nhưng cái nhà thì chả thấy đâu.

Chấn Huy không nhịn được mà hô lên.

“Hệ thống! Ngươi thả ta đúng địa chỉ không đấy hả?”

Chấn Huy vội vàng lên tiếng hỏi hệ thống.

[Tinh! Chắc chắn là chuẩn nha thưa chủ nhân. Có thể gia đình ngài đã chuyển đi rồi chăng!]

“Chuyển đi ư? Cũng có thể lắm!”

Chấn Huy nghe hệ thống nói vậy thì trầm ngâm suy nghĩ. Dù sao hắn xem như là chết ngóm hơn một năm trong Bí Cảnh rồi. Việc gia đình hắn chuyển đi cũng rất có thể xảy ra lắm chứ.

“Mọe kiếp giờ biết đi đâu tìm bây giờ!”

Chấn Huy ngẫm nghĩ một hồi rồi vò đầu bứt tai nói.

“Hệ thống bán ta cái mặt nạ nào đó che giấu diện mạo đê! Chết hơn năm rồi giờ sống lại không gây ầm ĩ mới lạ đấy!”

Chấn Huy sau một hồi bối rối thì mới bình tĩnh lại mà liên hệ với hệ thống.

[Tinh! Khấu trừ 5000 Vàng, mua Mặt Nạ Ẩn Danh! Công dụng là có thể biến đổi thành một khuôn mặt khác để che giấu dung mạo thực sự của chủ nhân. Dưới lv41 vô pháp nhìn thấu mặt nạ!]

“Tốt! Giờ thì đi lượn lờ kiếm thông tin về gia đình ta a! Dù sao mẫu thân ta cũng là một trong những người mạnh nhất cái thành này a!”

Xuất hiện trên tay Chấn Huy là một chiếc mặt nạ trắng tinh không chút họa tiết. Hắn vừa đeo lên mặt vừa lẩm bẩm nói.

Đeo mặt nạ lên, gương mặt Chấn Huy bắt đầu biến đổi. Chỉ sau vài giây, một gương mặt thiếu niên hết sức bình thường. Đặt vào đám đông chắc chắn sẽ hòa vào làn người vì không có gì đặc biệt.

Đây chính là gương mặt hồi ở Trái Đất của hắn!

“Giờ thì trước tiên là hỏi mấy bà hàng xóm quanh đây đã. Mấy con hàng camera chạy bằng cơm này thì chuyện trên trời dưới đất cái gì cũng nghe được ít nhiều!”

Thay đổi dung mạo xong, Chấn Huy liền bắt đầu ngó nghiêng xung quanh mấy nhà gần nhà của hắn.

………..

Sau một hồi thăm hỏi thì Chấn Huy biết được mỗi một điều duy nhất!

Đó là gia đình hắn mới chuyển đi cách đây không lâu. Vào khoảng hai đến ba tháng trước mà thôi. Lúc chuyển đi thì chả hiểu sao cũng phá luôn căn nhà đi luôn. Còn nguyên nhân vì sao thì mấy cái camera chạy bằng cơm này cũng chả nghe ngóng được.

“Hừm! Tạm gác chuyện gia đình mình chuyển đi đâu đó! Cơ mà chuyển đi thì chắc chắn tỷ tỷ và muội muội vẫn sẽ ở Học Viện Thương Lan a! Nên qua đó kiếm bọn họ để mà giải thích với hỏi han vậy!”

Chấn Huy vuốt cằm suy nghĩ rồi lại lẩm bẩm một mình. Nghĩ là làm, hắn liền hướng về phía Học Viện Thương Lan mà đi.

Hiện tại mới là mười giờ sáng, theo thường lệ thì Lâm Nhược Tích cùng Lâm Linh Nhi vẫn còn đang ở học viện. Chấn Huy tiến vào trong học viện mà chả có trở ngại gì dù đang thay đổi dung mạo.

Học viện có một lớp màn chắn ngăn kẻ ngoài xâm nhập. Học viên ai đều cũng được phát một ngọc bội mang theo bên mình 24/24 lúc nhập học. Tác dụng của ngọc bội là giúp bọn hắn đi qua được tấm màn chắn này.

Hắn bắt đầu chạy tới phòng mà Lâm Nhược Tích hay làm việc ở đó. Nhưng lại không thấy nàng đâu, hắn lại chạy lòng vòng tới lớp của nàng.

Cũng chả thấy đâu, đổi sang đi tìm Lâm Linh Nhi. Vẫn như Lâm Nhược Tích, không thấy nàng đâu. Chạy khắp ngóc ngách trong học viện nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng hai nàng đâu cả.

Thậm chí hắn kiếm cả Tần Mộng Vi cũng không hề thấy bóng dáng nàng đâu cả!

“Cái đậu mé! Rốt cuộc các nàng đâu rồi ta?? Sao tìm khắp học viện không thấy bóng dáng dù chỉ một trong ba người vậy??”

Chấn Huy đứng ngớ người giữa sân mà khó hiểu thầm nghĩ. Dù có chuyển nhà thì Lâm Nhược Tích với nha đầu Lâm Linh Nhi vẫn phải ở đây chứ. Thậm chí cả Tần Mộng Vi không liên quan gì cũng chả thấy đâu.

“A! Vị học tỷ này! Cho ta hỏi chút!”

Chấn Huy đang khó hiểu vì tìm mãi không thấy các nàng. Lúc này thấy một nữ nhân đi qua, hắn liền tới bắt chuyện với nàng để hỏi. Nàng có đang mặc đồng phục năm thứ ba của học viện.

Kiểu gì cũng phải biết tung tích của Lâm Nhược Tích!

“Hửm? Học đệ này có gì muốn hỏi ta?” - Vị học tỷ kia thấy vậy thì liền dừng lại nói.

“Tỷ có thể cho ta biết học tỷ Lâm Nhược Tích đâu rồi không? Ta tìm cả học viện không thấy nàng ấy!”

Chấn Huy lên tiếng hỏi nàng.

“Hả? Lâm học tỷ á? Bộ ngươi mới vào học viện hay sao mà không biết tin tức về nàng ta?”

Vị học tỷ này thấy hắn hỏi vậy thì có chút ngạc nhiên nói.

“Đúng vậy a! Ta có chút quen biết với nàng ta, hôm nay mới gia nhập học viện. Cơ mà muốn tìm nàng ta hỏi vài vấn đề mà không thấy đâu!”

Chấn Huy giả vờ giả vịt gãi đầu đáp lại.

“Hừm! Vậy thì ta sẽ nói cho ngươi luôn! Cách đây không lâu, Lâm học tỷ đột ngột nghỉ, rời khỏi học viện. Tại sao thì không ai biết được!”

“Hả? Không ai biết á? Các lão sư cũng không biết ư?” - Chấn Huy ngạc nhiên nói.

“Hmmmm! Các lão sư thì ta không biết như nào! Cơ mà về toàn bộ học viên thì không ai biết được lý do. Cũng chả ai dám đi hỏi cả, nếu ngươi to gan có thể đi hỏi thử. Vậy nhé!”

Vị học tỷ này trầm ngâm suy nghĩ rồi nhìn hắn mà nói. Sau đó nàng liền khoát tay rời đi.

“Cái đậu má! Lằng nhằng vãi quần vậy ta!”

Chấn Huy mặt mày nhăn nhó, gãi gãi đầu rồi liền hướng tới khu các lão sư ở. Hắn cũng bỏ luôn cái mặt nạ ra, nếu đã tìm đến các lão sư để hỏi thì thôi cũng chả giấu diếm gì nữa.

Chỉ là như này lại bị phiền phức một phen rồi đây!

Cạch!

“Xin hỏi! Thưa các lão sư ta có thể hỏi một câu được không?”

Chấn Huy đẩy cửa phòng làm việc các lão sư mà tiến vào lên tiếng nói.

“Lâm Chấn Huy? Ngươi còn sống ư?”

Có gì đó kỳ quái, phải mất một lúc, Vương Nguyệt Diễm mới là người đứng lên lên tiếng đầu tiên. Sau đó thì các lão sư cũng đồng thời tỏ vẻ ngạc nhiên mà lên tiếng phụ họa theo.

Dù sao thì hắn là đệ đệ của học viên đứng đầu học viện - Lâm Nhược Tích. Các lão sư biết đến hắn cũng không có gì là lạ. Nhỡ đâu lại có thiên phú như tỷ tỷ của mình thì sao.

“À thì…….cái này thì……..” - Chấn Huy cười méo mó gãi gãi mặt lúng túng nói.

“Ngươi còn sống là tốt rồi! Chúng ta cũng sẽ không điều tra gì nhiều!” - Một vị lão sư đứng lên vỗ vai hắn cười nói.

Cơ mà sao có gì đó hơi có vẻ gượng gạo. Chấn Huy cũng khó hiểu khi phát giác ra điểm này. Bọn họ thậm chí còn không hỏi sao hắn còn sống mà không được truyền tống ra khỏi Bí Cảnh nhờ tấm lệnh bài a.

Chấn Huy ù ù cạc cạc, khó hiểu thầm nghĩ!

“Nhưng mà làm sao ngươi có thể thoát ra khỏi Bí Cảnh vậy?” - Vương Nguyệt Diễm lên tiếng hỏi.

“À thì……hơn một năm lang thang trong đó. Ngay sáng nay, ta rơi vào một cái vực sâu trong Bí Cảnh. Tự dưng thấy ánh sáng dưới đáy vực, mở mắt ra đã thấy bản thân quay về rồi. Nhưng mà vị trí lại ở cách học viện rất xa a!”

Chấn Huy nghe nàng hỏi vậy thì liền giở công phu mồm mép, chém gió ra cái lý do vớ vẩn nào đó để đối phó.

“Cơ mà các lão sư cho ta hỏi được không?”

“Hửm? Ngươi muốn hỏi gì? Có phải là về tỷ tỷ cùng muội muội ngươi không?”

Vương Nguyệt Diễm nghe Chấn Huy nói vậy thì nàng liền đáp lại hắn. Hắn có chuyện tìm đến đây thì chỉ có thể là việc không tìm thấy Lâm Nhược Tích cùng Lâm Linh Nhi đâu mà thôi.

“Đúng vậy! Rốt cuộc hai người bọn họ đã đi đâu mà ta kiếm khắp học viện cũng không thấy! Thậm chí cả Tần Mộng Vi, nàng cũng trong lớp Vương lão sư. Giờ cũng không thấy nàng đâu a!”

Chấn Huy nghe Vương Nguyệt Diễm nói vậy thì có vẻ vui mừng nói. Có lẽ tìm đúng nơi để hỏi tin tức về gia đình hắn rồi. Tiện thể hỏi về Tần Mộng Vi luôn!

“Cái này thì……chúng ta cũng thực sự không rõ!”

“Hả??????” - Chấn Huy không nhịn được mà hô lên.

“Mới đây khoảng hai ba tháng, mẫu thân ngươi đột nhiên đến kêu cho tỷ tỷ ngươi và muội muội ngươi nghỉ mà không nói rõ lý do. Nên là chúng ta cũng chả biết gia đình ngươi đi đâu a!”

Vương Nguyệt Diễm từ tốn giải thích mọi chuyện cho Chấn Huy nghe. Nghe vậy thì Chấn Huy rơi vào trầm mặc, giờ không biết nên tìm bọn họ như nào đây.

Lúc vừa nãy nhắc đến việc hắn còn sống và ra khỏi Bí Cảnh. Bọn họ trông cứ có vẻ gượng gạo, không tự nhiên cho lắm. Nhưng nói đến điều này thì nghe giọng điệu thì có vẻ Vương Nguyệt Diễm không nói dối.

Rốt cuộc vì sao mà mâu thân lại kêu Lâm Nhược Tích cùng nha đầu Linh Nhỉ nghỉ ở học viện. Và sao lại chuyển nhà đi luôn nữa cơ chứ!

“Cơ mà sao ngươi phải tốn công đi hỏi thăm tin tức vậy? Không phải lôi điện thoại ra mà gọi có phải nhanh hơn không!”

Nhìn Chấn Huy ảo não suy nghĩ về việc này thì Vương Nguyệt Diễm lại lên tiếng nói.

“Ơ đ-! Ta quên mất mình đang ở trong thế giới hiện đại như Địa Cầu a!”

Chấn Huy nghe vậy thì ngớ người ra mà thầm nghĩ. Ở thế giới Akame Ga Kill khá lâu, thành ra hắn tý thì quên bản thân ở thế giới chủ là một thế giới tiên tiến không khác Địa Cầu là mấy.

Ngay từ đầu không lôi điện thoại ra gọi cho nhanh. Mất công làm màu, chạy đi chạy lại để mà kiếm tin tức của bọn họ!

Anh zai nào phú ông có lòng thì donate e a!

- BIDV - 12810000786434 - Nguyen Duc Anh Huy - CN Chương Dương

Bạn đang đọc Hệ Thống Thăng Cấp Vạn Giới! sáng tác bởi huy1102zxc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huy1102zxc
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 172

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.